Trần Trung lùi ra sau vài bước, đứng chắn trước cửa, thuận tay dựng chiếc ghế dựa bên cạnh lên, tuy rằng anh ta không thèm để ý đến những người này, nhưng có Phương Minh Viễn ở đây, nếu như anh ta không chú ý mà để Phương Minh Viễn bị thương thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Thấy Trần Trung lùi về sau đám người này tưởng anh ta sợ nên hành động cũng trở nên hung hăng hơn, nắm chuỳ xông đánh về phía trước, Trần Trung vội lấy ghế dựa, đón đỡ chủy, thỉnh thoảng lại còn đánh trả một hai cái. Chỉ có điều hai tay làm sao đỡ được bốn tay, anh ta cố gắng tránh né để khỏi phải lui ra khỏi cửa, cho nên cũng chỉ có thể duy trì thế cục bất phân thắng bại.
-A!
Bọn Lý Vũ Hân chưa từng lâm vào hoàn cảnh như thế này, lại là nữ nhi làm sao chịu được gươm đao sắc nhọn, nên đã hét lên.
Sắc mặt đồn trưởng Hoàng xanh mét, một tay cầm vào cây súng đang nhét ở hông, có điều vẫn do dự chưa rút ra. Mấy tên cảnh sát có mặt trong phòng đứng im bất động dõi theo từng cử chỉ của ông ta.
-Đồn trưởng Hoàng, ông cứ khoanh tay đứng nhìn vậy sao?
Tề yên lạnh lùng hỏi.
-Đường đường là cảnh sát được trang bị vũ khí lại khoanh tay trơ mắt đứng nhìn bọn côn đồ tấn công người dân vô tội ngay trong đồn công an. Lần này đến Quỳnh Hải quả nhiên được mở rộng tầm mắt. Đông Vũ gọi người.
Đồn trưởng Hoàng có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng Tề Yên thì không thể làm như vậy được, nếu Phương Minh Viễn có xảy ra chuyện gì, nếu để Tô Hoán Đông và nhà họ Quách biết chuyện bọn họ lúc ấy đứng im nhìn Phương Minh Viễn bị vây đánh, vậy chẳng phải gây thêm thù chuốc thêm oán sao? Chỉ sợ trong quân khu cũng sẽ khó xử.
-Chị Tề
Đông Vũ có chút không cam lòng nói:
-Có phải còn sớm quá không? Tình hình hiện giờ căn bản vẫn chưa loạn.
-Ít nói nhảm đi, bảo cậu đi gọi người đến thì cứ gọi đi, hắn mà xảy ra chuyện gì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu. Tề Yên nhăn mày nhỏ giọng nói. Khó mà kiếm được cơ hôi để Phương Minh Viễn nợ chính mình một ân tình, có lẽ sau này có muốn tìn cũng khó tìm được.
-Mau đi gọi người, cậu còn đứng đó lôi thôi gì nữa, mau gọi anh em đến đây ngay. Bưu Tử nhìn bốn phía, ánh mắt không giấu được vẻ sốt ruột.
-Mã Phục nếu không bảo bọn họ dừng tay, tôi sẽ dựa vào luật pháp quốc gia, tống cổ các ngươi vào trại tạm giam với tội danh tấn công nhân viên cơ quan nhà nước.
Đồn trưởng Hoàng một tay chống đất cố gượng dậy, tay còn lại lắc áo của Mã Phục nói. Những người này xem chừng đã bị Trần Trung đánh cho mà tức đến đỏ cả mắt, những người của mình thì chỉ có thể dọa được dân lành còn đối với những kẻ không biết nặng nhẹ e rằng chỉ có bị thiệt thân.. Đừng tưởng đây là đồn công an, trong đồn rất nhiều người đều là cảnh sát có vũ trang, nhưng trên thực tế, người có đủ khả năng chiến đấucũng chẳng được mấy người, còn những người khác, chỉ biết múa võ giương oai với dân thường mà thôi, chứ đối phó với bọn người này thì như trứng chọi đá, cho nên phương án tốt nhất hiện giờ là bắt được Mã Phục.
-Hoàng Đắc Quang, ông định hù trẻ con à? ai sợ ai, chẳng qua muốn giữ lại cho ông chút thể diện, vì thấy ông cũng có hợp tác tốt với bọn tôi. cái mũ trên đầu ông có tác dụng gì chứ? Đừng quên, chính sách quốc gia, người Hán các ông chỉ được xếp thứ 2, còn dân tộc thiểu số chúng ta mới được ưu tiên số 1. Hơn nữa tôi cũng chưa từng ra tay với cảnh sát, bọn họ chẳng qua chỉ là quá nóng giận, chẳng nhẽ như vậy cũng phạm pháp sao?
Mã phục oán hận mà trừng mắt nhìn Trần Trung nói với đồn trưởng Hoàng. Y thật sự muốn đấm vào sườn của tên Trần Trung kia vài cái, hai bàn tay nắm chặt đến nổi gân, thở cũng gấp gáp. Ánh mặt căm hận không thể lột da Trần Trung ngay lúc này.
Mã Phục chưa nói hết, đã thấy ba người thanh niên từ ngoài cửa đồn công an nhảy vào, với lấy cái chân gãy ra từ hai băng ghế ném mạnh vào đám người đang đánh nhau bên trongnhững thanh niên này vốn chăm chú chắn phía trước bảo vệ cho Trần Trung, căn bản là không ai chú ý cớ sự xảy ra phía sau. Hơn nữa bọn họ xuống tay độc, khi chân ghế ném tới, đều nhắm vào chỗ hiểm trên thân thể, những người bị đánh trúng chịu không thấu buông rơi vũ khí, đau đớn ôm vết thương quằn quại lăn trên đất. Trần Trung thấy vậy, trong lòng cũng thấy bình tĩnh lại.
-Bưu Tử, Đông Võ lên đi
Tề Yên vội kêu lên. Hoa dệt trên gấm sao có thể so với cho than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu như trước khi ba người này ra tay mà có người của mình tham gia vào rồi thì dù thế nào Phương Minh Viễn cũng nợ chính mình một ân tình, nhưng chưa kịp cho than thì đã đến mức bây giờ có thêm hoa lên gấm cũng chẳng có tác dụng gì.
Bưu Tử giơ tay với lấy hai cây côn cảnh sát đặt ở trên bàn, một cây ném cho người thanh niên được gọi là Hưng Tử, nói:
-Cậu bảo vệ chị Tề
Còn mình thì lao vào trong đám đông.
Đông Vũ thì nhằm thẳng Mã Phục mà lao đến, không thèm để ý Hoàng Đắc Quang đang đứng bên cạnh, chớp mắt đã tóm được cổ Mã Phục, tay trái nắm thành đấm nhanh như chớp hướng tới bụng Mã Phục. Bởi vì động tác của anh ta thật sự quá nhanh, Mã Phục và Hoàng Đắc Quang còn chưa kịp phản ứng, thì Mã Phục đã hứng trọn một quyền, đau đớn ôm bụng cong mình như con tôm, cảm giác lục phủ ngũ tạng cứ như nước biển cuồn cuộn muốn trôi ra ngoài – bao nhiêu đồ ăn thức uống trong bụng cứ thế nôn thốc ra hết.
Hoàng Đắc Quang hoang mang cực độ, đúng như lời của Mã Phục, thì cái chức trưởng đồn công an của y cũng là quan chức hẳn hoi mà không những bọn Mã Phục này không sợ; đã vậy phía bên Đông Vũ cũng chẳng kiêng nể gì, bị kẹp ở giữa, y thật không biết phải làm thế nào, hướng về ai. Nhưng nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, thì thành ra thể thống gì nữa, còn gì là uy danh của y ở cái thị trấn này, sau này còn ai kính nể y nữa đây?
