âBóng đêm bao trùm khắp nơi, hai bên đường phố đã tắt đèn. Trong một quán cơm nhỏ, nhanh như cắt, bốn người đã ăn gọn suất cơm chiều. Quả thực mọi người đều cảm thấy đói bụng. Nhất là khi nhìn thấy rượu và thịt đã bày đầy bàn ăn càng khiến cho người ta cảm thấy đói bụng cồn cào, Phương Bân cảm thấy đói tới mức nếu lúc này bưng ra một con lợn sữa y cũng có thể ăn hết sạch. Sau khi ăn nghiến ngấu hai bát cơm, lúc này y mới cảm thấy trong bụng đỡ đói hơn. Tay nghề của chủ tiệm cơm nhỏ này rất bình thường, chẳng những đồ ăn có phần không tươi mà còn nguội. Tuy nhiên đói thì ăn gì cũng cảm thấy ngon cả. Bốn người cũng không quá cầu kỳ về những loại thực phẩm ở đây mà bắt bẻ nhân viên, do đó cũng không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Phương Bân và Phương Minh Viễn đi bộ cho tiêu hóa thức ăn, theo sau là Trần Trung, Vệ Hưng Quốc lái xe chầm chậm theo sau cùng.
Phương Bân lúc này mới nhỏ giọng hỏi.
- Chú hỏi Phương Minh Viễn, có phải cháu thích cô gái đó không?
Trong kiếp trước, nếu tính theo tuổi tác thì Phương Minh Viễn cũng đã tới tuổi lấy vợ, bọn họ có thể lập thành một gia đình. Tuy rằng Triệu Nhã và Phùng Thiện là hai cô gái xinh đẹp nhưng chung quy lại thì về tuổi tác còn nhỏ và vóc dáng còn chưa đẫy đà, nảy nở, lại còn ngây thơ, cũng không can đảm bằng cô gái kia. Hai cô gái trong gia đình họ Lâm xinh đẹp thế kia, Minh Viễn nếu có tơ tưởng đến cũng là điều bình thường. Một người đàn ông khi đứng trước một cô gái đẹp trở nên ngớ ngẩn, không tỉnh táo cũng là điều bình thường. Tuy nhiên những điều rắc rối xung quanh chuyện người đẹp từ xưa tới nay ai cũng biết.
Phương Minh Viễn ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn, miệng khẽ cười với chú út, nhưng cũng không thể hiểu được ý tứ của hắn là gì.
- Vâng, cháu cảm thấy nếu tuyển cô con gái thứ hai nhà họ Lâm làm thư ký thì thật tốt. Bình thường sẽ làm cho mọi người nhìn vào cảm thấy thích thú, khi dẫn ra ngoài chú cũng không bị mất mặt. Dù sao so với người thư ký thô kệch cao lớn hiện tại thì vẫn hơn đúng không?
Phương Minh Viễn cười và nói.
Khuôn mặt Phương Bân đang tràn ngập niềm vui lập tức như muốn căng ra, y lúc này cũng là một ông chủ không nhỏ, hẳn là cũng cần một người thư ký đi theo. Chỉ cò điều thím tương lai của Phương Minh Viễn, . Cũng chính là người trước kia vì Phương Bân mà bị đuổi khỏi nhà máycũng xem như đã xong rồi Tuy thời buổi này “có việc thư ký làm, không việc làm thư ký” , nhưng cô ấy cũng rất quan tâm đến người thư ký của Phương Bân. Phương Bân tuy không ủng hộ hành động này của cô nhưng không muốn vì việc này mà ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên đành rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể tìm một người nam thư ký trợ giúp trong công việc. Tuy nhiên Phương Minh Viễn lại cho rằng người đó cao lớn thô kệch có phần hơi quá đáng.
- Muốn cho họ đổi nghề khác, tự nhiên phải cho chỗ khác làm tốt hơn. Đây đúng là thêu hoa trên gấmcũng chẳng bằng nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Trải qua việc này, sau này chú út có đi vào nhà máy điện tử không phải là chuyện dễ dàng sao? Chỉ sợ chỉ cần chú út ngoắc tay đã có bao nhiêu người tới.
