Phương Minh Viễn cũng không ngại sự có mặt Phong Hiểu Cương, nhận lấy chiếc ví trong tay Võ Hưng Quốc, mở ra nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền bị thu hút bởi một tấm ảnh ở bên trong.
Phong Hiểu Cương đứng bên cạnh Phương Minh Viễn chỉ vừa mới nhìn lướt qua đã thấy hết tất cả những thứ có trong bì thư. Bên trong là xấp tiền mặt vô cùng dày, thoạt nhìn qua đoán chừng cũng phải đến hơn nghìn tệ. Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng thu hút sự chú ý của Phương Minh Viễn, lúc này hắn đang để ý tới tấm ảnh chụp giắt trong chiếc ví.
-Phì!
Phong Hiểu Cương khẽ thốt lên. Bây giờ dường như ông ta đã hiểu mấy người Tôn Lự vì sao lại bám riết Khắc Lý Mộc không tha!
Thật ra không phải vì những đồng tiền trong chiếc ví này quan trọng tới mức nào, đối với danh tiếng của Long Quốc Khải ở giới điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ hiện nay mà nói, số tiền này đủ để cả một gia đình bình thường chi tiêu trong một tháng, thật là không đáng gì. Nhưng còn tấm ảnh này, nếu bị lưu truyền ra bên ngoài, danh dự của ông ta sẽ bị ảnh hưởng nặng.
Trong ảnh chụp một đôi nam nữ đang ôm nhau trên giường, tuy là có chiếc chăn đơn che thân thể của họ, nhưng từ tấm ảnh vẫn có thể nhìn thấy được hai người ở trong chăn chắc chắn là trần như nhộng. Người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, tóc đã lốm đốm bạc, trên mặt còn mang theo nụ cười dâm ô tục tĩu, người này chính là đạo diễn nổi tiếng tên Long Quốc Khải.
Còn cô gái được ông ta ôm trong lòng kia nhìn qua cũng chỉ chạc hai mươi, diện mạo thanh tú xinh đẹp thật ra cũng không phải là điều quan trọng nhất, mà điều quan trọng nhất chính là Phương Minh Viễn biết cô ta! Ở kiếp trước, người phụ nữ này tuy không thể xem là nữ minh tinh quá nổi ở Hoa Hạ, nhưng cũng có thể coi là một người nổi tiếng, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong một bộ phim nào đó! Hơn nữa cô vẫn là “Thanh thuần ngọc nữ” khi xuất hiện trước công chúng. Ừ, không ngờ hôm nay lại được thấy cô ta trong tình cảnh này!
-Khụ! Cậu Phương!
Phong Hiểu Cương sau khi quay đi, phát hiện ra Phương Minh Viễn vẫn đang nhìn tấm ảnh, không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Phương Minh Viễn lúc này mới rời mắt khỏi tấm hình, nhìn Phong Hiểu Cương với ánh mắt có chút kỳ lạ, lúc này mới để ý thấy thật sự hắn đã nhìn bức ảnh khá lâu, sợ rằng đã làm Phong Hiểu Cương hiểu lầm.
Phương Minh Viễn cười khổ trong lòng, bản thân hắn kiếp trước đã từng chụp ảnh nude ở cửa, ở nhà vệ sinh, ở cửa xe hơi…
chỉ là một tấm ảnh thì có là gì? Thẫn thờ trong giây lát, nhưng thật không ngờ, không ngờ có thể thấy được ảnh nude của “ngọc nữ”, thế nhưng những lời này lại không cách nào có thể giải thích với Phong Hiểu Cương.
Phương Minh Viễn thuận tay nhét chiếc ví vào trong tay Võ Hưng Quốc, nói với Phong Hiểu Cương:
- Đạo diễn Phong, tôi nghĩ ông cũng không bằng lòng thấy một thiếu niên vì loại chuyện ngoại tình như thế này mà cả cuộc đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trộm đồ dĩ nhiên là không đúng, nhưng mà tư lợi bội ước cũng không phải là hành vi đáng được ca ngợi. Tuy rằng hiện tại chuyện này vẫn chưa thể chứng minh là thật hay giả, nhưng tục ngữ đã nói, không có lửa làm sao có khói, không học sao thành tài, tôi không cho rằng người thiếu niên đó khi đó vẫn có thể nói dối được.
Phong Hiểu Cương nói với vẻ khó hiểu:
-Cậu Phương, cậu đang nói gì mà sao tôi nghe không hểu gì hết vậy?
Phương Minh Viễn không kìm nổi bật cười, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt lo.
-Đạo diễn Phong, tôi giới thiệu với anh hai bằng hữu.
Phương Minh Viễn dẫn Phong Hiểu Cương tới chỗ mấy người Cameron đang đứng cách đó không xa, cười nói.
-Ô, trời ơi!
Nhìn Cameron và Gaul đã hạ mũ xuống đứng trước mặt, Phong Hiểu Cương hít một hơi lạnh, át chế sự kích động trong lòng, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Các vị chính là đạo diễn James Cameron và chủ tịch Gaul của tập đoàn điện ảnh Jade Bird?
