Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 191: Sóng gió từ hôn



Dọn nhà gặp trời mưa, đi thuyền thì gặp gió, đại khái là gia đình họ Lâm đã xảy ra chuyện

Gia đình họ Lâm đang dự tính qua tết Nguyên Đán Lâm Mai sẽ kết hôn. Cô là nhân viên trong một doanh nghiệp ở thành phố Phụng Nguyên. Sau khi biết được cha mình đang nằm trong bệnh viện lập tức từ Phụng Nguyện trở về. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên phải thông báo với gia đình họ nhà trai hoãn lại chuyện cưới xin.

Mọi người cũng thật không ngờ, bạn trai của cô sau khi cùng tới bệnh viện, giữa trưa hôm nay đột nhiên lại dẫn theo người thân tới đây, trực tiếp tới bệnh viện yêu cầu mẹ con nhà họ Lâm từ hôn. Hơn nữa, còn yêu cầu gia đình họ Lâm trả lại sính lễ năm trăm nhân dân tệ. Hai bên giằng co, cãi vã trong bệnh viện và bị bác sĩ và y tá bệnh viện đuổi ra ngoài. Sau đó lại đi tới nhà họ Lâm, khiến cho những người xung quanh vây kín xem.

Mấy người Phương Minh Viễn còn chưa tới gần, chợt nghe trong đám đông đó có một giọng phụ nữ hét lên:

- Ông già nhà các người hiện đang nằm liệt trên giường, biết khi nào mới tỉnh. Hầu Minh nhà tôi năm nay đã hai mươi sáu tuổi, đợi vài năm sau kết hôn, cưới rồi lại phải hầu hạ ông già vợ. Đây là tìm con rể hay tìm người hầu. Tôi không phí lời với các người, như vậy, quyết định từ hôn! Hãy mang năm trăm nhân dân tệ ra đây!

- Nằm liệt ở trên giường?

Phương Minh Viễn thoáng nhìn Vệ Hưng Quốc có chút ngạc nhiên, ngày hôm qua khi hắn vào trong bệnh viện có hỏi thăm tình trạng bệnh của Lâm Khải Đông, không phải là bác sĩ đã nói tỉnh hơn rồi sao, hơn nữa còn lại tiến triển tốt đẹp. Khả năng phẫu thuật không lớn nữa rồi hay sao?

- Các người nói xem sự việc như vậy là thế nào? Trước kia ai là người mặt dạn mày dầy đã năm lần bảy lượt tới nhà của chúng tôi cầu xin ba tôi đồng ý cho chị cả và Hầu Minh nhà các người kết hôn. Ba tôi đuổi cũng không đi. Năm trăm nhân dân tệ kia cũng không phải là nhà ta đòi hỏi, chính nhà các người tới đây đòi sắm lễ. Hiện tại ba tôi đang bị bệnh, các người lập tức tới cửa hô hoán đòi từ hôn, các người thử sờ lên chính ngực mình xem liệu các người còn có lương tâm hay không?

Trong đám người đó vọng lên giọng nói tức giận của Lâm Dung. Tuy nhiên là giọng nói khiển trách người ta nhưng âm thanh cực kỳ dễ nghe.

- Lâm Dung, cô làm sao có thể nói như thế được, cha cô trông bộ dạng thế kia, nằm liệt giường ba hay năm năm nữa cũng không thể hồi phục như bình thường được, tiền thuốc men bao nhiêu sợ cũng không đủ. Nhà máy điện tử Đức Quang chúng tôi cũng đã biết, cơ bản là không chi trả nổi tiền thuốc men, cô còn muốn nói cái gì? Gia đình họ Lâm các người khó khăn, suy sụp không phải còn muốn kéo theo gia đình họ Hầu chúng tôi suy sụp hay sao?

Trong đám người đó vọng lên giọng nói mạnh mẽ của một người đàn ông trung niên. Âm thanh chắc khỏe chỉ là lời không nên nói.

- Hầu Ái Quốc, cậu nói thế có ý gì?

Trong đám người đó vọng lên giọng nói căm tức của Hạ Thiên.

