Phong Hiểu Cương không hổ là một trong những đạo diễn nổi tiếng nhất của Hoa Hạ trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, sau phút kinh ngạc ban đầu, rất nhanh liền bình tĩnh lại, giao lưu chào hỏi rất đúng mực với Cameron và Gaul.
-Kịch bản của ông bị cục điện ảnh từ chối?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói.
-Vì sao? Bộ phim nào vậy?
-“Cuộc sống chật vật”. Họ nói là kịch bản quá khiêu khích, mưu cầu… bạo lực, xấu xa, khủng khiếp, trái với quan niệm về tiêu chuẩn giá trị đạo đức của xã hội, đưa quần chúng đến nhận thức sai lầm về giá trị thẩm mỹ…
Phong Hiểu Cương hiện tại vẫn còn kinh ngạc, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng không phát hiện ra chỗ kỳ lạ trong câu hỏi của Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn lúc này mới giật mình, tuy rằng ở kiếp trước hắn cũng chưa từng xem qua kịch bản bộ phim “Cuộc sống chật vật”, thế nhưng kịch bản bộ phim này về sau đã được biên sửa lại thành “Một tiếng thở dài”, hắn cũng đã xem qua. Từ trong đó đại khái cũng có thể đoán được ra nội dung kịch bản của bộ phim “Cuộc sống chật vật”.
Ở giữa những năm chín mươi, Hoa Hạ bất luận là điện ảnh, truyền hình, hay là các tác phẩm văn nghệ, tình cảm ngoài giá thú vẫn là một đề tài tương đối mẫn cảm, mọi người vẫn chưa thể chấp nhận ly hôn cũng là một loại tự do trong cuộc sống hôn nhân của họ. Người thứ ba, cũng không hoàn toàn là “hồ ly tinh” hay những danh từ có ý không tốt. Ở thời đại này, ly hôn và người thứ ba đều là những vấn đề bị xã hội lên án.
Không giống như một trăm năm sau, các quan viên đều có thể sử dụng những lý luận cấp cao MBA để quản lý ”hậu cung” của họ, thậm chí có đến mấy bà vợ đều có cả giấy đăng ký kết hôn cũng có thể xảy ra, những chuyện này ở kiếp trước có thể nói nhiều đến nỗi không muốn biết cũng phải biết.
-Đạo diễn Phong, theo tôi thấy, ông cũng không cần phải chán nản như vậy, tuy hiện giờ cục điện ảnh phủ định kịch bản của ông, nhưng vài năm nữa, có lẽ chuyện này sẽ không còn là vấn đề. Ông hoàn toàn có thể đặt nó sang một bên, chờ thêm dăm ba năm rồi đi xin lại, tôi nghĩ khi đó chuyện này sẽ không thành vấn đề…
Phương Minh Viễn nói.
-Đợi dăm ba năm nữa? Vậy sao có thể được chứ?
Phong Hiểu Cương nói với vẻ khó tin. Ai mà không biết, cục điện ảnh Hoa Hạ xét duyệt rất nghiêm, trên đời ít gặp, mà lại có đủ các điều cấm kỵ, càng không phải là người trong cuộc càng không thể biết rõ. Những kịch bản, các tác giả, đạo diễn, người sáng tác… đều vất vả giống như đang đội chảo nóng mà nhảy. Rất nhiều đề tài sáng tác nếu ở Hồng Kông hay ở các nước khác hoàn toàn đều không thành vấn đề, nhưng ở trong nước thì lại là đề tài bị cấm! Điện ảnh, truyền hình, tác phẩm văn học, không phải vì phục vụ giải trí cho mọi người những lúc rảnh rỗi, mà là lúc nào cũng phải mang ý nghĩa giáo dục, dẫn đường cho quảng đại quần chúng.
Cần phải luôn luôn bám sát theo những quan điểm cơ bản, phải tăng cường phát huy tư tưởng của chủ nghĩa xã hội khoa học, phải thế này thế kia, cũng hiếm khi hỏi qua một chút xem mọi người muốn nghe cái gì, muốn xem cái gì.
Mà điểm này cho dù là ở mười năm đầu của thế kỷ sau cũng căn bản không có thay đổi gì lắm. Tuy rằng ở một số phương diện, chính phủ cũng mở rộng, nới lỏng thỏa đáng hơn ra một chút.
-Đạo diễn Phong không tin sao? Nếu vậy thì chúng ta sẽ đánh cuộc nhé?
Phương Minh Viễn cười nói.
Thông qua Phương Bân phiên dịch cuộc nói chuyện giữa hai người họ, Cameron đột nhiên ngắt lời nói:
- Anh tốt nhất không nên đánh cuộc với cậu ấy. Tôi tin chắc rằng anh sẽ thua!
Phong Hiểu Cương giật mình nhìn thoáng qua Cameron. Cameron là dạo diễn nổi tiếng thế giới, đây là sự thật, thế nhưng chưa từng nghe anh ta giải thích qua rằng chính phủ Hoa Hạ có chính sách gì gì đó. Anh ta dựa vào đâu mà đoán rằng qua dăm ba năm nữa, một số phương diện sẽ được mở rộng hơn.
Cameron nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Phong Hiểu Cương, nhún nhún vai nói:
- Tôi cũng không biết rõ tình hình trong nước của quý quốc, nhưng tôi tin tưởng cậu Phương!
Phong Hiểu Cương lúc này mới gật gật đầu, thì ra là như vậy. Hóa ra là do Cameron tin tưởng Phương Minh Viễn.
Như vậy có nghĩa là, một vị đạo diễn nổi tiếng toàn thế giới, không ngờ lại tin vào khả năng phán đoán của một cậu thiếu niên… Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, sợ rằng sẽ làm cho nhiều người phải há to miệng vì kinh ngạc.
Tuy nhiên trong đầu Phong Hiểu Cương đột nhiên hiện ra một suy nghĩ, ý tưởng này tựa như ánh chớp xẹt ngang giữa bầu trời trong xanh, ngạc nhiên đến mức tâm trạng hoang mang!
-Nhưng tôi tin cậu Phương!
Câu nói của Cameron vẫn văng vẳng bên tai, Phong Hiểu Cương đột nhiên nghĩ đến người biên kịch thần bí cùng hợp tác với Cameron trong giới điện ảnh mấy năm trước chẳng phải cũng họ Phương sao? Hơn nữa nhìn không khí nói chuyện giữa Cameron và Phương Minh Viễn, hai bên hiển nhiên có quan hệ rất bình đẳng, khi Phương Minh Viễn giới thiệu ông ta với Cameron và Gaul dường như cũng hề hỏi qua ý kiến của hai người họ!
Thật ra khi Phương Bân nói chuyện với Cameron và Gaul, ngược lại lại có vài phần khách sáo!
Phong Hiểu Cương hơi biến sắc, tuy rằng sắc mặt thay đổi không nhiều, nhưng vẫn làm Phương Minh Viễn và Cameron chú ý đến.
-Cậu Phương, cậu có phải là…
Phong Hiểu Cương cố gắng át chế sự kích động trong lòng nói.
-Đạo diễn Phong, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Phương Minh Viễn, mọi người thường gọi tôi là “cậu Phương”. Phương Bân là chú của tôi. James và Gaul của tập đoàn điện ảnh Jade Bird mấy năm gần đây cũng có vài lần cùng tôi hợp tác thành công.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Cậu chính là người biên kịch họ “Phương” đó?
Phong Hiểu Cương không kìm nổi cảm xúc la lên thất thanh. Tuy rằng đã sớm đoán ra từ trước, nhưng giờ khắc này mới thật sự biết được chính xác. Phong Hiểu Cương vẫn không thể kìm nén nổi sự xúc động trong lòng. Nhà biên kịch thần bí “Phương” này vẫn là đề tài được mọi người nhắc đến thường xuyên trong mấy năm qua ở đài truyền hình, trong làng giải trí và ở trên toàn thế giới. Những kịch bản mà hắn cung cấp cho tập đoàn điện ảnh Jade Bird Mỹ và hãng điện ảnh Hồng Kông, không có phòng bán vé nào không thu hút đông đảo người đến xem.
Đặc biệt mấy bộ phim mà hắn đã hợp tác cùng Cameron, có lẽ không thể xem như những tác phẩm tinh xảo trong lịch sử điện ảnh thế giới, nhưng không có phòng bán vé nào năm đó lại không thu được lợi lớn, họ thu vào phải là hàng trăm triệu đô la Mỹ trên thị trường điện ảnh thế giới.
Mọi người đều sôi nổi suy đoán về người thần bí họ “Phương” này, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Có người nói hắn là người Mỹ hoặc là người châu Âu, hơn nữa cũng rất có thể đó là bút danh mới của nhà biên kịch nổi tiếng hoặc một tiểu thuyết gia nào đó. Đạo diễn Cameron nổi danh Hollywood và tập đoàn điện ảnh Jade Bird làm sao lại có thể tuyển dụng tác phẩm của một người không có tiếng tăm gì được chứ.
Không phải không có người đoán qua, người họ “Phương” thần bí đó rất có thể là người phương Đông, là một nhà biên kịch nào đó ở Hồng Kông, bởi vì tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ vốn ở Hồng Kông, hơn nữa trong những lần hợp tác của tập đoàn này với các công ty điện ảnh ở đây, cũng xuất hiện nhiều kịch bản được ký tên “Phương”. Mà hai người này hiển nhiên là một, nếu không thì tập đoàn Cẩm Hồ không thể dễ dàng chấp nhận như vậy. Nhất định tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đã có một nhân tài mới vô cùng sáng giá. Có thể nói, vị trí mà tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ sở dĩ có thể có được như ngày hôm nay có quan hệ mật thiết không thể tách rời với sự tồn tại của người họ “Phương”.
Mọi người đoán già đoán non, nhưng thật sự ai cũng không thể ngờ rằng người biên kịch được người người quan tâm, không ngờ lại là một thiếu niên mới khoảng hai mươi tuổi!