Phương Minh Viễn ra vẻ suy xét chu toàn cho chú như vậy, chú còn không nói cảm ơn cháu đi. Hắn nhìn thẳng về phía Phương Bân châm chọc làm cho hai người Trần Trung theo sau cười một hồi lâu. Dù xem hai người tranh cãi đùa giỡn, nhưng bề mặt bên ngoài lại thấy ngược lại rất nghiêm trang.
- Thì ra cháu nói như vậy là muốn tốt cho chú hả?
Phương Bân nghiến răng nghiến lợi nói. Thằng cháu này nói chuyện tức chết đi được.
- Đúng vậy, không lẽ chuyện đó lại là tốt cho cháu sao? Nếu thím mà biết khẳng định sẽ chửi mắng cháu, cháu đây muốn mạo hiểm một lần.
Phương Minh Viễn vẻ mặt như vô tội nói.
– Làm cái gì mà làm, cháu miệng lưỡi lanh lợi, chú nói không lại. Cháu muốn tốt cho chú, muốn con gái thứ hai nhà họ Lâm làm thư ký cho chú, muốn xảy ra chuyện bất ngờ hay sao, không chỉ thím út sẽ điên cuồng,mà sau này cháu cũng không thể theo đuổi cô con gái út nhà họ Lâm được. Nhà họ Phương chúng ta không mặt dày như vậy được!
Phương Bân đùng đùng lửa giận. Lúc nãy khi cô gái thứ ba của nhà họ Lâm bước vào, trong nháy mắt Phương Minh Viễn đã rất kỳ lạ, y đã thấy hết..
- Sao?
Phương Minh Viễn á khẩu không trả lời được. “Chị em này mà gả cho hai chú cháu, . Hiện giờ đất nước Hoa Hạ không giống như kiếp trước, một ông già bảy mươi có thể lấy một cô gái trẻ đẹp. Thế hệ 8x đều than thở các hoa hậu đều nằm trên giường chú bác cả, thật ra cũng giống chuyện này, nhưng nhà họ Phương không còn mặt mũi gặp người khác. Tục ngữ nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chính là ý niệm đang bám cứng trong đầu Phương Minh Viễn, không muốn Lâm Dung trở thành em vợ của chú út, khiến mình không mảy may nghĩ đến.
- Hừ, thằng nhóc, lông còn chưa dài đã muốn đấu với chú út hả?
Nhìn Phương Minh Viễn không chống đỡ nổi, trong lòng Phương Bân rất khoái trá. Gió tây luôn bị đông phong áp đảo, ngay ngẫu nhiên chiếm được thế thượng phong một lần, Phương Bân như uống nước ô mai ướp lạnh ba mươi chín ngày, mát đến từng lỗ chân lông, vui sướng không nói nên lời,
Phương Minh Viễn âm thầm cười khổ, thôi được, cho chú út chiếm thượng phong một lần, thường ngày nén giận trong lòng, sau này tâm lý không cân bằng, lại bị thím út hỏi tội.
Quả thực, hắn giang tay giúp đỡ gia đình họ Lâm không phải vì yêu hai chị em nhà họ Lâm mà bởi vì, cuối cùng hắn cũng nhớ ra vì sao hắn lại thấy Lâm Dung quen thuộc. Trong kiếp trước, ở Tần Tây có một nữ doanh nhân nổi tiếng xinh đẹp, khởi nghiệp là kinh doanh đồ gia dụng, tài sản tính ra cũng đến hơn trăm triệu nhân dân tệ. Tuy nhiên điều này cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ Lâm Dung bỏ mười năm tìn kẻ giết hại chị gái cô đem tống vào nhà giam.
Hồi đó, sự việc cũng được đăng lên mạng làm ầm ĩ một thời gian, Phương Minh Viễn cũng vì sự kiện chết người này mới chú ý tới cô. Lúc ấy còn xúc động, đây là một nữ doanh nhân mạnh mẽ.