- Không phải lúc đầu cậu đã cầu xin anh Lâm đồng ý gả con gái cho cậu sao, hôn sự của con ông tốt thì không sao, sau đó thấy khó khăn liền từ bỏ! Ông là nam nhi sao! Nếu trước đây chúng ta gả Mai Mai cho nhà họ Hầu ông, hôm nay có phải họ Hầu đưa ra chính quyền từ hôn không? Nhà ai chẳng có tam tai, lục nạn, các người không giang tay giúp đỡ, không ngờ lại còn muốn ném đá xuống giếng, Dung Dung nói không sai, các người liệu có còn lương tâm hay không?

- Có còn lương tâm nữa hay không, không cần ông phải bình luận. Hạ Thiên, đây là chuyện giữa họ Lâm và họ Hầu, ông là người ngoài tham gia vào chuyện này làm gì? Ở đây không có chuyện cho ông nói! Chúng tôi chỉ yêu cầu phải trả lại sính lễ năm trăm nhân dân tệ, không yêu cầu cô ấy trả lãi đã là tốt lắm rồi!

Hầu Ái Quốc vẻ mặt lạnh lùng nói.

- Chó má, nó bảo ai là người ngoài, tôi và ông Lâm mấy chục năm nay quan hệ thân thiết với nhau cũng xứng đáng là người trong nhà, người dám nói ta là người ngoài?

Hạ Thiên phẫn nộ rít lên, nêu không phải Hạ Vũ và bà Hạ xông vào kéo ra y đã xông tới Hầu Ái Quốc đánh cho một trận.

Dung nhan xinh đẹp của Lâm Dung có phần hơi tiều tụy. Tóc tai rối bù, trên vai cô ở phía sau, Lâm Liên ghé đầu vào vai cô khóc nức nở, người ngoài trố mắt ra nhìn.

- Hạ Thiên, bà đây không có hứng thú với chuyện quan hệ của ông và nhà họ Lâm, bảo vệ nhà cô ta như thế, có phải nghĩ đến việc sau khi Lâm Khải Đông chết, có thể thuận lợi nhận họ làm thiếp không?

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi dáng vẻ thùy mị lại bước ra nói ra những điều độc ác khiến cho cả nhóm người đều ngạc nhiên. Mọi người, kể cả bọn họ trong lúc nhất thời đều không nói được câu gì

Hạ Thiên tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, tay chân run rẩy không chủ động được. Y cũng thật không ngờ, đối phương lại dùng những ngôn từ độc ác như vậy để hạ thấp danh dự của hai gia đình.

- Hạ Thiên, Hạ Thiên.

Vợ Hạ Thiên hoảng loạn vỗ vào ngực y, giọng run run nói

- Các người…

Lúc này, trong đám đông xuất hiện một cậu bé, đứng bên cạnh Hạ Thiên và nói

- Chú Hạ, đừng vì loại người tâm địa độc ác như rắn và bò cạp này mà giận giữ. Chú càng giận giữ, bà ta càng đắc ý. Đến tòa án để kiện bà ta tội phỉ báng đi, phải khiến bà ta đăng lên tờ Nhật Báo Tần Tây xin lỗi, phải khiến bà ta phải bồi thường gia đình chú và gia đình họ Lâm vì đã xúc phạm tới danh dự.

Một người nhà Hạ Thiên nhận ra, không giấu được sự vui sướng bất ngờ.

- Ý cậu là như thế nào!

Người nói chuyện đúng là Phương Minh Viễn.

- Người, một thằng ranh con, người nói ai tâm địa như rắn độc!

Người đàn bà kia giống như một con mèo bị phải giẫm đuôi lập tức nổi khùng lên, giơ tay trợn mắt xông thẳng tới Phương Minh Viễn, khiến Hầu Ái Quốc phải ngăn lại.

- Tôi nói các người đó. Trước đây chỉ nghe qua nhặt tiền, hôm nay không ngờ còn nhặt được nguyền rủa!

