Tâm trạng đầy hứng khởi, Lũ Phương vừa lái xe vừa ngâm nga khe khẽ bài hát Ngọt Ngào
Giữa trưa cô không kìm nổi đã đến bãi giữ xe nhìn thử. Hơn cả mong đợi của cô, chiếc xe tuy là Santana nhưng tình trạng còn rất tốt, gần như mới, còn hơn nửa bình xăng. Lữ Phương không nén nổi lập tức chạy thử, trong lòng chỉ có hai chữ “hài lòng”, lòng biết ơn đối với Hồ Xử lại tăng thêm mấy phần.
Cuối buổi chiều, Lữ Phương liền lái xe ra, đầu tiên là lái xe đến Cục Tài chính đón chồng mình là Lý Quân. Hôm nay hai người kỷ niệm mười năm “Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật”, quyết định ra ngoài ăn một bữa ngon nên đã mang con gởi ở chỗ bà nội suốt đêm.
- Phương, em nhớ kỹ là ở nơi công cộng đừng hát mấy bài nhạc bậy bạ này.
Lý Quân cau mày nhắc nhở. Tuy xã hội đã không còn quản chế các ca khúc Đài Loan nhưng dù sao thì cả hai đều là nhân viên công vụ của nhà nước, lại ngay trước kỳ sát hạch nâng cấp của anh ta, anh ta không muốn để cho bất cứ ai có cớ làm hại anh ta. Nếu bỏ lỡ lần này, không biết đến khi nào mới có cơ hội. Trên còn đường làm quan này phải từng bước, từng bước chậm rãi, không chấp nhận nửa điểm sơ suất.
Lữ Phương liếc xéo một cái, mấy ngày qua, vì lo đối phó với kỳ thi lên cấp kia mà Lý Quân như bị thần kinh.
- Biết rồi ạ. Em hát trong xe một chút cũng không được sao, chẳng lẽ họ lại cài máy nghe trộm ở đây?
- Anh không có ý đó, thôi bỏ đi, mà này, cái xe này ở đâu vậy?
Lý Quân cũng biết hiện giờ mình hơi nhạy cảm, chủ động đổi đề tài.
- Mượn của đồng nghiệp, chạy để tập lái, nếu không có xe, em sợ là quên hết mấy thứ đã học.
Lữ Phương có vẻ trách móc.
Lý Quân cảm thấy hơi đau đầu nên day day đầu, Tuy anh ta cũng là cán bộ trong cục tài chính nhưng muốn cục cấp xe cho mình cũng không phải chuyện dễ dàng. Anh ta hiện tại cũng chỉ đi nhờ xe mà thôi. Những năm 90, trên toàn Hoa Hạ, vấn đề xe công cũng không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là do các quan chức chưa lớn gan để mua nhiều xe công, chủ yếu là tự mình mua xe, thứ nhất là sợ bị chú ý, thứ hai, đây cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Trong khi nói chuyện, xe đã vào đường Đông của thành phố Phụng Nguyên, trước quán cơm Tây Hassler. Những người dân bình thường trong thành phố Phụng Nguyên cũng ít khi đến quán ăn Tây, trừ những người tân tiến, vợ chồng trẻ và tình nhân thì rất nhiều. Nếu là ngày lễ hay ngày nghỉ thì khách còn đông hơn. Lữ Phương cho xe ngừng ở bãi đỗ rồi vui vẻ kéo Lý Quân đi vào.
Từ đầu kia của con phố, có hai cảnh sát giao thông đang cưỡi xe đạp chậm rì rì giữa dòng xe, ánh mắt không rời khỏi những chiếc xe đỗ hai bên đường. Hiện giờ đúng là giờ tan tầm của thành phố Phụng Nguyên, rất nhiều người cũng đạp xe nhìn họ rất bất mãn.
- Ôi, anh La, anh nói có chuyện gì vậy?
Người trẻ tuổi than thở, làm việc vất vả cả ngày rồi, đến giờ tan sở cũng không được chạy nhanh về nhà, cố tình tìm xe trên đường, có phải sợ trứng người ta đau không? Hôm nay là sinh nhật bạn gái anh ta, cả tháng trước đã hẹn rằng phải ra ngoài chúc mừng, nay sao lại xảy ra chuyện gì thế này?
- Được rồi, được rồi, đừng cằn nhằn nữa, đúng là lãnh đạo chỉ nói chuyện mà cấp dưới đã chạy gãy chân. Tôi nghe nói, việc này là do ông lớn ở tỉnh sai xuống, làm kinh động tất cả cảnh sát giao thông ở thành phố Phụng Nguyên, hiện giờ tất cả các cảnh sát giao thông đểu tập trung vào một chuyện thôi, thằng nhóc mày cũng đừng oán trách hoài nữa. Mày cho là anh rảnh rỗi sao? Anh cho mày biết là tối nay anh hứa dẫn con gái đi xem phim, giờ thế này sao dám về nhà.
Anh La cũng không nén nổi than thở. Công việc của cảnh sát giao thông vốn đã không thoải mái, hết giờ làm việc còn phải tìm xe, ai mà không bực bội.
- Không phải chỉ là hai chiếc Santana sao, cũng không phải là BMW hay Mercedes-Benz gì, vậy mà phải phiền phức cho chúng ta sao?
- Được rồi, được rồi, anh nói mày nghe, sao mày cứ bực tức hoài vậy. Đừng nói là hai chiếc Santana, chủ tịch thành phố nói tìm con mèo bắt mày tìm mày dám nói không tìm sao? Có bản lĩnh thì cứ từ chức đi.
Anh La suốt đường đi nghe gã cằn nhằn cũng không nhịn nổi.
- Sùy…
Người trẻ tuổi đột nhiên bóp thắng xe, xe đạp lập tức dừng lại, anh La bất ngơ không kịp bóp thắng nên chạy hơn mấy mét mới ngừng lại được.
- Lượng, mày sao vậy? Chúng ta phải mau chóng đi hết phố này để còn có thể về sớm chứ.
Anh La hơi giận dữ.
Người trẻ tuổi nhìn thẳng qua bên kia đường. Anh La nhìn theo ánh mắt của gã, thấy đúng là một chiếc Santan, chỉ có điều góc đứng của y không nhìn rõ biển số. Dọc đưởng đi, họ đã thấy hơn mười chiếc Santana. Dù sao cũng không thể không thừa nhận, ở Hoa Hạ này, ô tô lư thông chủ yếu là Santana, chiếm hơn 80%, thậm chí còn nhiều hơn.
- Phương, chúc em trẻ mãi không già.
Lý Quân đưa ly rượu vang lên, nói thật tình tứ.
- Vậy chẳng phải thành yêu quái rồi sao?
Lữ Phương không nén cười nổi.
- Nghe thực buồn nôn.
- Sao lại là yêu quái? Nếu đến sáu mươi tuổi mà em vẫn như thế này, nếu là yêu quái anh cũng chịu.
Lý Quân bật cười nói. Có đàn ông nào không muốn vợ mình luôn trẻ đẹp, như vậy chính mình cũng thấy đẹp mắt mà.
- Thôi thôi, mọi người sẽ nói là “Nhất thụ lê hoa áp hải đường” (*)
(*): tên một bộ phim, kể về chuyện một cô gái trẻ lấy một người chồng lớn tuổi.
Lữ Phương đỏ mặt. Tuy kết hôn đã nhiều năm, nhưng khi bị chồng trêu đùa cô vẫn không chống trả được. Nghĩ đến mình khi sáu mươi tuổi vẫn tươi trẻ xinh đẹp như bây giờ, trong mắt người khác không phải giống con gái và cha sao? Điều này khiến cô cảm thấy khác thường, cả người như mềm nhũn ra.
- Nói thì cứ nói, bọn họ chỉ ghen tị thôi, ghen tị với hạnh phúc của tụi mình.
Nhìn vợ hai má đỏ bừng, trong lòng Lý Quân thấy vợ thật đẹp. Lữ Phương trước kia cũng là một cô nàng hiếm có tìm cả năm trăm dặm mới thấy được, có thể giữ nàng trong tay, Lý Quân rất đắc ý.
“Cốc, cốc, cốc”
Có tiếng gõ cửa không nhanh không chậm truyền tới.
- Vào đi.
Lý Quân hơi nhíu mày. Vừa rồi anh ta đã nói với phục vụ, lại còn có chút tiền boa nữa, chờ khi anh ta gọi mới đến vì không muốn cho người khác quấy rầy vợ chồng mình. Quán ăn như thế mà ngay cả điều đó cũng làm không tốt. Cửa phòng mở ra, người vào không phải là phục vụ của nhà hàng mà là bốn người cảnh sát.
