Chớp mắt đã đến ngày hôm sau. Phó đội cảnh sát hình sự khu Nhạn Tháp của thành phố Phụng Nguyên, Hồ Xử từ sáng sớm đã dùng chiếc xe Santana của Phương Minh Viễn đi tới chi cục. Khu Nhạn Tháp ở Phụng Nguyên là một quận nghèo, tình hình tài chính trong khu luôn căng thẳng, tiền thuế hàng năm thu được chỉ đủ để vận hành các cơ quan hành chính, thu nhập của Cục Cảnh sát tất nhiên cũng chỉ có hạn, tài chính được rót hàng năm không đủ lấp vào chỗ hổng, chỉ có thể dựa vào tiền phạt để bù lại. Vì vậy nên trong hơn mười chiếc xe trong Cục Cảnh sát phần lớn là xe tải, nếu có xe nào tốt hơn thì chia cho các lãnh đạo chứ không đến phiên gã. Xe lấy được của Phương Minh Viễn, tuy chỉ là xe Santana nhưng cũng còn hơn đi xe buýt hay xe đạp đi làm.
- Chào đội trưởng Hồ!
Anh cảnh sát thường trực vui vẻ chào gã.
- Ủa, đội trưởng Hồ, chà, chỉ chớp mắt là lấy súng bắn chim đổi pháo rồi nha.
- Súng bắn chim đổi pháo gì chứ, chỉ mượn mấy ngày thôi, vài ngày nữa phải trả rồi.
Hồ Xử đắc ý cười. Đương nhiên là mượn, chỉ phải giở chút thủ đoạn thôi, hơn nữa không phải mình định khoảng nửa tháng hay một tháng gì sẽ trả lại cho mấy đứa ngu ngốc kia sao. Anh cảnh sát thường trực giơ ngón tay cái lên, lộ rõ vẻ hâm mộ, thời buổi này có chiếc xe đã không tệ rồi, cho dù Santana hơi kém nhưng cũng là xe ô tô mà.
- Hôm qua trong Cục có gì không?
Hồ Xử vừa đi vừa thuận miệng hỏi.
- Không có việc gì, phố Nam có mấy người đánh nhau bị chúng ta bắt về, không có việc gì nữa.
Anh cảnh sát thường trực đáp.
Tục ngữ có nói người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái. Đêm qua khi liên hệ với Chu Trụ được khích lệ vài câu, lại có xe bốn chỗ để đi, Hồ Xử đi làm sớm hơn bình thường, đa số nhân viên còn chưa đi làm. Nhưng ánh mắt gã nhanh chóng sáng lên, nhìn thấy ở phía đối diện có một người phụ nữ khoảng trên dưới ba mươi tuổi mặt trang phục cảnh sát, là điều hiếm hoi ở nơi đa số là đàn ông này. Đó là bông hoa duy nhất trong cục cảnh sát Nhạn Tháp, Lữ Phương. Năm nay cô ba mươi tuổi, như một quả đào chín ngọt ngào, thu hút biết bao đàn ông, cũng không biết có bao nhiêu cảnh sát trẻ đêm về nằm mộng, thầm thương trộm nhớ.
Hồ Xử thèm nhỏ dãi cô từ bấy lâu nhưng cũng chỉ dám ngắm thôi. Chồng của Lữ Phương là lãnh đạo ở Cục tài chính thành phố, tuy không liên quan đến chi cục Nhạn Tháp, nhưng nếu xấu miệng cũng có thể khiến tài vụ của chi cục Nhạn Tháp gặp phiền phức, nếu nói vài lời hay ho thì tài chính của khu cũng có thể thoải mái một tí.
- Hì, chào buổi sáng, Tiểu Lữ.
Hồ Xử chủ động chào trước.
- Đội trưởng Hồ tới sớm quá.
Lữ Phương thản nhiên cười nói:
- Dù sao, nhìn thấy dáng vẻ của anh biết ngay là đã gặp chuyện tốt rồi.
- Ha ha..tôi thì có việc gì tốt chứ, suốt ngày bận rộn muốn chết được. À, phải rồi, không phải cô luôn muốn tập lái xe sao? Bạn tôi có chiếc xe để khôg, cũng không phải xe tốt gì, chỉ là Santana, có thể cho cô mượn dùng từ nửa tháng đến một tháng, cô thấy sao? Hồ Xử dùng hết khả năng để kiềm chế ánh mắt của mình tránh không nhìn vào bộ ngực căng đầy cao vút của Lữ Phương.