Đây chính là một tài năng sẵn có, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Sau mười năm nỗ lực gia tài kiếm được đã lên tới trêm trăm triệu nhân dân tệ, trở thành một doanh nhân nổi tiếng ở tỉnh Tần Tây, điều này đã chứng minh rằng Lâm Dung có tài năng kinh doanh trời phú. Trước tiên, nếu có thể khiến cô ấy đồng ý gia nhập vào mạng lưới kinh doanh của mình, chẳng những thu hút được ánh nhìn của người khác mà còn có thể sử dụng các tài năng bẩm sinh của cô ấy, một chuyện tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua? Cho nên khi biết cha Lâm Dung bị bệnh nặng phải cần tiền hắn liền sai Vệ Hưng Quốc tới giúp họ một khoản tiền lớn.
- Liệu có phải hai vị khách vừa rồi giúp cho không?
Hạ Thiên trong lòng rất ngạc nhiên, tuy nhiên cũng có vài phần tin tưởng. Vừa có xe, vừa có vệ sĩ riêng cho gia đình, việc bỏ ra vài ngàn nhân dân tệ không phải là chuyện khó khăn gì.
- Đúng vậy, ngay khi mọi người trong nhà kêu lên, chọ mới dẫn con ra ngoài, ở ven đường đưa cho con cái hộp này, nói số tiền bên trong là dùng cho ba chị Dung điều trị bệnh, còn nói chúng ta cứ dùng trước, không cần phải lo lắng.
Hạ Vũ hưng phấn nói
- Trong này là năm nghìn nhân dân tệ, cái anh nhỏ đó nói, còn muốn con kiểm lại nữa.
- Năm nghìn nhân dân tệ.
Mọi người có mặt lúc đó đều đồng thanh kêu lên. Lâm Liên và Lâm Dung ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nói, năm nghìn nhân dân tệ gần bằng với thu nhập người bình thường trong hơn một năm. Tổng số tiền hai người làm cũng không được như vậy, làm sao đột nhiên lại có được số tiền nhiều như vậy.
- Người ta còn nói, nếu chị Liên và chị Dung cảm thấy băn khoăn thì cứ coi như là người ta có lòng tốt cho vay.
Hạ Vũ nói tiếp.
- Giấy vay nợ đâu? Ai ghi giấy vay nợ?
Vợ Hạ Thiên lập tức hỏi, nhà mình có phải lập tức ghi giấy vay nợ không? Đây là năm nghìn nhân dân tệ chứ không phải năm nhân dân tệ. Nếu có chuyện gì xảy ra, gia đình họ Hạ chỉ còn biết đập nồi bán sắt chứ đừng nói tới chuyện trả nổi tiền.
- Người ta không muốn ghi giấy nợ, họ nói tin bác Lâm.
Hạ Vũ thành thật nói. Tới đây mọi người lại không khỏi ngạc nhiên, hai vị này đưa cho năm nghìn nhân dân tệ không ngờ cũng không ghi giấy vay nợ.
- Họ có nói họ sống ở chỗ nào không?
Vợ Hạ Thiên tiếp tục truy vấn.
- Con có hỏi, nhưng họ nói chắc chắn sau này sẽ gặp lại.
Hạ Vũ vặn vẹo hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Câu hỏi của mẹ khiến y rất buồn, mặc dù mới học tới trung học nhưng cũng không phải là không hiểu chuyện, sự việc này không thể tin tưởng được như vậy sao?
Vợ chồng Hạ Thiên nghe tới đã hiểu rõ rằng người ta muốn giấu diếm thân phận, cũng sẽ không nghĩ nhiều tới lời lãi, nhưng thật ra đây là năm nghìn nhân dân tệ tiền mặt.
- Chú Hạ, chú nói có phải đây là một cái bẫy hay không?
Lâm Dung gạt nước mắt trên khuôn mặt và chần chừ nói.
Cô thường nghe nói, xã hội bây giờ không ít kẻ đi đường ngang, ngõ tắt, thí dụ đi vay nặng lãi, một khi đi mượn, lãi mẹ đẻ lãi con rất khó trả hết nợ. Người xa lạ như vậy tự nhiên lại giúp đỡ tiền như thế làm sao không khiến cô nảy sinh nghi ngờ, cảnh giác.