Trong lòng Lý Quân không khỏi run lên, tay cũng run lên, làm đổ cả ly rượu vang. Trong quan trường Hoa Hạ, không phải không có cán bộ liêm khiết, nhưng bọn tham ô thì nhiều hơn. Lý Quân tuy không làm điều gì đến nỗi người tức trời giận, nhưng nếu nói anh ta trong sạch thì không chừng sư tử đá trước cửa miếu Khổng Tử cũng phải mỉm cười. Trong lòng đã có quỷ, đột nhiên thấy bốn tên cảnh sát xuất hiện trước mặt mình, trong lòng không khác thường mới là lạ.
Nhưng Lữ Phương dù sao cũng là người trong ngành cảnh sát, liếc mắt đã nhận ra bốn người này là cảnh sát giao thông, xem cảnh hàm thì vị cầm đầu phải là phó chi đội.
Lữ Phương nhìn không sai. Mấy người mới tới đều là cảnh sát giao thông, người dẫn đầu là Bạch Cảnh Phong, chi đội phó cảnh sát giao thông khu trung tâm thành phố Phụng Nguyên. Hiện giờ những điều tốt đẹp trong lòng Bạch Cảnh Phong đã sủi bọt lên rồi. Hôm nay toàn bộ cảnh sát giao thông thành phố Phụng Nguyên, từ trung đoàn đến các chi đội đều bị rối loạn một phen vì điều tra hôm qua ai đã giam hai chiếc xe Santana ở gần hội quán Trường An, trong đội có cảnh sát nào họ Hồ và trên mặt có sẹo thì đều bị hỏi thăm kỹ lưỡng.
Bạch Cảnh Phong có nghe đến hội quán Trường An, đó là nơi tụ họp của những nhân vật có máu mặt trong thành phố Phụng Nguyên, đừng nói là hạng tép riu, cho dù là các lãnh đạo bình thường đều không có tư cách đi vào. Hiển nhiên đã có người chọc đến nhân vật lớn rồi, đây chắc là họ quay đầu tính sổ. Nhóm anh La thuộc chi đội của y, sau khi phát hiện xe bên ngoài nhà hàng Tây Hassler liền thông báo cho y biết. Bạch Cảnh Phong cũng không dám chậm trễ, nhge được tin liền mang theo vài người chạy đến đây. Nếu có thể bắt được người gây ra họa mình ở trong đội cũng có chút thể diện. Có lẽ còn nhân cơ hội này mà được điều đến khu khác làm chi đội trưởng nữa.
- Xin hỏi chiếc xe Santana biển số xxx ngoài kia là của hai vị phải không?
Bạch Cảnh Phong nhìn Lý Quân tay chân luống cuống, mặt tái xanh làm độ cả ly rượu, lạnh lùng hỏi.
- Tôi là Lữ Phương ở chi cục cảnh sát Nhạn Tháp, các anh là cảnh sát của đội nào? Anh ấy là chồng tôi, làm việc ở cục Tài chính thành phố.
Lữ Phương đứng dậy, vừa đưa thẻ chứng nhận của mình, vừa hỏi:
- Xe của tôi, có việc gì sao?
- Lữ Phương ở phân cục cảnh sát Nhạn Tháp?
Nghe thấy người đẹp là người cùng ngành, còn người đàn ông kia công tác ở Cục tài chính, vẻ mặt Bạch Cảnh Phong dịu đi vài phần, nhìn qua giấy chứng nhận, quả thật là đúng như lời Lữ Phương.
- Có phải xe là của cô không?
Bạch Cảnh Phong trả lại giấy tờ cho Lữ Phương, trịnh trọng hỏi.
Nghe giọng nói khác lạ, lại là người công tác bao năm, Lữ Phương lập tức nhận ra là có chuyện quan trọng.
- A, không phải đâu, chỉ là mượn của đồng nghiệp thôi, sao thế? Có vấn đề gì sao?
- Đồng chí Lữ, phiền cô nói tên người đồng sự cho mượn xe cho tôi biết, lúc này anh ta gặp rắc rối lớn rồi. Còn nữa, tuy cô chỉ mượn xe của anh ta nhưng cũng phải cùng đến trung đoàn của chúng tôi một chuyến, nói chuyện rõ ràng với thư ký của giám đốc sở Dương Quân Nghĩa.
Bạch Cảnh Phong thông cảm nhìn hai người nói.
- Phải đi liền sao?
Lữ Phương hơi khó xử nói. Hồ Xử chết lên chết xuống vì cô lẽ nào cô không nhận ra. Thân là phụ nữ, lại là một phụ nữ xinh đẹp, sao lại không suy nghĩ cẩn thận về chuyện của Hồ Xử. Hơn nữa, mọi người là đồng nghiệp nhưng không phải bạn bè thân thiết gì, mượn xe là chuyện nhỏ, không đáng vì Hồ Xử mà cô bị làm khó dễ, làm khuấy động cả bữa tối của hai vợ chồng cô.