Lời nói của Phương Minh Viễn khiến cho mọi người xung quanh cười vang. Người đàn bà này tâm địa quá mức độc ác, mặc dù mọi người bên ngoài không thể hiện bất cứ điều gì nhưng trong lòng lại đều hiểu rõ và cố ý cất tiếng cười thật to. Người đàn bà đó không chịu đựng nổi bèn đẩy Hầu Ái Quốc ra và lao ra đánh Phương Minh Viễn.

- Tao đánh chết mày, đồ ranh con không biết xấu hổ!

- Dừng lại.

Trần Trung tiến lên một bước ngăn bà ta dừng đánh Phương Minh Viễn, dùng sức đẩy cánh tay bà ta ra. Người đàn bà bị đẩy ra sau vài bước được Hầu Ái Quốc đỡ lấy.

Nhìn thấy Trần Trung thân thể cường tráng Hầu Ái Quốc lập tức hiểu rằng không thể gây lộn, y còn có chút sợ hãi. Tuy nhiên vừa đỡ người đàn bà vừa chửa ầm ầm:

- Quân chó má, không thấy tao đang giữ bà ấy đây à, sao lại đưa một thằng ranh con khốn kiếp tới đây quậy phá.

- Câm miệng!

Trong đám người đó một âm thanh lớn hét lên, Triệu Tự An dẫn theo thư ký và lái xe tiến vào đám đông. Mặc dù Phương Minh Viễn nói ông ta đừng đi ra nhưng ông ta thực sự không nghe nổi nữa. Người đàn bà này quả thực là chanh chua không giống như chửi đổng bình thường, hơn nữa lại có ý làm nhục tới cha mẹ Phương Minh Viễn. Tuy không biết dụng ý của Phương Minh Viễn, nhưng nếu cho qua như thế này thì ông ta làm Chủ tịch quận không hề anh minh.

Người đàn bà này bị tiếng hét lớn làm cho sợ hãi, còn chưa nói hết. Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Triệu Tự An, đang mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Không thể không thừa nhận, Triệu Tự An đã làm lãnh đạo nhiều năm do đó cũng có phần oai phong, vừa đi tới nơi đó thì mọi thứ lập tức thay đổi không giống bình thường.

- Chủ tịch Triệu, vừa rồi chú chính tai nghe thấy người đàn bà đó làm nhục cháu, làm nhục cha mẹ cháu, sau này sẽ có lúc cháu kiện bà ta, nhưng chú phải làm chứng đấy!

Phương Minh Viễn lúc này thực sự tức giận.

“Chủ tịch Triệu”

Phương Minh Viễn nói một câu, ở đó yên lặng như nước hồ.

- Mọi người hãy yên lặng một chút, yên lặng một chút.

Triệu Tự An cao giọng nói:

- Tôi là Triệu Tự An, là chủ tịch quận của Ly Sơn này, tất cả mọi người hãy yên lặng một chút!

Mọi người lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.

- Chủ tịch Triệu, quả nhiên là ngài!

Trong đám đông đó có một vài người trung niên vừa nhìn thấy Triệu Tự An lập tức vui mừng rõ rệt bước tới đón tiếp.

- Ngài tới đây thị sát công việc của chúng tôi sao?

Triệu Tự An nhận ra, đó là người của Ủy ban nhân dân quận, chắc là được phái tới nơi này để điều tra tình hình đăng ký của người dân ở đây. Y cười và bắt tay mọi người, ra hiệu cho bọn họ đứng ở một bên. Đám người Hầu Ái Quốc lúc này mới thấy sợ hãi, có một vài cán bộ công nhân viên trong ủy ban nhân dân quận làm chứng, người này đúng là Chủ tịch quận Ly Sơn. Mặc dù Ly Sơn được xem như ngoại ô của thành phố Phụng Nguyên, nhưng chủ tịch quận vẫn là Chủ tịch quận, là nhân vạt số hai trong chính quyền đị phương. Thằng nhóc vừa rồi và ông ta đương nhiên là có quen biết, đây chính là tình thế không thuận lợi, bọn họ tính sẽ tìm đường rút lui, nhưng những người xung quanh làm sao có thể cho bọn họ đi dễ dàng như vậy, bọn họ bị vây kín ở bên trong.