Hạ Thiên trầm ngâm một lúc lâu sau đó mới nói. Không thể loại trừ khả năng này, nhưng theo suy nghĩ của cá nhân ông thì việc này không đến mức như vậy.
- Dung Dung à, chú Hạ không dám khẳng định là sử dụng tiền này sẽ không xảy ra việc gì, nhưng theo linh cảm của chú người ta không có ác ý gì đâu. Không viết giấy vay nợ, đương nhiên là không nói tới lãi vay, nếu lương tâm chủ nợ không tốt, thay đổi tình thế, tới lúc đó trời biết, đất biết, chú cháu mình đều biết làm sao có thể nói được rõ ràng
- Mọi người thử nghĩ mà xem, theo nguyên tắc vay tiền là phải có biên lai vay mượn, người quen thì không nói làm gì, người xa lạ lại không cần biên lai vay tiền? Đã không ghi biên lai vay tiền, đương nhiên khoản lãi vay sẽ không có cơ sở để nói, cho vay nặng lãi cũng không dễ như vậy.
- Suy đi tính lại cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, số tiền này cứ để chú giữ, buổi tối mẹ các cháu trở về, các cháu mang về để bà thu xếp. Sau khi cơm nước xong xuôi, khẩn trương đi đưa cơm cho mẹ cháu. Nhớ kỹ là đừng nói chuyện này với mẹ các cháu trước mặt người lạ. Chuyện này cuối cùng phải giải quyết ra sao, mọi người sẽ bàn tính sau.
Hạ Thiên vỗ trán dứt khoát nói.
Ngày thứ ba sau khi gia đình họ Lâm xảy ra chuyện, sau bữa cơm chiều, có hàng chục cán bộ cơ quan chính phủ tới khu nhà trệt này làm việc, ghi tên hàng chục hộ gia đình. Nói là Chủ tịch Triệu truyền lệnh các gia đình phải cam đoan hợp tác giải phóng mặt bằng, không được xâm chiếm. Các gia đình phải đăng ký tỉ mỉ, cam đoan sau này không được xảy ra hiện tượng lấn chiếm. Đồng thời cũng truyền đạt tin tức từ nhà máy, Ủy ban nhân dân quận đã có văn bản rõ ràng, nếu nhà máy tính toán xây dựng khu nhà ở mới thì tin nhà máy thu hồi sau đó phân phối lại là không đúng. Hạn định trong vòng một tháng nữa, các hộ gia đình ở đây sẽ được bố trí nhà ở với điều kiện sống cao hơn bây giờ, tất cả lợi ích đó không phải là nói chơi. Nếu không, nhà máy sẽ mất đi quyền lực. Lúc đó, mọi người trong khu nhà này đều vỗ tay bốn phía. Thậm trí còn có người mua pháo tới đây ăn mừng.
- Chủ tịch Triệu, hôm nay đúng là may mắn. Ông có thể được mệnh danh là Thanh thiên Triệu.
Đứng ở trên đường phố Phương Minh Viễn nghe thấy tiếng pháo truyền tới từ khu nhà trệt, đứng ở một bên phía sau chủ tịch Triệu Tự An cười nói. Nếu thuận mắt, hắn không để ý tới những người xung quanh đang chụp ảnh mà nịnh bợ chủ tịch Triệu Tự An.
Chủ tịch Triệu Tự An sao lại không hiểu ý hắn. Đây chính là phương pháp mà Phương Minh Viễn bày ra. Tuy nhiên, làm như vậy chính là củng cố địa vị của ông, điều này tự nhiên cũng rất có lợi. Hơn nữa, lý do đường đường chính chính thực hiện, sau này không xuất hiện sự tình giằng co không rõ. Tin rằng những lý do đưa ra ở đây cũng đủ ngăn chặn những thiệt hại do miệng lưỡi người đời mang lại.
- Trên có chính sách thì dưới có đối sách. Những thủ đoạn nhỏ thế này có bị cấm cũng không chấm dứt hoàn toàn. Không dám hy vọng xa vời là Triệu Thanh Thiên, chỉ cần cậu Phương và bà Quách cảm thấy hài lòng với công việc của chúng tôi là được.