- Vậy thật tốt quá!
Lữ Phương vui vẻ tròn mắt. Cô lấy bằng lái xe cũng đã được mấy tháng nhưng trong cục chẳng có mấy chiếc, bình thường cô cũng nhiều việc, không có thời gian, bên chỗ chồng cô cũng có thể mượn được xe nhưng sắp tới cục tài chính có thanh tra, vì tránh võ mồm của người khác, không thể làm quá, vì thế, cô bực bội bấy lâu.
- Thật là xe của bạn anh chứ?
Lữ Phương nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy không hợp lý. Hồ Xử còn không có xe, có xe như thế sao lại đưa cho mình đi?
Hồ Xử cười hề hề, lôi ra một cái chì khóa xe khác, nhét vào tay Lữ Phương, thuận tay vuốt ve một phen, quả nhiên vừa mềm vừa ấm, cảm giác rất tốt.
- Tôi nói được là được. Có trầy xước một tí cũng không sao, miễn còn đó là được. Xe ở bãi đỗ xe phía nam, nếu tìm không thấy thì gọi mặt sẹo mang tới cho cô.
Nói xong gã giương mắt nhìn cô.
Lữ Phương dù sao cũng đã làm việc ở cục bảy tám năm, lập tức hiểu rõ ý của Hồ Xử. Xe này là xe tang vật hoặc là xe dùng vào việc tư, ở Cục Cảnh sát người nào cũng biết.
- Vậy cảm ơn đội trưởng Hồ, tôi sẽ mời anh ăn cơm.
Lữ Phương lập tức tươi cười rạng rỡ nhận cái chìa khóa.
Nhìn bóng Lữ Phương khuất góc, Hồ Xử mới thu lại ánh mắt dán chặt vào mông của cô nhân viên kia, nghĩ thầm: “Nếu em mời anh ăn cơm mà thú vị, nếu tính thêm ông xã em, không biết ai sẽ phải mời ai đâu.” Tuy không cùng hệ thống, nhưng Hồ Xử cũng nghe phong thanh chồng của Lữ Phương sắp tới có thể thăng chức, lãnh đạo trong cục thế nào cũng phải gia tăng đãi ngộ cho Lữ Phương, cho dù không được lên chức cũng phải gia tăng thu nhập, muốn cô ta mời, gã cũng còn phải cân nhắc.
Hồ Xử bước theo hành lang vào văn phòng đội Cảnh sát hình sự. Vì chỉ là phó đội nên gã không được cấp một văn phòng riêng mà cùng làm việc với đội viên trong một văn phòng lớn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao gã vội vàng muống thăng chức. Lúc có việc thì không nói, lúc không có việc thì trong phòng kẻ tới người lui như cái chợ, nếu muốn làm việc khác hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi tí cũng không được. Văn phòng của đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng không lớn, nhưng ít nhất cũng có cái giường đơn, lúc không có việc gì cũng có thể nằm nghỉ một chút.
Theo thời gian, càng lúc càng có nhiều cảnh sát đến cục, nhưng không ai ngờ, không gian yên tĩnh lại có một cơn bão đang tới gần.
Nếu lúc này có người nhìn thấy Dương Quân Nghĩa, chắn chắn sẽ tự hỏi không biết mình có nhìn nhầm người không. Dương Quân Nghĩa lúc này không có dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa, không sợ vinh nhục như bình thường. Làn da vốn trắng trẻo lúc này đã trở nên tái xanh, mặt mày nhăn nhó, thoạt nhìn đã thấy tràn đầy sát khí, nhất là đôi mắt kia, quả thật là tràn đầy sát khí.
Từ lúc Phương Minh Viễn bước ra khỏi huyện Bình Xuyên, đầu tư ở Phụng Nguyên, thậm chí cả Tần Tây, Dương Quân Nghĩa cũng được rất nhiều. Nên biết rằng trong hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây này, vấn đề cuộc sống của những người trong gia đình liệt sĩ là vấn đề khiến các lãnh đạo đau đầu nhất. Tuy cảnh sát có quyền giữ tiền phạt, nhiều người xem ra, đám nước luộc này chẳng thấm tháp gì, có muốn phân chia cũng phải tùy theo tình hình cụ thể, nói chung, hệ thống cảnh sát cũng là điển hình cơ quan mệt mỏi vì tiền trong các cơ quan chính phủ.