- Các người là ở nơi nào đến? Tên tuổi ra sao?

Triệu Tự An nghiêm sắc mặt hỏi. Những người này vừa nhìn thấy cũng biết là người ở thành phố, không phải người nông thôn.

Đám người Hầu Ái Quốc khuôn mặt chợt trắng bạch, thần sắc kinh hoàng đứng ở đó. Mới vừa lúc nãy còn giương nanh múa vuốt khí thế hừng hực, người phụ nữ lúc nãy giờ đây sắc mặt cũng trắng bạch, che miệng nói không ra lời.

- Lãnh đạo hỏi các người, mấy người các người ở đâu tới? Tên gọi là gì?

Thư ký của Triệu Tự An là Lý Quang Nghĩa tiến lên một bước và cất cao giọng hỏi.

Hầu Ái Quốc lúc này hối hận thì cũng đã muộn. Hôm nay chính mình cố ý tới gây sự, còn dẫn theo cô em vợ miệng lưỡi lợi hại tới chửi mắng. Hiện tại thật chế giễu, không ngờ mắng chửi người đúng lúc Chủ tịch quận Ly Sơn đi tới. Bây giờ phải làm như thế nào cho phải? Hơn nữa nhìn sắc mặt của Triệu Tự An hiển nhiên là đã biết những người này đã vô không bất mãn.

- Y tên là Hầu Ái Quốc, nghe nói làm trong chính ủy, còn công việc cụ thể tôi chưa biết rõ. Người mắng chửi là cô em vợ, bên cạnh là vợ y, còn tên kia là con trai y tên Hầu Minh.

Hạ Thiên đứng cạnh Triệu Tự An nói rõ.

- Hầu Ái Quốc là người trong chính ủy? Quang Nghĩa, nếu gã không muốn nói chuyện cùng tôi thì kêu người của Cục Cảnh Sát tới, mang bọn họ về, hỏi bên chính ủy xem có tên Hầu Ái Quốc không? Mà thôi, để tôi hỏi Bí thư quận ủy Mạnh Đông là được rồi.

Triệu Tự An cố ý nói.

Trong đầu Hầu Ái Quốc lúc này vang lên một tiếng “Ông.”

Việc này nếu như bị Triệu Tự An nói đến tai Bí Thư quận ủy Mạnh Đông thì chẳng còn ra gì nữa, y sẽ mất mặt xấu hổ, Mạnh Đông cũng sẽ không buông tha cho y.

- Dạ, Chủ tịch quận, tôi sẽ báo cho Cục Cảnh Sát!

Lý Quang Nghĩa đi theo Triệu Tự An đã được hai năm, làm sao lại không hiểu rõ ý tứ của Triệu Tự An, lập tức xoay người và bước ra ngoài

Hầu Ái Quốc không dám ngăn Lý Quang Nghĩa lại, vội vàng cười nói:

- Chủ tịch Triệu, Chủ tịch Triệu, tôi tên là Hầu Ái Quốc, là đội trưởng đoàn xe trong văn phòng chính ủy.

- Cô là ai?

Triệu Tự An không cho y cơ hội nói hết mà giơ tay chỉ tới người đàn bà trung tuổi vừa chửi bới lúc nãy. Người đàn bà trung niên lúc nãy còn giơ nanh múa vuốt hiện giờ chân tay mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Hầu Ái Quốc lúc này không dám giấu giếm, không nói người ta cũng sẽ điều tra ra, y thấp giọng nói

- Cô ấy là em vợ tôi, tên là Quách Tĩnh Nhã, là cán bộ làm việc trong khu nhà máy Tứ Minh.

- Tĩnh Nhã? Tên nghe rất hay! Đáng tiếc!

Triệu Tự An tiếp tục hỏi

- Những người này đều là người thân của anh hả?

- Đúng, đều là người thân của tôi.

Hầu Ái Quốc thấp thỏm nói.

- Các người hôm nay tới đây là gặp gia đình họ Lâm từ hôn sao? Do lão Lâm đổ bệnh phải nằm liệt giường sao?

Triệu Tự An ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hầu Ái Quốc làm y không dám đối mặt.

