-Chú à, chỉ sợ bọn họ nói vậy chứ không nghĩ vậy?
Phương Minh Viễn trừng mắt nhìn, nửa cười nửa không mà nói. Hắn đột nhiên phản ứng lại nhận lời đến chỗ các cô gái, e rằng những cô gái đến đây phỏng vấn đều ôm mộng dùng mỹ nhân kế để được trọng dụng mà thôi. Phương Minh Viễn cũng biết, hằng năm thí sinh ghi danh vào học viện điện ảnh quốc gia lên đến hàng ngàn hàng vạn, có điều có thể vượt qua cầu độc mộc thì chỉ có một số ít. Tuyệt đại đa số, thậm chí có thể nói 90%, đều rớt.
Mà những cô gái ôm mộng ngôi sao ấy, dĩ nhiên không thể cứ như vậy mà buông bỏ giấc mộng của mình, sau khi phim trường Hành Dương trở nên nổi tiếng, nơi đây trở thành nơi lấy cảnh của rất nhiều đoàn phim Hong Kong và nội địa, vì thế rất nhiều người tiếp tục ôm giấc mộng ngôi sao của mình, chạy tới đây. Cái gọi là gần quan được ban bổng lộc, làm việc trong phim trường Hành Dương, có thể nói mỗi ngày đều được tiếp xúc với các đoàn kịch từ khắp nơi trong cả nước, nếu như may mắn được vị đạo diễn nào coi trọng, sẵn lòng giúp đỡ, chẳng phải sẽ được gia nhập vào giới điện ảnh và truyền hình hay sao?
- Tên nhóc này, sao mà nghĩ lắm thế?
Phương Bân bất đắc dĩ buông tay nói.
- Ta cũng là sau này mới hiểu! Bọn họ chỉ là lấy nơi này làm bàn đạp! Muốn mượn cơ hội này tiếp cận với đạo diễn, nhà đầu tư để xem mình có được không. Riêng năm nay ở công ty có bốn người chuyển sang nơi khác! Cho nên, ta mới ra quy định, hiện giờ những người được phân công ra giúp đỡ đoàn làm phim cơ bản toàn là nam, bọn họ muốn liên hệ với thành viên đoàn làm phim thì phải đợi đến hết giờ làm việc!
Phương Minh Viễn gật gật đầu, chuyện này không làm hắn thấy lạ chút nào. Trong kiếp trước, đừng nói là muốn làm diễn viên phải tuân thủ nguyên tắc ngầm, ngay cả muốn tìm một công việc, đều phải dâng lên những cô gái đẹp và biết lấy lòng sếp, so với những chuyện như thế thì chuyện này cũng chẳng là gì. Hơ nữa những chuyện này cũng không thể ngăn được.
Tuy rằng trụ sở làm việc chỉ có sáu tầng lầu nhỏ, nhưng Phương Bân vẫn cho lắp bốn bộ thang máy, đoàn người đi đến phòng làm việc của Phương Bân ở tầng cao nhất.
-Thật là lớn!
Vừa vào cửa Triệu Nhã và Phùng Thiện liền thốt lên.
Phòng làm việc của Phương Bân chừng 178 mét vuông, hướng về phía có phong cảnh, tường bằng thủy tinh, từ đây có thể nhìn thấy hồ nước nhỏ phía xa và những cung điện ven hồ.
Phía bên trái cửa, một giá sách cao lớn dựa vào tường, chất đầy sách, phía trước giá sách là bàn ghế của chủ.
Bên phải, ở giữa phòng, là chỗ hội đàm, bên trong, ở giữa là một màn ảnh nhỏ, hai bên thiết kế theo kiểu dáng quầy bar.
-James, bà Gaul, mời mọi người ngồi!
Phương Bân nói với giọng có chút đắc ý. Cách bày trí như vậy so với ở nước ngoài và Hong Kong quả thật không là gì, nhưng ở trong nước, cũng tương đối hiếm có, hai năm nay đến đây, đạo diễn các đoàn phim, các nhà đầu tư cũng bị chấn động không ít.
-Ông Phương, chỗ của ông cảnh đẹp lắm!
Gaul đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn ra xa, nói thật lòng.
-Cũng tạm thôi!
Phương Bân cười nói.
- Có thể được chủ tịch Gaul khen ngợi, thật không dễ.
-Chú, tiến trình buổi chiều đã sắp xếp ổn rồi chứ?
Phương Minh Viễn hỏi.