Ngay lúc y đang luống cuống chưa tìm ra cách giải quyết thì bên ngoài đường trước cửa đồn công an bốn chiếc xe tải lao vút tới đậu cách đồn khoảng chừng mười thước, cửa xe vừa mở, lập tức hơn chục cảnh sát nhảy xuống với đủ các cấp quân hàm, mấy tên đảm nhiệm cảnh quan, cứ tiến thẳng đến đám người đang tụ tập trước cửa đồn.
-Cảnh sát đây, tất cả ngồi xuống.
Một người trung niên hét to: -Không được để bất cứ ai rời khỏi hiện trường.
Lúc này một vài phụ nữ và mấy ông trung niên đang đứng ngoài cửa, nghe được tiếng người kia quát, lập tức kinh hoảng bỏ chạy tán loạn, nhưng đường phố đã bị cảnh sát bao vây phong tỏa, những người này liền chạy ra đường phía đường hoa viên dọc căn phòng, nhưng họ đến gây rối lâu như vậy, người dân chung quanh hiếu kỳ tập trung lại xem kín cả các cửa ngõ, muốn tìm một khe hở để lọt qua còn khó hơn lên trời, đừng nói chuyện chui ra ngoài thoát thân. Hơn nữa mấy người cảnh sát cũng không chút khách khí, một là ngoan ngoãn mà ngồi xuống thì sẽ bình an vô sự, còn nếu cố tình chạy trốn, thì cái dùi cui kia cũng chẳng nể tình. Không bao lâu sau, cửa đồn công an đã được dọn sạch.
-Để xổng ai thì tôi sẽ hỏi tội các anh đấy.
Một người trung niên mang theo phân nửa số cảnh sát đi vào trong đồn.
Lúc này trong đồn công an, cuộc chiến đang diễn ra rất gay cấn. La Đông Vũ vốn nghĩ nếu bắt Mã Phục thì có thể khống chế được cục diện, ai ngờ, những người này quá chú tâm đến trận thế, căn bản không ai thèm để ý chuyện Mã Phục kêu ngừng, ngược lại còn có người rút cả dao găm ra.
-Bang bang bang.
Theo ba tiếng súng của người đàn ông trung niên vang lên thì mười mấy người cảnh sát cũng đồng loạt quát to:
-Tất cả ngừng tay, buông vũ khí, giơ tay lên.
Phút chốc cả không gian lặng như tờ, Hoàng Đắc Quang trố mắt nhìn, người đàn ông trung niên vừa nổ súng, đại đội trưởng chi cục Cảnh Sát cảnh sát hình sự thành phố Nhai Châu, Ngũ Khải Minh. Sao đột nhiên ông ta lại xuất hiện ở nơi này, còn mang theo nhiều cảnh sát như vậy? Mình vẫn chưa sai người gọi điện lên cục yêu cầu cử người xuống trợ giúp mà?
Leng keng
Leng keng
Một người buông vũ khí đang cầm trên tay xuống, những người còn lại cũng theo đó mà vội vàng ném vũ khí đi, y như là một cái gì đó nguy hiểm cần nhanh chóng ném ra xa ngay vậy. Ngọn lửa nóng giận vừa đốt cháy trong tâm trí họ giờ mới vụt tắt, bây giờ họ mới ý thức được, sự việc đã nằm ngời tầm khống chế của họ.
Bọn 3 người La Đông Vũ cũng nhanh tay ném vũ khí xuống đất, rồi La Đông Vũ và Bưu Tử lui trở về bên cạnh Tề Yên. Nhưng bọn Trần Trung tuy rằng đã ném chân ghế trong tay xuống nhưng vẫn đứng ở cửa.
-Tất cả ngồi xuống, đưa tay lên đầu.
Một người cảnh sát quát, một người khác lại tra tay từng người vào còng.