Nhưng Bạch Cảnh Phong này lại yêu cầu cô phải đến đội cảnh sát. Vợ chồng mình chưa ăn được gì, còn phải chạy đến trung đoàn, chẳng những phí tiền mà còn phá hủy lúc tình cảm vợ chồng đang nồng thắm, có trời mới biết khi nào mới có thể về tới nhà. Không thể không nói, não nữ nhân đúng là não động vật, đến lúc này cô còn không ý thức đầy đủ được tầm quan trọng của sự việc.
Lý Quân bình tĩnh lại cũng đã nắm rõ mấu chốt tình hình, thư ký giám đốc sở Dương Quân Nghĩa! Chuyện này cảnh sát giao thông không thể tự làm chủ được, còn muốn hai người mình đến trung đoàn gặp mặt và nói chuyện với người thư ký kia. Việc này chứng minh điều gì? Anh ta tuy là người của cục tài chính nhung cũng biết giám đốc sở Dương Quân Nghĩa. Đó là thủ thưởng lớn nhất của Lữ Phương ở tỉnh Tần Tây.
Lý Quân lập tức đứng dậy, kéo Lữ Phương nói:
- Đi đến trung đoàn cảnh sát giao thông nói rõ sự việc rồi quay về ăn, đừng khiến đồng chí này khó xử.
Tiền không là vấn đề, vấn đề là không thể để chuyện này thêm sâu nữa, tốt nhất là có thể tìm được chút lợi ích. Nếu có thể kết bạn với giám đốc sở Dương Quân Nghĩa, đi một chuyến cũng không hại gì, còn có thể có lúc dùng đến.
Bạch Cảnh Phong ngoài ý muốn đưa mắt nhìn Lý Quân. Người đàn ông bối rối vừa rồi đã không còn bóng dáng, thay vào đó là một người điềm tĩnh, thoạt nhìn có khí chất lãnh đạo. Anh ta có thể chủ động như vậy, là chuyện tốt với Bạch Cảnh Phong. Biết Lữ Phương là người cùng ngành, lại không phải là người trực tiếp gây chuyện, Bạch Cảnh Phong cũng không muốn mạnh tay làm tổn thương hòa khí.
- Phải gọi anh thế nào? Tôi là Bạch Cảnh Phong thuộc chi đội cảnh sát giao thông khu trung tâm.
Lý Quân khẽ mỉm cười, nắm tay Bạch Cảnh Phong nói:
- Lý Quân, công tác ở phòng nhân sự cục tài chính thành phố.
- Trưởng phòng?
Bạch Cảnh Phong hỏi dò. Vị này khí khái không giống nhân viên bậc thấp, nếu là quan thì kết làm bạn bè cũng không tệ. Dù sao thì chỗ nắm giữ tiền bạc của thành phố, mình có người quen, đối với đội cũng đâu có gì xấu.
- Có mắt nhìn nha! Trưởng ban, cấp phó cục.
Lý Quân đưa ngón tay cái lên nói.
Bạch Cảnh Phong khẽ hít vào một hơi, thầm nói mình có chút may mắn, lúc nãy tiến vào thái độ cũng không có gì quá đáng, nếu không, vị này mà thật sự không có liên quan gì, ngày sau có thể làm khó dễ cho mình.
- Trưởng ban Lý, tôi đắc tội rồi, xin anh bỏ qua. Đây là lệnh của giám đốc sở Dương, thư ký của ông ấy cũng ở trung đoàn suốt cả ngày, gặp hết người trong đại đội cảnh sát giao thông của chúng tôi, dù thế nào cũng phải tìm được chiếc xe này. Nếu xe không phải của chị nhà thì tốt nhất nên đến trung đoàn nói với thư ký của giám đốc sở cho rõ ràng, như vậy mọi người đếu tốt cả, phải không? Đừng để đến lúc anh em báo lên rồi lại phải gặp giám đốc sở. Ôi dào, anh cũng hiểu được việc này mà.
Lý Quân cũng hít một hơn, rốt cuộc là chuyện gì mà thư ký của Dương Quân Nghĩa không ngờ lại phải đích thân chờ đợi, xem ra Dương Quân Nghĩa thật sự nổi giận rồi.
- Phương, chúng ta mau đi thôi, nhanh lên!