-James, Gaul, giới thiệu một chút, vị này là đạo diễn Phong Hiểu Cương, tôi thật ra rất kính trọng ông ấy, tin rằng sau này ông ấy sẽ trở thành một trong những đạo diễn nổi danh nhất làng điện ảnh Hoa Hạ.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Ông Phong, rất vui tại nơi này có thể gặp được ông!
Cameron và Gaul mỉm cười lần lượt bắt tay Phong Hiểu Cương. Người có thể được Phương Minh Viễn xem trọng, bọn họ tất nhiên là không thể xem thường.
Phong Hiểu Cương lúc này cảm thấy như thể đang ở trong mơ, bản thân ông ta chẳng qua chỉ đi đến phim trường Hành Dương để giải sầu, không ngờ gặp toàn những chuyện không liên quan. Đầu tiên là gặp được nhân vật có thực quyền của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, của phim trường Hành Dương Tổng giám đốc Phương Bân, tiếp đó không ngờ lại gặp được người vô cùng nổi tiếng mà ai làm trong nghành điện ảnh cũng phải biết danh. Hơn nữa bọn họ lại còn khách sáo với ông ta như vậy!
-Các người trưa vẫn chưa ăn no phải không? Sao lại ẻo lả như vậy! Nhớ cho kỹ, các người là những sát thủ, không phải là những bảo mẫu thấy máu là chân yếu tay mềm! Quay lại lần nữa!
Long Quốc Khải gầm gừ quát lớn đến nỗi toàn bộ những người trong đoàn làm phim đều có thể nghe thấy.
-Vâng!
Mấy diễn viên đóng thế cúi đầu nói. Trong lòng họ thì chửi thầm: “Long Quốc Khải từ sau khi đi ra ngoài ăn trưa về mặt có vẻ không vui, dù diễn thế nào ông ta cũng thấy không vừa mắt.” Từ nãy đến giờ đã có mười mấy diễn viên trong tổ quay phim bị ông ta mắng rồi.
-Nếu các anh còn diễn không tốt, tôi sẽ không ngần ngại thay người! Cả đoàn này thiếu gì người…
Long Quốc Khải chú ý tới một người vội vội vàng vàng đi vào, lời mới nói được một nửa, để mặc mấy diễn viên đóng thế ở đó nhìn trộm, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng thầm thở dài một hơi.
-Anh nói cái gì?
Long Quốc Khải la lên thất thanh.
-Tên ngu ngốc Tôn Lự này không những không thể lấy lại được ví tiền cho tôi, lại còn bị nhóm cảnh sát dẫn về đồn ư?
- Đúng vậy, đạo diễn Long.
Mấy người bọn họ đều bị đưa đến đồn cảnh sát. Nếu không phải tôi lúc ấy ở cách đó khá xa, thấy tình hình không ổn nên không lại gần thì chỉ sợ ngay cả tôi giờ cũng chưa thể về được!
-Tôn Lự lúc đó không nói rõ là giúp tôi bắt trộm, tìm đồ bị mất hay sao?
Long Quốc Khải hỏi có chút khó tin. Cảnh sát quản lý phim trường Hành Dương chẳng qua cũng chỉ là một cơ quan cảnh sát cấp thị trấn mà dám bắt giữ trợ thủ của đạo diễn lừng danh toàn quốc, điều này thật sự làm cho ông ta cảm thấy khó mà tin nổi.
- Anh Tôn có nói! Thế nhưng vẫn bị bọn họ dẫn đi.
-Còn tên trộm kia thì sao? Ví tiền của tôi đâu?
Long Quốc Khải mặt như bị trầm nước nói. Một nghìn tám trăm tệ, ông ta không quan tâm, nhưng tấm ảnh chụp để trong ví, ông ta rất quý nó! Hơn nữa, ông ta cũng lo lắng nếu bức ảnh rơi vào tay giới truyền thông thì sẽ dẫn đến không ít phiền toái.
- Tên trộm đó cũng bị dẫn đi. Đúng rồi, tên trộm đó chính là em trai của Bạc Lý Đại! Lúc ấy Bạc Lý Đại cũng có mặt ở đó!
-Em trai của Bạc Lý Đại?
Long Quốc Khải kinh ngạc nói.
-Cô nàng dân tộc Duy Ngô Nhĩ đó sao?
- Chính là cô ta!
-Chậc chậc, như vậy thật là thú vị!
Long Quốc Khải đương nhiên là nhớ rất rõ về cô nàng dân tộc Duy Ngô Nhĩ mới gặp không lâu này, tuy rằng dáng vẻ cũng không thể coi là vô cùng xinh đẹp, thế nhưng phong thổ nhân tình, cử chỉ đáng yêu của cô gái này đã để lại cho ông ta ấn tượng sâu sắc khó quên. Vốn Long Quốc Khải còn muốn nhân cơ hội này thân thiết hơn, nhưng Bạc Lý Đại lại thẳng thừng từ chối ông ta, chỉ đưa tặng hai mươi nghìn tệ.