Hoàng Đắc Quang vội vàng đi ra phía trước nghinh đón, tuy rằng Ngũ Khải Minh không phải là sếp trực tiếp của y, nhưng mặc kệ như thế nào, cấp bậc cũng cao hơn, theo lễ nghĩa thường tình thì cũng không thể xem nhẹ được, y cười tươi bước đến trước nói:
- Đội trưởng Ngũ, nguyên cớ gì khiến ngài đột ngột đại giá quang lâm tới đồn của tôi thế này?
Ngũ Khải Minh không thèm liếc hắn dù chỉ một cái, đã lớn tếng nói:
-Tôi là Ngũ Khải Minh đại đội đội trưởng chi cục Cảnh Sát cảnh sát hình sự thành phố Nhai Châu. Xin hỏi ai trong các vị là Phương Minh Viễn, Phương tiên sinh?
Trần Trung hơi nghiêng đầu ra hiệu, liền có người tiến đến phía Ngũ Khải Minh nói:
– Thẻ của ông đâu?
Ngũ Khải Minh vội vàng lôi trong áo ra văn bản chứng minh thân thế của chính mình, đưa hai tay ra nói:
-Đã làm mọi người sợ hãi rồi, lãnh đạo thành phố của tôi từ thành phố cũng sắp đến đây. Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ giải thích với ông Phương.
Mã Phục đang ngồi xổm trên mặt đất và Hoàng Đắc Quang đều tỏ ra kinh hãi, người được Ngũ Khải Minh gọi là sếp kia chí ít cũng phải là cục trưởng, Trần Trung nhìn nhìn giấy chứng nhận, lúc này mới lại ra hiệu thuộc hạ đem giấy chứng nhận trả lại cho Ngũ Khải Minh, sau đó đứng tránh ra cửa phòng.
-Tôi chính là Phương Minh Viễn, đội trưởng Ngũ, phiền ông giúp chúng tôi ông bà cụ đang kinh hãi đến bệnh viện đã, có chuyện gì, lát nữa nói sau.
Phương Minh Viễn hơi lo lắng nói. Lẽ ra vừa rồi phải là đưa vợ chồng Tự Lâm đến bệnh viện trước, nhưng vì bọn Tề Yên xuất hiện đột ngột đến giờ vẫn chưa đi được. Hiện giờ mọi việc trong đồn công an cuối cùng cũng được giải quyết ổn thoả, Phương Minh Viễn vì chuyện của họ mà đứng ngồi không yên đành phải nhờ đến sự trợ giúp của Ngũ Khải Minh.
Ngũ Khải Minh vừa nghe thế toàn thân lập tức toát mồ hôi lạnh, ông ta là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự, lại vừa mới rồi mang quân lính gần vịnh Á Long loan tới đây, phía lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sai ông ta phải lập tức tới trước để bắt những kẻ đến đây gây rối, ổn định cục diện, đảm bảo người của Phương Minh Viễn được an toàn không bị thương tích gì. Ban lãnh đạoThành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lãnh đạo cũng đang trên đường tức tốc chạy đến.
Khi ông vừa bước vào, cũng đã chú ý tới, mấy tên cao lớn người của bọn Trần Trung kia rồi. Hơn nữa cũng nhận ra, tuy rằng cục diện hơiloạn, nhưng bọn Trần Trung cũng đang chiếm thế thượng phong, chỉ cần nhìn mấy tên nằm la liệt trong phòng này cũng có thể khăng định được. Cho nên ông ta cũng được trấn tĩnh đôi phần ,chỉ cần Phương Minh Viễn vị mà ông ta chưa biết lai lịch thế nào này không sao, thì không có gì bất lợi, mọi việc sẽ dễ dàng được giải quyết. Nhưng ông ta thật không ngờ, phía bên Phương Minh Viễn lại có cả người già nữa.
Ngay lúc ấy, có tiếng chân truyền từ ngoài cửa đồn công an vào, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục binh lính hải quân được trang bị vũ trang hạng nặng rầm rập tiến vào…