Đối với việc lập quốc mấy trăm năm của người Mỹ mà nói, hai trăm năm trước công nguyên thật sự là quá cổ xưa. Thời kỳ của cướp biển vùng Caribbean, đối với bọn họ cũng đã là niên đại khá xa rồi, càng không nói tới lúc Jesus còn chưa sinh ra.
-Lịch sử lâu đời của Hoa Hạ cũng chỉ có Ai Cập cổ đại và đế quốc La Mã là có thể so sánh cùng.
Cameron cười nói.
-Nhưng mà tôi cảm thấy một quốc gia có lịch sử huy hoàng tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu suốt ngày chìm đắm trong quá khứ rực rỡ mà xem nhẹ việc tiến về phía trước, chính là lấy vừng đánh mất quả dưa.
Đối với những lời này, Phương Minh Viễn giơ hai tay tán thành, quay hết triều Thanh rồi đến triều Minh.
Hết triều Minh rồi qua triều Nguyên, dù sao thì khung cảnh thượng triều hàng năm diễn trò cung đình, bím tóc, hoàng Ama, cách cách các thứ linh tinh cũng đã chiếm hết khung giờ vàng trên truyền hình. Chen chúc nhiều tiết mục phản ánh tình trạng thực tế xã hội cũng ràng buộc sức tưởng tượng của người Hoa Hạ.
Phương Bân gật gật đầu nói:
-Ông nói không sai, mấy năm qua, phim trường Hành Dương lấy cảnh diễn chụp cả mười kịch bản thật ra hết tám cái là diễn cổ trang, kia là vài khu nhà chụp ảnh hiện đại. Tần suất sử dụng vẫn chưa bằng khu cung điện kia.
.
-James, ông nói Chiến tranh giữa các vì sao của George Lucas Khi nào thì mới được công chiếu?
Phương Minh Viễn và Camerone không khỏi mỉm cười, Cameron liếc nhìn Phương Minh Viễn một cái nói:
-Bân, không ngờ tới cậu vẫn là nhớ tới George, cậu hỏi nhưng thật ra là trả lời rồi, bất ngờ nói không nên lời, bộ phim mới của George làm mùa hè năm sau sẽ công chiếu trên toàn cầu.
Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, Chiến tranh giữa các vì sao tập 1 là ở năm 1999 mới chiếu ở Mỹ, mà ở kiếp này, thời gian ước chừng sớm hơn gần hai năm. Đây là bởi vì công ty kỹ nghệ của Phương Minh Viễn và Cameron đầu tư, tài chính dư thừa, nghiên cứu phát triển kỹ thuật hiện đại hết sức thuận lợi. Trước tiên hoàn thành trang thiết bị lưu trữ đạt đến tiêu chuẩn mà Lucas muốn. Cho nên, Lucas đã đem truyện phim đó quay trước thời hạn.
-Thật tốt quá.
Phương Bân hưng phấn suýt nữa nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Đối phim này, thực ra y chờ đợi lâu nay.
Đoàn xe rất nhanh đi vào cổng chính của phim trường Hành Dương.
-Rất đẹp.
Gaul nhìn khung cảnh qua cửa sổ, không kìm được nhỏ giọng kêu lên.
Hai không gian trong và ngoài tường thành như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.
Ở ngoài tường là thị trấn hiện đại mà bên trong là đường được rải đá xanh, thỉnh thoảng xuất hiện xe ngựa và kiệu lớn, cách đó không xa một cây cầu đá dài qua hồ nước, trên mặt hồ một chiếc thuyền nhỏ và thuyền hoa cổ đại, cùng với hồ nước kia, liên tục những công trình cổ đại được xây dựng, nếu không phải đang mặc trang phục hiện đại, thỉnh thoảng trên đường còn có xe có rèm che hoặc xe tải thì Gaul quả thực đã nghĩ chính mình xuyên không quay về Hoa Hạ thời cổ đại.
-Minh Viễn, từ đầu năm đến nay, nơi này đã tiếp đón ba trăm ngàn đợt du khách.
Phương Bân vẻ mặt vui vẻ khẽ nói.
-Chủ ý của cháu thật không sai. Không đầy một năm tới, chỉ là vé vào cổng của du khách và chi phí điện ảnh truyền hình trong thành chúng ta đã thu gần ba trăm ngàn tệ, về cơ bản có thể đảm bảo phim trường bảo vệ như bình thường và chi phí vận chuyển.