-Không có vấn đề gì, xem xem bọn họ muốn đi đâu?
Phương Bân tự tin khoát tay chặn lại nói.
- Bất kể là chụp hình quay phim, hay là những kiến trúc cổ xưa này, bất cứ khi nào có yêu cầu đều có thể tham quan.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
- Vậy điểm dừng chân thứ nhất là ở khu vực tái hiện cảnh thời Tần Hán là được rồi!
Buổi chiều ở phim trường Hành Dương, trong đám người xuất hiện một người mà trong kiếp trước Phương Minh Viễn rất quen thuộc, gương mặt quen thuộc, đầu không cao, đôi mắt nhỏ, xương gò má cao cao, khi cười lộ ra cái răng khểnh! Đúng là vị đạo diễn nổi tiếng trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, Phong Hiểu Cương.
Có điều lúc này ông ta không phải là một đạo diễn mọi người đều biết nữa, mà chỉ đàm nhiệm việc biên kịch “ban biên tập chuyện xưa”.
Phong Hiểu Cương lúc này tâm tình buồn rầu không nói nổi, vì ông ta muốn đạo diễn tác phẩm “uộc sống chật vật”, bị cục điện ảnh xét duyệt chưa cho qua. Công tác chuẩn bị đã sắp xếp nhưng không thể khởi quay, trong nhất thời lại không có kịch bản mới, rơi vào đường cùng chỉ có thể ra ngoài giải sầu. Mà nơi ông ta ở lại gần với phim trường Hành Dương, nên đã tới đây.
-Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ quả thực là tài lực hùng hậu!
Khi Phong Hiểu Cương đến phim trường Hành Dương lần trước, nơi đây chỉ có đường phố Hong Kong và hoàng cung Minh Thanh để lấy cảnh, không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi, bây giờ ở đây đã có cảnh thời Tần, Hán, Đường, Tống, có thể nói đã có đủ các triều đại quan trọng của lịch sử Hoa Hạ. Đã hoàn toàn hình thành quy mô, hơn nữa nghe nói nơi này còn kiến thiết hiện đại hóa quay phim chụp ảnh, khiến cho Phong Hiểu Cương không khỏi cảm thán tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đã bỏ một kinh phí đầu tư khổng lồ.
-Đạo diễn Phong, nghe nói ông từng viết kịch bản cho tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ?
Một người đàn ông đi bên cạnh tò mò hỏi han.
- Ừ, hơn một năm trước rồi, nhưng người ta không vừa lòng với kịch bản của chúng ta, nên trả về.
Phong Hiểu Cương tự giễu nói.
- Người ta là công ty lớn, Hong Kong, thậm chí cả thế giới đều biết tiếng, lại có biên kịch nổi tiếng thế giới, cần gì để ý đến một biên kịch nhỏ như tôi.
-Ôi, nếu bọn họ chịu đầu tư cho đoàn phim của chúng ta thì tốt rồi, người của cục điện ảnh kia sẽ không khắt khe như vậy được!
Người đàn ông thở dài nói.
Phong Hiểu Cương cũng không khỏi thở dài, đúng vậy, nếu có công ty điện ảnh Hong Kong chịu đầu tư thì tốt rồi, như vậy ít nhất cục điện ảnh sẽ không phủ định toàn bộ!
-A, đạo diễn Phong, ông xem bên kia, chính là nơi lấy cảnh của thời Tần Hán!
Người đàn ông chỉ vào cách đó không xa.
Phong Hiểu Cương khẽ động lòng, ông ta biết, bạn mình sắp tới định quay phim cổ trang “ Tần tụng”, nghe nói, khu tái hiện thời Tần Hán này của phim trường Hành Dương đã đem cung điện hoàn mỹ nhất thời kỳ Tần Thủy Hoàng tái hiện lại, mình nếu đã đến đây, vậy thì xem một lần cho biết.
- Trời ơi, đây quả thật là cung điện từng xuất hiện ở Hoa Hạ thế kỷ thứ hai trước công nguyên sao?
- Quả thực rất đồ sộ! Không hề thua kém Kim tự tháp Ai Cập, miếu thần Athens và đầu trường Rome!
Gaul đứng ở độ cao hơn mười thước trước cửa cung, nhìn cung điện nói. Chỉ có đứng ở đây, mới có thể thực sự cảm nhận được mình nhỏ bé!
-Đây là do các chuyên gia khảo cổ nổi danh thời kỳ Tần Hán của Hoa Hạ, căn cứ vào di chỉ cung điện triều Tần Hàm Dương, xây dựng nên. Quy mô chỉ bằng một phần mười!