Vì khoản chi hàng năm cho hệ thống cảnh sát đếu tạo ra lỗ hổng nên ngay cả bản thân hệ thống cục cảnh sát dù muốn cũng không thể quan tâm đến người nhà các liệt sĩ. Nhất là mấy năm qua, kinh tế của các doanh nghiệp nhà nước vô cùng trì trệ, người già cao tuổi, người yếu nhiều bệnh, gia đình của các liệt sĩ lâm vào cảnh khốn khổ. Để giải quyết vấn đề này, hằng năm Dương Quân Nghĩa bỏ ra một phần lớn công sức và thời gian để xin xỏ nhưng cũng không có hiệu quả lắm.
Việc này cũng làm cho nội bộ cục cảnh sát không ổn định, mọi người đều nghĩ cách để rời đi. Có người không đi cũng là từ các ban cơ sở điều đến cơ quan, nhất là cảnh sát hình sự và cảnh sát giao thông, là nhân viên lưu động thường xuyên, bình thường làm khoảng hai năm đã trăm mưu nghìn kế để được điều đi. Hơn nữa, lúc phá án hay đuổi bắt tội phạm những người này cũng không tích cực, khi gặp tội phạm cực kỳ hung ác có dùng dao, dùng súng thì cũng như thế. Vì vậy, phải nói là các lãnh đạo sở cảnh sát tỉnh Tần Tây đau hết cả đầu để suy nghĩ.
Tuy lúc ấy cũng đập bàn trừng mắt, chửi mắng các nhân viên ấy, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, họ cũng có thể hiểu được tâm tư của những cảnh sát ấy. Tiền lương một tháng không nhiều hơn người khác bao nhiêu, cuộc sống rất mệt mỏi, một khi hy sinh vì nhiệm vụ, ngoài một ít tiền trợ cấp đáng thương kia, người nhà không còn được nhận sự giúp đỡ nào khác, không đủ mua chút đồ dùng ngày Tết, ngay cả trả tiền sinh hoạt nửa tháng còn không đủ. Nhưng người đi rồi, người lớn hay vợ con cũng phải sống chứ, đã không có trụ cột trong nhà, người chết thì không cần phải nói nữa, các cảnh sát trẻ nhìn thấy thảm cảnh của đồng nghiệp hy sinh vì nhiệm vụ trong lòng cũng thấy khó chịu. Ai cũng là người, quan tâm đến người trong gia đình thì có gì sai.
Tuy biết mấu chốt của vấn đề, nhưng muốn giải quyết còn khó hơn lên trời.
Nhờ Phương Minh Viễn, hai năm nay, siêu thị Carrefour phát triển mạnh mẽ, giải quyết vấn đề gia đình các liệt sĩ được bảy tám phần. Tuy một phần người nhà liệt sĩ đã giải quyết xong nhưng còn một số ít trong lòng cũng hoang mang. Nhất là khi gần đây, tập đoàn Carrefour ở châu Âu và tập đoàn Wal-Mart của Mỹ lần lượt tiến hành đàm phán với siêu thị Carrefour, khến mọi người càng xem trọng triển vọng của siêu thị Carrefour, càng tin tưởng siêu thị Carrefour thành tâm thành ý giúp đỡ gia đình liệt sĩ. Lúc siêu thị Carrefour và người ta đàm phán, việc đãi ngộ của nhân viên cũng là một trong những điều kiện trọng yếu.
Lúc ấy, gánh nặng trên vai họ cũng giảm đi rất nhiều, nhân đó, công việc của cảnh sát tự nhiên cũng trôi chảy hơn, hiệu quả có thể nhìn thấy rõ ràng. Các cảnh sát xung phong lên đường, dũng cảm hơn trước rất nhiều. Đối với việc này, lãnh đạo của Tỉnh Ủy và ủy ban nhân dân tỉnh cũng rất khen ngợi Dương Quân Nghĩa. Tuy ông ta đã là giám đốc sở nên nhất thời không thăng chức được, nhưng nghe nói các lãnh đạo có ý cấp thêm trọng trách cho mình, trong lòng Dương Quân Nghĩa cũng vui vẻ khác thường.
Vui vẻ tất nhiên phải uống nước nhớ nguồn, trong lòng cực kỳ cảm kích Phương Minh Viễn.
Nhưng hôm nay ông ta vừa vào tới văn phòng đã nhận được điện thoại trách móc của Phương Minh Viễn. Không biết thằng quỷ nào trong đội cảnh sát giao thông nói xe Phương Minh Viễn là xe lậu, làm hại mấy người Phương Minh Viễn ban đêm phải đợi hơn nửa giờ mới có xe từ công ty đến rước về. Chuyện này không phải là cố ý từ Phương Minh Viễn đánh vào mặt mình sao?