Thời gian trước đây vài năm, Phương Minh Viễn và y đề xuất để y đem phim trường Hành Dương mở cửa, không chỉ có hướng tới những người trong nghiệp điện ảnh truyền hình mà còn hướng tới đông đảo dân chúng. Đem phim trường Hành Dương làm thành một địa điểm du lịch. Lúc đó trong lòng Phương Bân còn không cho là đúng, ở thập niên chín mươi, cả nước khắp nơi tràn lan cảnh đẹp, rất nhiều công ty lớn đầu tư khôi phục cảnh quan cổ, nhưng sau khai trương cũng là du khách ít ỏi, đừng nói là thu hồi vốn đầu tư, đến cả phí tổn mấy ngày đưa vào hoạt động đều không kiếm được.
Hơn nữa, theo Phương Bân phim trường Hành Dương hình thành chỉ cần có thể hấp dẫn các đoàn làm phim đến từ Hồng Kông, nội điểm này thôi, tiền lời hàng năm sẽ rất khả quan. Nếu nói mở cửa cho thăm quan, có thể các đoàn làm phim bởi vì có lắm du khách xem sẽ ảnh hưởng đến việc quay chụp mà không đến phim trường Hành Dương nữa. Nếu như vậy thì được vừng mất quả dưa.
Tuy nhiên, Phương Minh Viễn đã nói, Phương Bân mặc dù là trong lòng không tán thành, cũng sẽ tuyệt đối không sai lời mà thi hành. Trong nhà họ Phương, người nắm rõ con đường làm giàu không phải hắn thì còn ai nữa.
Không nói trước đây, thoạt đầu không hiểu hành động kỳ diệu của Phương Minh Viễn, không ngờ sau đó lại chứng minh là lựa chọn chính xác. Mượn phim trường Hành Dương mà nói, tuy lúc đầu nói xây dựng phim trường là do y đề xuất, nhưng trong mọi vấn đề Phương Minh Viễn đều hướng về y đưa ý kiến xây dựng, lại còn trong quá trình xây dựng phim trường Hành Dương, nhất nhất mọi thứ đều được kiểm chứng. Ví dụ như, Phương Minh Viễn từng nhắc tới phim trường Hành Dương sau khi thành lập đối với giới nghệ sĩ điện ảnh truyền hình phải mở cửa.
Nhất định phải thành lập công đoàn diễn viên quần chúng, cũng là vì bảo hộ diễn viên quần chúng, mặt khác, phim trường Hành Dương cũng làm tốt mối quan hệ với cơ quan chính quyền địa phương, đồng thời, tại nhiều thời điểm thu thập những doanh nghiệp điện ảnh có tiếng và có thế lực sắc bén.
Có đúng là một cỗ máy kiếm lợi hay không, trước mắt còn không có được cơ hội xác minh, từ Hồng Kông tới các đoàn phim kịch ai chẳng biết nơi rực rỡ này là công ty cấp dưới của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, trừ khi đầu óc bã đậu muốn bị toàn bộ công ty điện ảnh Hồng Kông phong toả, ai lại không ở chỗ này muốn làm mưa làm gió. Mà các nhóm kịch trong nước, cũng đều biết rằng nơi này là sản nghiệp của công ty Hồng Kông, cho nên bình thường thành thật cho tới năm 1997 trước khi Hồng Kông trả về cho chính phủ không được lộ ra nửa điểm sơ suất, dám ở chuyện này gây thị phi, đều chẳng phải là tự rước lấy hoạ.
Nhưng Phương Bân cũng đã phát hiện, sau khi có công đoàn diễn viên quần chúng, bởi vì công đoàn được cơ cấu tổ chức phục vụ theo một tiêu chuẩn, phim trường Hành Dương hàng năm sẽ thu một khoản tiền chi phí hoạt động của công đoàn, cho nên đối với diễn viên quần chúng đều tự nguyện gia nhập công đoàn, phí thu hàng năm có thể nói là nhỏ bé không đáng kể. Cho nên quần chúng diễn viên gia nhập công đoàn cũng không có gì chống đối. Hơn nữa, có mấy lần phát sinh sự việc mấy đoàn phim khất nợ diễn viên quần chúng, tới lúc đó công đoàn phối hợp giúp diễn viên quần chúng đòi tiền lương. Vì vậy, hiện giờ ở trong phim trường Hành Dương làm diễn viên quần chúng gần như 90% đều gia nhập công đoàn.
Phương Bân lại theo đề nghị của Phương Minh Viễn yêu cầu công đoàn thành lập hồ sơ thành viên, và đem đặc điểm sở trường của bọn họ ghi lại, căn cứ thích hợp phân loại hồ sơ lưu kho, sau này sẽ tiến hành giới thiệu cho những đoàn làm phim quay ở phim trường Hành Dương. Lập tức được các đoàn làm phim hoan nghênh nhiệt tình, như vậy có thể giảm bớt cho bọn họ áp lực lựa chọn diễn viên quần chúng, hơn nữa cũng có thể tránh cho họ sử dụng những nhân viên không biết nền tảng cơ bản mang đến nhiều phiền toái. Rất nhanh việc này trở thành doanh thu trọng yếu nhất của công đoàn.