- Quả thực làm cho quận ủy mất mặt, chính phủ bị bôi nhọ! Ta cũng phải cho các người phải xấu hổ! Đạo đức, lương tâm, liêm sỉ của các người bị chó cắn rồi sao? Tao sẽ đem việc này báo cáo lại với chính ủy và đơn vị liên quan, yêu cầu xử phạt các người, nếu là người trong đảng, ta còn phải cho đảng xử phạt các người. Thấy người gặp nạn thừa cơ hãm hại, thật đáng xấu hổ cực kỳ!

Hầu Ái Quốc lúc này giống như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng, làm cho Chủ tịch quận tự thân thông báo yêu cầu đòi xử phạt y, Bí thư quận ủy Mạnh Đông sẽ coi như y chưa từng làm việc trong chính ủy, kết cục của y thế nào y đã thấy rõ.

- Chủ tịch Triệu, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sẽ không từ hôn, được không?

- Các người không từ hôn là chuyện của các người, nhà họ Lâm không cần!

Phương Minh Viễn cầm một xấp tiền, rồi dí vào tay Hầu Ái Quốc.

- Bằng này có đủ hay không? Chủ tịch Triệu làm chứng, sính lễ của nhà họ Hầu, chúng tôi trả đủ không thiếu một phân!

Hầu Ái Quốc lúc này gan chưa to tới mức dám giáp mặt Triệu Tự An một lần nữa, lúc này cầm tiền trong tay mà không biết phải làm gì.

- Được, mọi người nhìn rõ, tiền sính lễ tôi đã trả cho họ Hầu các người.

Phương Minh Viễn cũng không thúc giục, chỉ cất cao giọng nói với những người xung quanh.

- Chúng tôi thấy rồi!

- Chúng tôi có thể làm chứng!

- Nhà họ Lâm gia đã trả lại sính lễ cho họ Hầu!

Tất cả mọi người đều kêu lên.

- Lễ vật các người đã lấy lại, chúng tôi hiện tại tính chuyện khác. Vừa rồi cô em vợ người mắng chửi gia đình họ Lâm, mắng chửi gia đình Hạ Thiên, mắng chửi tôi. Ngày mai tôi sẽ chính thức trình đơn tố cáo lên tòa án khởi kiện các người, yêu cầu các người phải công khai đăng lời xin lỗi chúng ta trên tờ Nhật báo Tần Tây, và phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi, mỗi người một nghìn nhân dân tệ!

- Gạt người hả?

Phương Minh Viễn còn chưa nói xong những người xung quanh đang yên lặng bỗng náo loạn cả lên. Mắng người thì sẽ phải bồi thường một nghìn nhân dân tệ. Điều này chưa bao giờ nghe thấy, Triệu Tự An cũng không khỏi cau mày.

- Chủ tịch Triệu, cháu biết chú cảm thấy bồi thường có phần hơi quá nhưng cháu muốn hỏi chú một câu, hàng xóm mắng chửi chú và ngang nhiên chửi bới lãnh đạo quận ủy có thể xử lý giống nhau không?

Câu hỏi của Phương Minh Viễn rất sắc bén, Triệu Tự An đúng là không thể trả lời thỏa đáng. Mặc dù nói rằng pháp luật trước mặt mọi người đều bình đẳng, nhưng ai đều biết rằng mắng chửi lãnh đạo và người dân là hoàn toàn khác nhau, không những ở đầu những thập niên tám mươi mà cả năm 2000, làm nhục Chủ tịch thị trấn chính là làm tổn hại đến danh dự quốc gia.

Mặc dù Phương Minh Viễn lúc này không quyền, không chức nhưng hiện tại gia đình họ Phương có ảnh hưởng rất lớn, Triệu Tự An quyết định không thể xem nhẹ ý kiến của hắn. Nếu không suy xét kỹ không chừng mọi người sẽ xem thường. Phương Minh Viễn còn yêu cầu phải bồi thường rất cao. Một ngàn nhân dân tệ phải có ngay trước mặt vì tội làm nhục hắn và cha mẹ hắn, như thế là quá rẻ đối với người đàn bà kia!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv