-Có thể cho người thân đi theo chăm sóc không. Việc điều trị không phải ngày một ngày hai là khỏi, nên có người ở bên chăm sóc cho hai cụ”.
Phương Minh Viễn nói tiếp.
-Dù sao còn có chúng tôi ở đây, có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng..
Chạy? Ha hả
Đồn trưởng Hoàng cười lạnh hai tiếng rồi nói:
-Các người thử xem có chạy thoát được không? Nếu muốn cô cũng đi theo đi. Vừa nói hắn vừa chỉ vào Hứa Lâm.
Mấy người phía Lý Bỉnh Thành xemnhư đã cởi được tảng đá đang đè nặng trong lòng. Bất luận nói thế nào, việc quan trọng hàng đầu bây giờ là phải đưa ông cụ đến bệnh viện, cũng coi như là có một nơi để ngỉ ngơi. Trong căn nhà này, ngoại trừ những cái ghế gỗ cứng lạnh ra, thì chẳng còn chỗ nào có thể ngả lưng nghỉ ngơi, ông cụ tuổi đã cao, làm sao chịu được gian khổ. Một khi tới bệnh viên rồi, tốt xấu gì cũng tốt hơn nơi này nhiều. Anh em Lý Bỉnh Thành lôi hết tiền bạc đem theo bên người ra, cũng may lúc mọi người đấu đá hăng say, thì đồ đạc vẫn không bị mất.
Ngay lúc này, từ ngoài cửa đồn truyền vào tiếng động cơ rền nghe điếc tai, mọi người đều quay ra nhìn, chỉ thấy hai chiếc xe nối đuôi nhau đi vào trong sân rồi dừng trước của đồn. Sau đó, vài người bước từ trên xe xuống, ánh mắt sắc của Trần Trung đã nhìn thấy rõ, chính là bọn Tề Yên, Đông Vũ, còn có hai thằng mặt mũi bầm dập bước xuống cùng bọn họ. Hai tên mặt mày bầm dập đó vừa bước xuống xe được một lúc liền vội vã bước đến cửa đồn hét to mấy câu. Đám người đứng ngoài cửa đồn liền chửi bới phụ hoạ theo. Có năm sáu tên thanh niên nhanh chân vọt vào trong đồn.
Trần Trung thấy vậy mặt mày khẽ biến sắc, một tay đẩy mạnh Phương Minh Viễn vào trong phòng, thấp giọng nói:
-Mọi người đừng ra ngoài, cẩn thận kẻo lại bị thương.
Còn bản thân lại chắn ở trước cửa.
Đồn trưởng Hoàng trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng biến đổi, bước nhanh tới cửa, bốn năm tên cảnh sát còn lại trong phòng cũng vội đứng lên, nhanh tay chụp lấy dùi cui.
-A?
Tề Yên bước vào đầu tiên liếc mắt nhìn thấy Trần Trung đứng ở trong phòng. Đông Vũ đưa tay nắm cổ ném hai thằng nhóc vào trong, hai thằng nhóc chỉ kịp rên một tiếng liền ngã lăn ra đất.
-Tụi này thật phiền phức.
Bưu Tử theo sau bước vào nói,
-Chính phủ cũng thật là, quá phóng túng với tụi nó, cho nên càng ngày càng kiêu ngạo như vậy, thực... A? Sao hắn cũng ở trong này được vậy?
Người đàn ông trung niên vừa rồi đứng trước cửa dùng những lời độc địa nói với mấy người Lý Tự Lâm, quả nhiên chính là kẻ cầm đầu. Y nhìn thấy bọn Tề Yên đã vào trong phòng, bọn đồn trưởng Hoàng lại đều cầm dùi cui đứng lên, nên hô to một tiếnggọi năm sáu tên khác đến, lúc này mới đi tới trước cửa nói:
-Đồn trưởng Hoàng, ông cũng thấy, đám người ngoại lai này dám công khai đánh anh em của tụi này trước mặt mọi người, làm tổn hại cảm tình dân tộc chúng ta. Như vậy đi ngược lại chính sách quốc gia. Đồn trưởng Hoàng, ông phải giúp tôi đòi lại công bằng, còn không, huynh đệ chúng tôi tuyệt không chịu đâu.
-Phi Mã Phục, đừng tỏ vẻ uy phong trước mặt tôi, đã vào đồn công an thì đừng thốt những lời ngông cuồng, muốn làm gì thì tôi tự biết, dù thế nào cũng không tới phiên cậu đứng ra chỉ dạy tôi phải làm gì. Đồn trưởng Hoàng tức giận nói:
-Hành vi vừa rồi của các người, được coi là chống phá cơ quan nhà nước, chỉ mỗi tội danh này, tôi có thể tạm giam năm sáu tên đàn em đó của ông 5 ngày rồi, đừng mong có ai cứu được chúng ra.
Mã Phục cười ha hả hai tiếng, chẳng thèm chú ý đến sự uy hiếp của đồn trưởng Hoàng. Bọn họ quả thật không quan tâm đến chuyện có bị giam hay không. Dù sao thì có bị tạm giam trong đồn thì cũng chẳng có ai dám làm khó bọn chúng nếu không thì sau này sẽ không hết phiền phức. Quần chúng, đồng tâm, bao che lẫn nhau, chính sách dân tộc của quốc gia, chính là căn cứ để bọn họ làm mưa làm gió.
-Được rồi, đồn trưởng Hoàng, chuyện vừa rồi là do anh em tôi quá nóng vội nên làm bừa, nhưng đây chẳng phải là vì bọn này đánh anh em chúng tôi hay sao? Đồn trưởng cần gì phải nóng như vậy. Chúng tôi cũng không phải những kẻ không biết lý lẽ.
Đồn trưởng Hoàng thầm chửi trong lòng, nếu bọn Mã Phục đều biết nói đạo lý thì thế giới này đã được thiên hạ thái bình rồi. Tuy nhiên ông ta cũng hiểu rằng tuy rằng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngang ngạnh, nhưng thực chất ông ta cũng không muốn đắc tội bọn chúng, đều là những kẻ lưu manh, đấu với chúng không sứt đầu cũng mẻ trán. Cho dù có bị bắt tống giam, thì cũng không bao lâu lại được thả ra, căn bản chẳng khiến bọn chúng khiếp sợ. Hơn nữa cái chức danh trưởng đồn của ông ta, muốn được sống cuộc sống an nhàn yên ổn bình thường ở vịnh Á Long này, thì không nên làm điều gì đắc tội với bọn Mã Phục.
-Nếu là người hiểu đạo lý, vậy mời vào trong nói chuyện.
Đồn trưởng Hoàng mở cửa, quay đầu lại nói với bọn Tề Yên: -Mấy người này có chuyện gì?
Hoá ra, lại là chuyện giống với chuyện của mấy người Lý Tự Lâm, nếu nói có cái gì không giống thì chính là vì bên phía Tề Yên có ba người lực lưỡng lại giỏi đánh nhau, mà ngay cả Tề Yên cũng không phải là kẻ tay trói gà không chặt, hơn nữa đối phương cũng không đông, kết quả bốn người bị đối phương đánh cho một trận, lại còn bắt được hai tên chậm chân không kịp chạy trốn, áp giải chúng tới đồn công an.
-Là bọn họ ra tay đánh trước, còn sỉ nhục tín ngưỡng của chúng tôi.
Hai tên mặt mũi bầm dập bị áp giải đến đồn một mực khẳng định nói.
-Chúng tôi làm vậy cũng là phòng vệ thôi. Anh Mã, các người nhìn xem, bọn họ xuống tay thật thâm độc, đánh chúng tôi thành ra thế này.
-Chỉ là phòng vệ? Đông Vũ đưa tay nắm tóc của một trong hai kẻ đó, dùng sức kéo về, đưa mắt nhìn hắn nhăn mặt vì đau đớn, cười lạnh nói,
-Đừng lấy bộ mặt đó ra gạt tôi, biết tôi là ai không? Cứ đến phía đông bãi Ngư Long mà hỏi thăm xem, La Đông Vũ là ai, thử hỏi ngươi còn dám mạnh miệng mà to tiếng nói những lời vừa rồi? Lão Tử ta không sợ, lại còn rất vui cùng chơi với các ngươi, cứ chờ xem.
Buổi chiều, ở chỗ Phương Minh Viễn, hắn đã phải ráng nuốt trôi cục tức xuống bụng để ngậm bồ hòn làm ngọt, nên khi đánh nhau hắn luôn ra tay vô cùng tàn nhẫn, hai tên khốn khiếp này sở dĩ không thể chạy trốn, cũng là bởi vì lúc ấy bị hắn đánh cho muốn chạy cũng không tài nào đứng dậy mà chạy được nữa.
La Đông Vũ sắc mặt Mã Phục phút chốc biến đổi, bãi Ngư Long là một bãi biển khác của Nhai Châu, cách vịnh Á Long ước chừng khoảng bảy tám mươi dặm, phong cảnh nơi đó không tráng lệ bằng Á Long, cho nên cũng không nổi tiếng lắm, nhưng nơi đó vẫn là thiên đường của bọn buôn lậu, rất nhiều thuyền chở hàng lậu từ nước ngoài vào Hoa Hạ, đều chọn cảng này làm nơi cập bến. Cho nên đối với những người hiểu rõ tình hình, thì giá trị của bãi Ngư Long cũng không kém hơn Á Long là bao. Mà La Đông Vũ gần mấy năm qua, là một trong những người nắm giữ thế lực lớn ở Ngư Long. Nghe nói trước kia hắn ở trong quân đội vì phạm luật mà bị trục xuất khỏi quân doanh, nên mỗi lần ra tay luôn rất chuẩn và độc.
-Xin hỏi vị đại ca này chính là La Đông Vũ?Mã Phục vội vàng đứng dậy, vồn vã giơ tay nói: -Tôi là Mã Phục. Chỗ này là nhà của tiểu Mã.
Đừng tưởng đồn trưởng Hoàng bọn họ không thể trị được y, thật tình trong lòng Mã Phục đã tính toán kỹ, chỉ dựa vào chút năng lực của bọn họ nếu chọc giận La Đông Vũ, thì dù có đánh nhau đổ máu cũng không có đường kêu oan. Trước mắt, La Đông Vũ dám ở đồn công an làm mưa làm gió cho dù đồn trưởng Hoàng có không vừa lòng cũng chưa dám lên tiếng, tuy rằng bãi Ngư Long không thuộc quyền quản lý của ông ta, nhưng tình hình ở bãi Ngư Long thế nào, ông ta vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. So với những người kia, bọn Mã Phục chẳng qua chỉ muốn tỏ vẻ với những kẻ yếu thế.
La Đông Vũ đưa mắt nhìn bọn họ một lượt rồi lạnh lùng nói:
-Chưa từng nghe qua, đây là địa bàn của các người?
Mã phục hơi xấu hổ thu tay về nói:
-Là do chúng tôi giáo huấn người không nghiêm, để bọn họ đắc tội với ngài, lần này trở về tôi sẽ nghiêm trị.
-Nghiêm trị? Hừ hừ, ép mua ép bán không được, liền động thủ đánh người. Bị đưa tới đồn công an còn mở miệng ăn nói lung tung, dám bảo chúng ta vu oan hãm hại, cố ý chia rẽ tình cảm dân tộc, khiến mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, gây mất trật tự an ninh xã hội, ông định mang về nghiêm trị để trốn sự trừng phạt của pháp luật hả? Ông tưởng làm như vậy thì mọi chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra được sao?.
Tề Yên lạnh lùng nói. -Ông cho là ông là ai, Bí thư Thành ủy Nhai Châuchắc?
