-Khụ.
Trần Uương ho khan nhẹ một tiếng, lúc này mới nói:
-Phóng viên Vu, đây là giấy chứng nhận của tôi, mọi người hãy xem quađi, đồng chí Trần có thể cho tôi xem giấy chứng nhận của anh được không?
Nói xong Trần Ương lấy giấy chứng nhận từ trong túi của mình ra rồi đưa cho thư ký ra hiệu mang đi.
Trong phòng họp, có thể nói là Trần Ương là người có địa vị cao nhất, nếu lấy quyền lực ra để so sánh thì chắc chắn là cao hơn La Thủ Tắc, ngay đếnhắn cũng thể hiện thái độ như thế, thì những người khác cũng không tiệnnói thêm bất cứ điều gì.
Thư ký đem giấy chứng nhận củaTrần Ương đưa cho Vu Nhị, lúc này Trần Trung cũng đem giấy chứng nhậncủa mình đưa cho thư ký, thư ký cũng không lật lại để xem mà trực tiếpgiao cho Trần Ương.
Trần Ương nhìn cái phong bì trướcmặt, mặt trên quả nhiên là nét bút của bộ cảnh sát, hắn thuận tay mở ra, chỉ lướt qua vài lần ánh mắt liền có chút đăm chiêu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Trần Trung, Trần Trung hơi mỉm cười và nói:
-Bí thư Trần, nếu đã xem xong rồi thì có thể trả lại cho tôi không?
-Điều đó là đương nhiên.
Trần Hại lại đưa mắt nhìn tờ giấy chứng nhận vài lần nữa rồi mới đưa cho thư ký nói
-Đem giấy chứng nhận trả lại cho đồng chí Trần
Tôn Tầm và La Thủ Đắc đang chờ Trần Ương đọc xong thì sẽ chuyển sang cho họ, không ngờ hắn đã trả lại cho Trần Trung rồi!
-Chờ một chút!
La Thủ Tắc nói với theo.
Bí thư Trần, tôi có thể xem giấy chứng nhận này được không?
Trần Ương nhìn lướt qua Trần Trung không đổi giọng nói
-Phó chủ tịch La, việc này thì ông phải hỏi đồng chí Trần, nếu ông ấy không ngại thì đương nhiên là có thể !
Câu nói này của Trần Ương khiến cho tròng mắt của La Thủ Tắc Lập tức rơixuống đất, ai cũng không ngờ rằng Trần Ương sẽ nói ra những lời như vậy, nhất là La Thủ Tắc lại càng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thư ký của Trần Ương đã đem giấy chứng nhận trao trả lại cho Trần Trung đồng thời cũng cầm của Trần Ương mang về.
-Phóng viên Vu, đây là giấy chứng nhận của tôi, mọi người hãy xác nhận một chút, để chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện.
Trần Ương vẻ mặt ôn hòa cười nói.
-Bí thư Trần, mời!
Vu Nhụy cười đáp lại.
-Chờ đã! Bí thư Trần! có phải ông đã xác nhận xong , thế anh ta thuộc bộ phận nào của Bộ cảnh sát?
La Thủ Tắc lại ngắt lời nói.
Trần Ương nhìn hắn một cái, chậm rãi gật gật đầu nói:
-Không sai, tôi đã xác nhận rồi giấy chứng nhận quả thực là của Bộ cảnh sát cấp, tôi nghĩ cũng chẳng có ai giám giả làm giấy tờ của bộ cảnh sát mà còn quang minh chính đại đi lừa gạt như vậy, cho nên tôi cho rằngđồng chí Trần Trung thực sự là người của Bộ cảnh sát.
-Vậy thì anh ta la người thuộc bộ phận nào?
La Thủ Tắc gắng hỏi.
Thực ra bọn họ cũng biết khả năng làm giả giấy tờ là không cao, suy cho cùng muốn xác minh cũng không khó.
-Ở bộ phận nào? Phó chủ tịch La, ông tự mình xem thì biết, ở đây cũng không tiện để nói ra!
Trần Hại thản nhiên nói.
La Thủ Tắc đúng là bị giẫm phải đinh rồi, hắn ngượng ngùng đành phải cúimặt không nói được gì nữa, đối với thái độ của Trần Ương trong lòng cũng có vài phần nghi hoặc. Cho dù là Vu Nhụy và Tô Hoán Đông có chút quanhệ thì cũng không cần làm đến như vậy!.
Đúng lúc này, Từ Nghingồi ngay bên cạnh đang lén lút đẩy một tờ giấy về phía hắn, La Thủ Tắcnhìn lướt qua, trên mặt chỉ thấy viết hai chữ Phương Thiếu!
-Phương Thiếu?
La Thủ Tắc nhìn lướt qua Phương Minh Viễn, không biết đây lại là họ têncủa hắn, thật ra La Thủ Tắc biết hiện nay đối với những người trẻ tuổilại có những vị trí nhất định trong xã hội thì cách gọi này tương đốiphổ biến, giống như một số con nhà quan chức tại các thành phố lớn thìthường xưng là thiếu , nếu như vậy thì thân phận của người thanh niênnày e rằng đúng như mình nghĩ không hề đơn giản.
Tiếptheo, dưới sự chủ trì của Trần Ương, hai bên tiến đến thương lượng việcxung đột phát sinh ở nhà ga thành phố tối hôm qua, Phương Minh Viễn ởmột bên, tự nhiên hắn lại phải chủ trì lẽ phải đồng thời phải trừng phạt nghiêm khắc. Bởi vì thu được đoạn video làm chứng, nên lời nói và hànhđộng của Vu Phượng Quân, Mã Đắc Quang, Lưu Hải Ngọc và Tôn Tầm đều đượcghi lại rõ mồn một, tuy rằng âm thanh có lúc hỗn tạp, lời nói của bọn họ có lúc không rõ ràng nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự đánh giá củangười quan sát đối với toàn bộ sự việc.
Trong quá trìnhxử lý, Trần Ương tỏ ra là một người hết sức công bằng, không phải vì Tôn Tầm là Phó bí thư Đảng ủy Cục đường sắt thành phố mà bênh vực, điều này không khỏi khiến cho tất cả mọi người có mặt hết sức kinh ngạc. Tôn Tầm lúc này đương nhiên lại càng thêm tức giận cho rằng Trần Hại chính làđang dậu đổ bìm leo, thấy chết mà không cứu.
Kỳ thực bọn họ nào đâu biết rằng trong lòng Trần Ương lúc này cũng chính là đang nghi ngờ bất an, âm thầm kêu khổ.
Từ giấy chứng nhận lý lịch của Trần Trung thì Trần Ương có thể thấy rõ ràng sáu chữ --- Cục cảnh vệ bộ cảnh sát.
Người quan trọng nhất và có đủ khả năng để quản lý Cục đường sắt thành phố là Trần Ương, vậy nên sự hiểu biết và tầm nhìn của hắn hơn hẳn những người bình thường, ở Hoa Hạ hắn biết có hai cục cảnh vệ có rất nhiều người,tỷ lệ này thậm chí còn có thể chiếm đến hơn 90% tổng số dân trong cả nước, nếu biết cũng chỉ là rất sơ sài nhưng cũng không có cách nào để hiểu rõ một cách tường tận, đó chính là “ Cục cảnh vệ Trung ương” và “ Cục cảnh vệ Bộ cảnh sát”.
Cục Cảnh vệ Trung ương, ý nghĩa cũngđúng như tên gọi của nó, nhiệm vụ của họ chính là bảo vệ an toàn cho các vị lãnh đạo quốc gia, lãnh đạo Đảng và các ủy viên thường trực của bộchính trị, họ đóng quân tại Trung Nam Hải, bởi vậy có người gọi họ làđoàn quân hộ vệ của Trung Nam Hải, hơn nữa họ là thuộc loại quân độibiên chế, hơn nữa là cấp bậc Đại quân, cho nên có khi cũng gọi là Cụccảnh vệ Bộ tổng tham mưu.
Còn Cục cảnh vệ Bộ cảnh sát lại thuộc lực lượng cảnh sát có vũ trang, do bộ cảnh sát trực tiếp lãnh đạo bộ đội nghĩ vụ, nhiệm vụ chính của họ là bảo đảm an toàn cho các vịlãnh đạo chủ chốt của tỉnh, thành phố và lãnh đạo cấp quốc gia. Thẻchứng nhận của Trần Trung chính là do cục cảnh vệ bộ cảnh sát cấp.
Nếu như Trần Trung và ba người bọn họ đều là người của cục cảnh vệ bộ cảnhsát, như vậy không còn nghi nghờ gì nữa, tại đây nhất định có người màhọ phải bảo vệ. Người có khả năng nhất chính là Phương Minh Viễn, điềunày cũng có nghĩa là phía sau bọn họ chí ít phải là cán bộ cấp tỉnh.
Một vị cán bộ cấp tỉnh, vậy thì đã hoàn toàn có thể gọi là cán bộ cao cấpcủa Đảng và nhà nước, nếu cao thêm một bậc nữa thì sẽ là Bộ trưởng hoặcĐại sứ biên cương, nếu vậy sức ảnh hưởng của người này rất lớn, khôngthể khinh thường, Trần Ương cũng tuyệt đối không muốn đụng chạm đến.
Nhưng càng khiến Trần Ương đau đầu hơn chính là đây mới chỉ là giới hạn thấpnhất, biết đâu đứng đằng sau đối phương lại là Đại sứ biên cương hoặc là mộ vị Bộ trưởng nào đó? Cho nên một mặt Trần Ương vui mừng vì chínhmình không bị cuốn vào sự việc này, mặt khác là sẽ phải chủ trì lẽ côngbằng để tạo cho Phương Minh Viễn một ấn tượng tốt.
ChoPhượng Quân càng nghe trong lòng càng hoảng sợ, hướng ánh mắt cầu cứu về phía La Thủ Tắc và mấy người kia, hy vọng bọn họ có thể ngăn không chovideo tiếp tục chiếu, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ chínhlà dù cho là La Thủ Tắc hay là Từ Nghi và Lý Kế, ánh mắt của họ căn bảnlà không hướng về phía hắn. Hắn cũng không dám làm động tác gì mạnh.
Thực ra không chỉ có Vu Phượng Quân cảm thấy tình hình không ổn, ngồi ở bênnày Từ Nghi và Lý Kế trong lòng bàn tay lúc này cũng toát đầy mồ hôi, có thể làm quan bọn họ cũng đâu có ngốc, qua thái độ của Trần Ương khiếnbọn họ cảm thấy rõ ràng có điều gì đó khác thường, nhất là khi bọn họnhìn thấy Mã Đắc Quang và những người đi cùng hắn tới, biểu hiện lúctrên đoàn tàu, bọn họ hận không thể bóp chết hắn.
Nhất là Từ Nghi lại càng cảm thấy cái nhìn của Phương Minh Viễn và Vu Nhụy đầyvẻ khinh thường và có ý châm trọc, mỉa mai. Tuy nhiên cũng may còn cóLưu Hải Ngọc và Tôn Tầm gánh chịu một phần trách nhiệm.
Tuy nhiên cũng may còn có Lưu Hải Ngọc và Tôn Tầm gánh chịu một phần trách nhiệm
cho Mã Đắc Quang, Từ Nghi và Lý Kế lúc này vẻ mặt của hai người bọn họ mớidễ chịu hơn một chút, nhìn sắc mặt sám xịt của Tôn Tầm, Trần Ương mặttrầm như nước, khỏi phải nói trong lòng Từ nghi đã vui sướng hơn nhiều!cái này mới gọi là “ có đồ tốt thì chia cho mọi người cùng hưởng”. Nếubị người khác sỉ nhục thì sẽ rất đau đớn nhưng nếu ví với việc nhìn thấy người khác phải gánh chịu mức độ càng nghiêm trọng hơn thì bản thân sẽcảm thấy tốt hơn một chút, đây cũng là điều khó tránh trong tâm lý conngười.
Lúc này các luồng khí nóng trong người Trần Ươnggần như bùng nổ, hắn sớm đã biết quan hệ thân thiết giữa Vu Phong Quânvà Tôn Tầm, hắn cũng biết sức ảnh hưởng của Vu Phượng Quân trong Cụcđường sắt thành phố là không nhỏ, nhưng hắn cảm thấy gặp phải tình huống như thế này là điều không thể tránh khỏi, ngay đến bản thân mình vừa là Bí thư Đảng ủy vừa là người đứng đầu của Cục đường sắt thành phố cũngkhông có khả năng chu toàn mọi mặt huống hồ Hoa Hạ là một ân tình xãhội, chính bản thân mình nếu sống không biết điều, chắc chắn là sẽ không nhận được sự yêu mến của lãnh đạo, không chiếm được sự ủng hộ của cấpdưới, vì vậy chỉ cần không quá khác người, không vi phạm pháp luật thìcũng tốt thôi.
Nhưng hắn thật không ngờ sức ảnh hưởng của Vu Phượng Quân lại lớn đến mức ấy, canh ba nửa đêm cảnh sát đường sắtcủa trạm xe lửa thành phố đích thân lên tàu phụng sự, đường đường là Phó bí thư Đảng ủy cục đường sắt lại đi làm đồng lõa tiếp tay làm bậy.
Sự việc một khi bị truyền ra ngoài thì lãnh đạo bộ đường sắt sẽ có cáinhìn như thế nào về người đứng đầu của cục đường sắt của thành phố này?Không biết cách cai quản cấp dưới hay là không quyết đoán, thủ đoạn,không kiểm soát nổi bộ phận của mình? Bất kể là cái nào thì kết quả cuối cùng đều là không tốt đối với tiền đồ của mình, không bị gạt ra ngoàilà may mắn lắm rồi, nghĩ đến đây Trần Ương hướng ánh mắt đầy sát khí vềphía Vu Phượng Quân .
Đã đến nước này thì Vu Phượng Quân cũngchẳng còn gì để chối cãi nữa, hắn chỉ có thể hy vọng có La Thủ Tắc làmngười hoà giải giữa bọn họ, bất kể phải trả một cái giá thế nào đểchuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không thì hắn đều chấp nhận.
Trần Ương nói:
-Phóng viên Vu, đồng chí Trần, bây giờ đã là 8 h30 sáng rồi, mọi ngườicũng đã vất vả cả một đêm hay là đến phòng tiếp khách của Cục đường sắtcủa chúng tôi nghỉ ngơi một chút, để xử lý vấn đề này, Cục đường sắtchúng tôi không thể tự ý quyết định toàn bộ mà phải chờ quyết định củacấp trên, vì thế sợ rằng cần phải có một chút thời gian không thể vộivàng được, tôi sẽ cố gắng hết sức để cho quý vị một câu trả lời thoảđáng.