Cho nên Phương Bân vẫn là mời một nhóm chuyên gia Hồng Kông và trong nước, suy xét làm thế nào đem phim trường Hành Dương mở cửa cho công chúng.
Năm ngoái, phim trường Hành Dương thu vào rõ ràng gần một năm tiếp đón hai trăm ba mươi ngàn du khách, còn lớn hơn nhiều du khách của các khu vực hành chính xung quanh, thu vào so với chi ra miễn cưỡng xem như là cân bằng. Nhưng từ đầu năm nay, bởi vì mấy bộ phim điện ảnh trình chiếu lấy cảnh phim trường Hành Dương trợ giúp đẩy danh tiếng của phim trường Hành Dương lan rộng, trong cả nước khách du lịch lập tức tới phim trường ngày một tăng lên, so năm ngoái tăng gấp mười lần. Nếu tính thêm việc Phương Bân ở thị trấn Hành Dương đầu tư nhà hàng, khách sạn và khu vui chơi cũng thu vào một khối hậu hĩnh khiến Phương Bân vui mừng khôn xiết.
-Chú Út, công trình trong thị trấn đồng bộ cần đẩy tiến độ nhanh hơn, sang năm du khách sẽ tăng càng nhiều đến lúc đó những công trình đồng bộ theo không kịp, thì chỉ có khoanh tay ngồi nhìn bạc tiền trôi đi.
Phương Minh Viễn cười nói. Theo sự phát triển của nền kinh tế quốc dân, mọi người mong muốn thăm thú đất nước non sông gấm vóc xinh đẹp cũng sẽ ngày càng mạnh, du lịch trở thành một trong những nghành công nghiệp trụ cột, có thể nói là không thay đổi gì nữa.
Phương Bân nếu nói có khả năng nắm bắt cơ hội này, sau này phim trường Hành Dương chính là cái chậu châu báu của Phương Bân.
Đoàn xe theo đường hướng về một góc của phim trường Hành Dương khu vực này là khu hành chính và giải trí của trường quay.
Đoàn người của Phương Minh Viễn xuống xe, cùng Phương Bân tiến vào một toà cao ốc 6 tầng.
-Chào An tổng!
-Chào An tổng!
-Chào Phương tổng. Từ khi tiến vào đại sảnh, dọc theo đường đi người chào hỏi Phương Bân không dứt, tuyệt đại đa số đều là trẻ tuổi xinh đẹp, âm thanh như yến oanh, tiếng êm đến nỗi làm người khác cảm thấy bụng ngứa ngứa.
-Chú Út, nơi này viên chức như thế nào sao tỉ lệ nữ cao như vậy?
Phương Minh Viễn chặn Phương Bân thấp giọng hỏi han. Vào lầu này, quả thực giống như đặt mình trong vương quốc nữ nhi, hơn nữa các cô gái này dung mạo xinh đẹp, trong đó không ít người có thể là tiểu mỹ nhân.
Thím bây giờ còn ở Hồng Kông, hắn cũng không muốn sau này nhà chú Út lại rối tùn cả lên.
-Viên chức nam bình thường đều cần phải chạy ở bên ngoài đi theo đoàn phim trợ giúp bọn họ giải quyết vấn đề. Ngồi trong văn phòng đương nhiên có vẻ như nữ nhiều hơn.
Phương Bân cũng thấp giọng nói.
-Minh Viễn cháu không biết, năm nay thời điểm tuyển người, quả thực là bắt buộc tuyển mỹ nữ.
-Hai mươi bảy vị trí, cháu có biết bao nhiêu người đến đây không? Ba trăm chín mươi bốn ngưừi. Thậm chí có cả nam nữ sinh viên từ thủ đô tới.
-Ba trăm chín mươi bốn người.
Phương Minh Viễn hơi nhíu nhíu mày, chia đều một vị trí có 15 người cạnh tranh, khó trách chú Út ở nơi này nữ sinh có tố chất cao như vậy.
-Cuối cùng vì tuyển ra hai mươi bảy vị trí thích hợp, ngay cả nói chuyện thanh âm có dễ nghe hay không cũng trở thành tiêu chuẩn sàng lọc. Cứ như vậy cuối cùng không thể không thu nhận 30 người.
Phương Bân tự hào nói. Tỉ lệ cạnh tranh một so với 15, hơn nữa với nữ có tố chất cao như vậy cũng thấy rõ ràng thực lực của công ty điện ảnh và truyền hình Hành Dương.