Triệu Tự An cười khổ nói. Qua mấy ngày ở cùng, y đã xem Phương Minh Viễn như một người trưởng thành. Về điều này mà nói, những ngôn từ dứt khoát rõ ràng sẽ khiến cho quan hệ hai bên xích lại gần hơn. Nhất là khi ông ta ngẫu nhiên từ miệng Quách Ngọc Thành biết được, vần đề xây một tiểu khu, đền bù thỏa đáng những hộ dân phải giải phóng mặt bằng trong khu này là ý kiến của Phương Minh Viễn, thì lại coi trọng Phương Minh Viễn thêm vài phần.
- Chủ tịch Triệu , điều này không chỉ liên quan tới lợi ích của nhà đầu tư chúng tôi, mà còn liên quan tới danh dự các lãnh đạo cấp cao trong chính phủ. Nơi này ước chừng khoảng mấy trăm hộ, mỗi hộ khoảng ba người, như vậy tính ra cũng cả ngàn người dân. Mà ngàn người dân này sao lại không có quan hệ bè bạn thân thiết, do đó có thể liên lụy tới hàng ngàn người. Nếu như vẫn đề nhà ở của họ không được giải quyết thỏa đáng, mấy ngàn người đó chỉ cần có một phần mười bất mãn sinh sự, chúng tôi cũng vậy, chủ tịch Triệu cũng vậy, đều không phải là phiền toái sao? Hơn nữa chuyện này cũng liên quan đến sự thu hút đầu tư phát triển trong khu vực Ly Sơn này về sau. Mọi người sẽ nghĩ, nhà họ Quách gia làm như vậy còn có người gây khó khăn, điều này chứng minh gì? Chứng minh môi trường đầu tư ở đây không tốt, cơ quan chuyên ngành chính phủ đầu tư không đủ chú trọng đến lợi ích của nhà đầu tư, chẳng khác nào làm hỏng danh dự của cơ quan nhà nước hay sao?
Triệu Tự An trong lòng chấn động. Phương Minh Viễn cũng đưa ra một câu khiến y không thể ngờ tới. Tuy rằng nói có phần hơi khuyếch đại nhưng điều đó lại có thể trở thành sự thật. Chính mình quên mất vừa mới trở thành chủ tịch quận Ly Sơn này chưa được bao lâu, trong điều kiện bình thường, dù sao cũng phải ngồi ở vị trí này hai năm mới có thể chuyển sang vị trí khác. Điều này liên quan hệ trọng tới con đường phát triển sự nghiệp sau này, do đó y không thể qua loa đại khái được.
Phương Minh Viễn cười thm trong lòng. Triệu Tự An lấy danh nghĩa là cán bộ trong Ủy ban nhân dân tỉnh, đương nhiên sẽ hiểu được tầm quan trọng của việc đầu tư trong chính phủ.Mình phải nắm lấy cơ hội này, tin rằng về sau ông ta sẽ cực kỳ coi trọng việc giải phóng mặt bằng hai mảnh đất này. Hơn nữa, hắn đề cập đến việc này sẽ liên quan tới danh dự của cơ quan chính phủ, Triệu Tự An không phải đồ ngốc, đương nhiên y cũng sẽ rõ ý tứ của mình, chỉ cần y đề xuất lên Quận ủy và ủy ban nhân dân, thì việc muốn động thủ không cần phải suy nghĩ nhiều. Tuy nhiên, nói như vậy cũng không thể chắc chắn rằng, những nhà lầu có thể rơi vào tay những hộ gia đình này, nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định bọn họ sẽ có được căn hộ với điều kiện sống tốt hơn bây giờ. Phương Minh Viễn như vậy cũng đã hài lòng rồi.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Vệ Hưng Quốc đột nhiên chạy ra từ khu nhà bình dân, vừa chạy vừa la lớn:
- Cậu Phương, cậu Phương, gia đình họ Lâm lại có chuyện.
[/QUOTE]