Phương Bân giải thích.
-Một phần mười!
Cameron và Gaul đồng thanh kinh ngạc nói. Như thế quy mô thật lớn, vào năm hai trăm trước công nguyên, cần bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể xây dựng được?
- Theo sử sách ghi lại, năm đó Tần Thủy Hoàng đã dùng bảy trăm ngàn người lao động, trong thời gian bốn năm, cũng chỉ xây dựng được phần nền, còn lại kiến trúc phía trên, là sau khi ông ấy chết, đời sau lại tiếp tục triệu tập lao động xây lên. Sau khi nhà Tần nổ ra chiến tranh, quân khởi nghĩa tới gần Hàm Dương, quân Tần chấn động. Ngay lúc đó tướng quân Chương Hàm, đã tận dụng bảy trăm ngàn người xây dựng cung điện ở Ly Sơn
tạo thành đại quân, đánh tan quân khởi nghĩa, giúp cho nhà Tần trong lịch sử kéo dài thêm mấy năm. Cho nên có thể thấy, lúc đó, số người xây dựng cung điện ở Ly Sơn là rất lớn!
Phương Minh Viễn nói.
Dân số Hoa Hạ, không chỉ trong hiện tại, mà ngay cả cổ đại cũng là cao nhất thế giới. Hơn nữa thành tựu canh tác nông nghiệp Hoa Hạ, cũng đảm bảo đáp ứng nhu cầu lương thực. Cho nên, vào thời kỳ chiến quốc, Hoa Hạ đã xuất hiện những đội quân mà cả hai bên tham chiến quân số đều hơn triệu người, hơn nữa, lúc đó cũng còn có thêm rất nhiều quốc gia có quân số đến hàng trăm nghìn người. Lúc này đế quốc châu Âu, La Mã tổng số lượng quân đội còn không đến một trăm ngàn người, hầu hết là binh hỗn tạp và lính đánh thuê, tổng số người không quá triệu.
-Bảy trăm ngàn người!
Cameron và Gaul đều hít một hơi, e rằng các nước Âu Mĩ, ngoài hai lần thế chiến, cũng không có quy mô đoàn quân lớn như vậy.
Dòng người phía trước có chút náo loạn, sau đó một người thiếu niên tóc hơi vàng trong đám chen chúc đi ra.
-Bắt trộm! Ngăn hắn lại, hắn trộm đồ của tôi!
Phía sau y là tiếng một người đàn ông kêu lên thất thanh.
Người đi trên đường cũng muộn ngăn lại, nhưng gã thiếu niên kia chợt rút từ bên hông ra một con dao găm, hét to:
-Đừng cản tôi, người nào cản đường tôi đâm người đó!
Mọi người nháo nhác, lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý, người thiếu niên này rõ ràng mang vài nét đặc thù của dân tộc thiểu số Tân Cương, hơn nữa thoạt nhìn cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Kiểu dao găm trong tay dĩ nhiên cũng thuộc loại chỉ ở đó mới có. Phương Minh Viễn liền hiểu nguyên nhân mọi người bỏ chạy.
Dân tộc thiểu số Tân Cương người luôn dũng mãnh, quốc gia lại có chính sách bảo hộ dân tộc thiểu số, tuy rằng chính sách ban ra vốn dĩ có ý tốt, nhưng trong quá trình thi hành cụ thể, lại khiến cho một vài dân tộc thiểu số biến chất. Hơn nữa thiếu niên này còn là vị thành niên, dĩ nhiên, nếu như y có giết người, thì cũng không chịu bao nhiêu trách nhiệm. Nếu như mình vì vậy mà bị thương, thậm chí bị chết, lại không được xã hội bồi thường cho người bị hại. Như vậy, dĩ nhiên mọi người lựa chọn bo bo giữ mình.
-Tránh ra! Tránh ra!
Người thiếu niên khua tay, lao như điên ra ngoài, không biết y hoảng quá không phân biệt được đường, hay là cố ý, không ngờ thằng hướng đoàn người Phương Minh Viễn mà chạy đến.
Hai gã da trắng vẫn đi theo Cameron và Gaul từ khi xuống máy bay, lập tức ngăn Cameron và Gaul ở phía sau.
Thấy hai người da trắng cao lớn ngăn phía trước, gã thiếu niên kia run sợ một chút, lập tức đổi hướng…