Tề Yên vốn vì chuyện của Phương Minh Viễn đã cảm thấy khó chịu trong lòng rồi, hành vi của của bọn người này vô cùng độc ác, nếu hôm nau không phải vì có bọn La Đông Vũ ở đây thì cô chắc chắn đã chịu thiệt rồi . Cho nên vừa nghe hắn mở miệng châm chọc bảo Mã Phục muốn việc lớn hoá việc nhỏ, việc nhỏ hóa không. Liền thấy tức tối.
Mã phục bị những lời nói của cô ta làm xanh cả mặt, cũng không dám dùng lời khiêu khích nữa.
-Nói rất hay. Những lời vừa rồi đã nói đúng nguyên nhân mấu chốt của vấn đề, mấy tên ác nhân này, nếu cứ dễ dãi bỏ qua cho chúng như vậy, sau này chúng càng trở nên ngông cuồng.
Phương Minh Viễn đứng bên cạnh Trần Trung lớn tiếng nói.
Mã Phục nghe vậy liền đứng lên, những lời Tề Yên vừa nói đã khiến lòng y nổi từng cơn tức giận, chẳng qua Tề Yên cùng vào với bọn La Đông Vũ, mà Mã Phục vẫn chưa lai lịch của cô ta như thế nào, cho nên dù muốn nổi cơn tam bành cũng đành phải nuốt giận vào trong, nhưng Phương Minh Viễn chỉ là một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch mà dám chỉ trích y, thử hỏi làm sao y nuốt trôi cục tức này? Thuận tay vơ lấy chén trà trên bàn ném về phía Phương Minh Viễn.
Đúng như lời đồn, thị lực của Mã Phục quả nhiên chuẩn xác, chén trà cứ tiến thẳng đến đầu Phương Minh Viễn, đã vậy còn kèm theo ít nước trà nóng. Phương Minh Viễn nghiêng mình rồi lại quay trở lại trong phòng. Đã đi theo Trần Trung luyện tập mấy năm nay, đương nhiên cũng tích luỹ được chút bản lãnh, Trần Trung thấy vậy liền tiến lên hai bước, chớp mắt đã đứng ngay bên cạnh Mã Phục, vừa nhấc nhẹ cánh tay, Mã Phục đã bị đánh ngã văng ra ngoài, kéo theo mấy chiếc ghế dựa bị xô ngã, nằm lăn quay dưới đất.
Năm sáu tên thanh niên đi theo Mã Phục, tức giận đến đỏ cả con mắt, cũng nhanh chóng rút giao găm mang theo bên người ra.
-Các người muốn làm gì?
Đồn trưởng Hoàng đập bàn, lớn tiếng quát. Bình thường cứ cho là mọi người có quen biết nên nếu có làm loạn cũng sẽ nể mặt bỏ qua. Nhưng trước mặt ông ta và nhiều nhân viên cảnh sát trong đồn như vậy mà dám dùng đến dao kiếm thì mọi chuyện lại khác rồi. Càng không cần nói đến chuyện bọn Tề Yên đang ngồi bên cạnh. Nhưng những người này hiện giờ khí thế hừng hực, toàn là những kẻ chuyên đi gây chuyện ở bãi Á Long, một khi đã bị bọn chúng đánh cho thì dù người thân cũng khó mà nhận ra, bọn chúng lại dựa vào cớ phá hoại chính sách dân tộc nên đến cả cảnh sát cũng không có biện pháp ngăn cản, bọn chúng chưa từng phải chịu cảnh ấm ức như thế này.
-Đánh, đánh mạnh vào cho tao, cứ đánh thẳng tay, có chết thì tao lo.
Mã Phục đầu óc choáng váng, hậm hực phủi bụi đứng lên, tức giận hét to.
Sau đó hắn lại quay đầu ra phía cửa hô lớn:
-Các ngươi chết hết rồi hả? Còn đứng đó làm gì? Mau vào cho chúng một trận đi.
Mấy tên đang đứng phía ngoài nghe được gọi liền dũng mãnh xông vào.