Hai mươi nghìn tệ, đối với người bình thường mà nói, hiển nhiên đây là khoản tiền tương đối lớn, nhưng đối với Long Quốc Khải mà nói, đây chẳng qua chỉ là tiền boa rượu cho cuộc chơi mà ông ta mời nhóm playboys thủ đô, hiển nhiên không thấm vào đâu. Thế nhưng hai mươi nghìn tệ để đổi lấy cơ hội cho một vai phụ, coi như là cũng có thành ý. Long Quốc Khải cũng tính rằng năng nhặt thì chặt bị, có lẽ sau này sẽ có cơ hội. Đáng tiếc ban đầu vốn định giao cho Bạc Lý Đại một vai diễn nhỏ, nhưng vai diễn đó lại bị nhà đầu tư hứa cho người khác, Long Quốc Khải cũng hết cách, đã nghĩ rằng khi quay bộ phim khác sẽ tạo cơ hội cho cô ta. Dù sao kịch bản trong tay Long Quốc Khải cũng nhiều, quay xong bộ phim này sẽ quay được ngay bộ phim khác, tuy rằng hiệu suất người xem không cao nhưng nguồn tiêu thụ thì lại không phải là vấn đề đáng lo.
Nhưng thật không ngờ điều này lại làm mấy người Bạc Lý Đại hiểu lầm, còn dẫn đến chuyện Khắc Lý Mộc móc trộm ví tiền của ông ta.
- Đúng rồi, ban nãy tôi còn nhìn thấy cả Phong Hiểu Cương và chủ tịch Phương.
-Phong Hiểu Cương? Làm sao ông ta lại chạy đến đây? Còn cả chủ tịch Phương là ai vậy?
Long Quốc Khải nhíu nhíu mày, để Phong Hiểu Cương thấy chuyện như vậy, sau này chắc chắn ông ta sẽ bị cười giễu cợt.
- Đương nhiên là chủ tịch Phương của phim trường Hành Dương! Khi cảnh sát dẫn bọn họ đi, chủ tịch Phương lúc ấy cũng có mặt!
Long Quốc Khải thấy bất an trong lòng. Khi ông ta mới đến Hoành Dương đã từng đặc biệt đến thăm hỏi qua Phương Bân, lúc đó Tôn Lự cũng là một trong số những người đi cùng, không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt phật, đánh chó phải ngó mặt chủ. Thế nhưng là chuyện của ông ta, Phương Bân liền cứ như vậy giương mắt nhìn cảnh sát dẫn mấy người Tôn Lự đi? Điều này cũng thật là không nể tình gì cả.
Tuy nhiên Long Quốc Khải vẫn không đến nỗi tự cao tự đại mà cho rằng địa vị của ông ta cao hơn nhà họ Phương. Người ta là ai chứ, công ty điện ảnh nổi danh toàn thế giới, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu ngành điện ảnh Hồng Kông, một trong những tầng lớp trung tâm của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ. Bản thân ông ta chỉ là một đạo diễn còm nổi tiếng trong nước, thật là còn lâu mới có thể bằng. Với thân phận ấy đi lừa những cô gái bình thường thì còn có thể được, nếu còn muốn đòi “công bằng” với Phương Bân thì thật là còn kém xa,, khó hơn lên trời!
Tuy mấy người Tôn Lự đều bị đưa đến sở cảnh sát điều này có phần vượt ra ngoài dự đoán của Long Quốc Khải, nhưng ông ta cũng không cho rằng việc này đáng lo ngại, có lẽ không lâu sau mấy người Tôn Lự sẽ quay về.
Chẳng qua chỉ là bắt trộm, lại không phải là đánh người, không bằng tự mình ra mặt, cử người đến sở cảnh sát một chuyến, vẫn có thể là chuyện không thể giải quyết. So sánh, ông ta vẫn quan tâm tới tung tích chiếc ví tiền của mình hơn. Đáng tiếc là người đuổi khi đuổi được đến hiện trường thì sự việc đã kết thúc. Mấy người Tôn Lự lập tức bị dẫn đi, cho nên việc xảy ra ở nơi nào phần lớn đều là được nghe từ những người vây xem xung quanh, miệng truyền miệng, hiển nhiên sẽ được thêm thắt, càng ngày càng khác xa so với sự thật.
Long Quốc Khải đương nhiên là nghe không hiểu, hoàn toàn không biết rõ tiền căn hậu quả.
-Bây giờ cậu đi ngay đến đồn công an phim trường Hành Dương hỏi thăm xem mấy người Tôn Lự hiện tại thế nào rồi?
Long Quốc Khải giơ tay lên nói.
-Nhất định phải hỏi rõ ràng cho tôi, ví tiền của tôi rốt cuộc là ở đâu?
Người này vẫn còn chưa kịp gật đầu đồng ý liền nghe phía xa có người gọi to:
- Đạo diễn Long, đạo diễn Long, có cảnh sát muốn gặp anh!