Chuyện Lê Cương mới qua được bao lâu. Ảnh hưởng ác liệt lần trước vừa mới phai nhạt thì lại có bão tố nổi lên, lại còn ác liệt hơn. Như thế sao ông ta không tràn đầy lửa giận được?
Ông ta vốn không tin Phương Minh Viễn mua xe lậu. Nếu Phương Minh Viễn tham một chút lợi nhỏ như vậy sẽ không cung cấp việc làm cho thân nhân liệt sĩ, cũng không phải trả tiền lương hậu hĩnh như vậy. Thằng quỷ này chính là lấy cớ, chẳng phải muốn hất nước bẩn lên người hắn sao? Không phải làm cho ông ta vô cùng khó chịu sao?
Tuy lúc gọi điện thoại, Phương Minh Viễn chỉ kể sơ toàn bộ câu chuyện, nhưng Dương Quân Nghĩa kia là ai chứ, sống trong quan trường đã lâu như vậy, sao lại không hiểu trong từng từ toàn là lửa giận?
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Dương Quân Nghĩa nén cơn giận trong lòng nói:
- Mời vào!
- Giám đốc sở, sáng nay mọi người đã đến đông đủ, anh xem…
Thư ký Lý Thư Bình cẩn thận nói. Nếu không phải cuộc họp sáng nay đã thông báo từ ba ngày trước, anh cũng không dại dột mà đến vào lúc này. Đi theo Dương Quân Nghĩa gần ba năm, tất nhiên nhìn ra được Dương Quân Nghĩa đang giận dữ.
Dương Quân Nghĩa nén cơn giận trong lòng. Cuộc họp sáng nay có mấy vị khách quan trọng nên ông ta phải tham dự.
- Tôi phải đi. Tiểu Lý, tí nữa anh đến đội cảnh sát giao thông Phụng Nguyên xem thử, điều tra cho tôi, đêm qua ai ở vùng ngoại thành gần hội quán Trường An giữ hai chiếc xe, số xe là…, trong đám cảnh sát giữ xe có một đội trưởng họ Hồ, còn có một cảnh sát có sẹo trên mặt, điều tra bằng tốc độ nhanh nhất cho tôi. Tôi hy vọng là khi cuộc họp chấm dứt phải có kết quả trên bàn làm việc của tôi.
Lý Thư Bình vội vàng ghi lại, Dương Quân Nghĩa vuốt lại quần áo sải bước về phòng họp.
Đối với các điều dặn dò của giám đốc Sở, Lý Thư Bình không dám chậm trễ, đi theo Dương Quân Nghĩa, sau khi đưa ông ta vào phòng họp thì leo lên xe, đi thẳng đến đội cảnh sát hình sự thành phố Phụng Nguyên.
Nhìn kim đồng hồ trên tường nhích dần về số mười một, Lý Thư Bình lo âu đi tới đi lui trong phòng họp của đội cảnh sát giao thông thành phố Phụng Nguyên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc 11g30, cuộc họp của Dương Quân Nghĩa sẽ kết thúc. Nhưng Dương Quân Nghĩa đã nói rất rõ với mình ông ta muốn có kết quả đầy đủ. Nhưng anh ta đến đây đã nhiều giờ nhưng vẫn không có kết quả gì, nếu trở về thì giám đốc sở Dương cho là mình làm việc bất lực không? Chức thư ký của giám đốc sở tuy không lớn nhưng cũng rất nhiều người dòm ngó, không biết bao nhiêu người chờ ngày mình mất đi sự tin tưởng của Dương Quân Nghĩa để nhảy vào thế chỗ.
- Thư ký Lý, chờ một chút, tin rằng sẽ có tin tức nhanh thôi.
Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông thành phố Phụng Nguyên Nhâm Tương Khánh và chính ủy Bì Quốc Lâm tỏ vẻ xấu hổ nói. Bọn họ đã điều tra trong trung đoàn, không có cảnh sát giao thông nào thi hành nhiệm vụ ở đó, càng không giữ đồ đạc gì. Hiện giờ họ đang liên hệ với các chi đội, yêu cầu tổng kiểm tra một lần nữa, xem có phải có cảnh sát giao thông nào thi hành không.
Lý Thư Bình bực bội nhìn đồng hồ, nếu không có tin tức, tốt nhất chính mình nên về báo cáo trực tiếp với giám đốc sở, sau đó lại tiếp tục đến đây chờ.
Kim đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ, Lý Thư Bình đi, đến khi kim đồng hồ chỉ hướng một giờ, Lý Thư Bình lại quay lại, nhưng sắc mặt càng thêm khó coi, khiến cho Nhâm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm cảm thấy lo lắng không ngừng.
Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, mặc cho Nhâm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm ngày càng thấy nặng nề, trong lòng hai người mắng kẻ gây ra chuyện không biết mấy mươi ngàn câu, rốt cuộc chúng đã làm gì khiến cho giám đốc sở phải chú ý đến!
Khi đồng hồ trên tường chỉ năm giờ chiều, cửa phòng họp vẫn yên lặng, nhưng cánh cửa lại hé ra không một tiếng. Nhâm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm nhìn thấy, vội vàng đi ra ngoài, qua mấy phút lại mang vẻ mặt mê muội đến.
- Thư ký Lý, chúng tôi đã hỏi tất cả các đội cảnh sát giao thông ở thành phố Phụng Nguyên, không phát hiện hai chiếc xe như lời anh nói, cũng không ai thi hành nhiệm vụ ở vùng đó đêm qua.
Nhâm Tương Khánh thận trọng nói nhỏ.
- Ý của hai vị là vốn không có việc này, giám đốc sở bắn tên không đích sao?
Lý Thư Bình giật mình há hốc, dường như lúc nghe được tin này nhất thời không giữ bình tĩnh nổi.
- Không, không, không, thư ký Lý, xin anh đừng hiểu lầm, hãy nghe tôi nói.
Bì Quốc Lâm mặt không còn chút màu xua tay liên tục nói, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Nhâm Tương Khánh bên cạnh cũng không khá hơn gì mấy. Chức vụ của Lý Thư Bình không nhỏ, nói cho cùng là bắn tên không đích, còn nói khó nghe là sinh sự từ việc không đâu. Hai người dù có gan lớn như con trời cũng không dám ngang nhiên nói vậy với Dương Quân Nghĩa. Cấp bậc của hai bên khác xa, nếu Dương Quân Nghĩa tức giận, có thể khiến hai người chết ngay, đừng nói là Đội trưởng và chính ủy của đội cảnh sát giao thông, có cơ hội thì ông ta cũng vứt vào một xó thôi.
- Chính ủy Bì, xin cứ nói.
Sắc mặt Lý Thư Bình tối đen như trời trước cơn mưa. Kết quả như vậy, Dương Quân Nghĩa tuyệt đối không hài lòng, vừa nghĩ tới bản thân sẽ trở thành tấm đệm trút giận cho Dương Quân Nghĩa, Lý Thư Bình đẽ rét run. Mình đã không sống nổi thì cũng không cho Nhâm Tương Khánh và Bì Quốc Lâm được khá hơn.
- Thư ký Bình, chúng ta là người trong cùng một ngành, người một nhà cả mà, tôi nghĩ anh cũng rõ, cảnh phục của các đội cảnh sát trong hệ thống của chúng ta, người ngoài đôi khi sẽ không phân biệt rõ. Tôi nghĩ hay là cảnh sát đội khác lấy danh nghĩa cảnh sát giao thông làm việc? Hay là người bị hại nhận lầm đó là cảnh sát giao thông?
Bì Quốc Lâm thận trọng đưa ra quan điểm của mình. Anh ta tin rằng sau khi mình và Nhâm Tương Khánh cùng hạ lệnh điều tra, nếu người trong đội có làm việc này thì tuyệt đối không dám dấu giếm, nếu bây giờ còn không có kết quả, chắn chắn nguyên nhân là như thế.
- Ý của chính ủy Bì là có người giả mạo cảnh sát giao thông?
Lý Thư Bình giật mình, cũng có thể như vậy. Cảnh sát giao thông, cảnh sát nhân dân, cảnh sát hình sự, giám ngục, cảnh sát tuần tra…phần đông các binh chủng đều có chế phục cơ bản không khác biệt lắm. Nếu không phải là người trong ngành, lại là buổi tối, thật không dễ dàng phân biệt. Nếu người gây họa lại cố ý làm cho lẫn lộn, thì đúng là có khả năng này.
- Dạ, dạ, dạ, đúng là ý này.
Nhâm Tương Khánh đáp liên hồi.
- Chúng tôi đã đưa hai số xe của thư ký Lý cung cấp cho các chi đội, để họ dốc hết sức tìm trong thành phố, chỉ cần tìm được xe, tìm hiểu nguồn gốc là có thể tìm được người.