Nghỉ hè thoáng chốc trôi qua, tới lớp 11 phải phân ban tự nhiên và ban xã hội.
Nhất Trung từ xưa tới nay đã có truyền thống, ban tự nhiên và ban xã hội đều có một lớp chọn.
Thành tích cuối kì trước của Đường Hạnh rất tốt, cô vào lớp chọn ban xã hội, mà Trình Liễm Nhất không cần phải nói, đương nhiên cậu được vào lớp chọn ban tự nhiên.
Chỉ là lớp của hai người thay đổi, lớp 1 là lớp ban xã hội, lớp 2 là lớp ban tự nhiên.
Đường Hạnh cũng không thấy kích động, nhưng ba Đường vui vẻ không thôi, bởi vì có thể vào lớp chọn của Nhất Trung có nghĩa là thi đại học sẽ không quá vất vả, hơn nữa con đường mai sau cũng ổn định.
Đường Hạnh thích ứng với lớp mới rất nhanh, hòa đồng với các bạn xung quanh.
Bạn cùng bàn mới là người rất thẳng thắn, việc yêu thích nhất là đọc truyện, thể loại nào cũng từng đọc qua, thành tích không đi xuống đã gọi là kì tích rồi.
Cô nàng mỗi lần ra chơi sẽ hay buôn chuyện với các bạn khác, Đường Hạnh im lặng lắng nghe cũng tiếp thu được khá nhiều tri thức…..
Cô không khỏi cảm thán, hóa ra trên đời này có nhiều chuyện mình không biết như vậy.
“Đường Hạnh, cậu muốn đọc truyện không, tớ có nhiều lắm.” Điền Nhã Vi nghiêng đầu hỏi.
Đường Hạnh nhìn bìa sách tinh xảo, nuốt nước miếng, từ chối: “Tớ không đọc đâu, nếu như bố mẹ mà biết sẽ mắng tớ mất.”
“Vậy được, nếu cậu muốn đọc thì cứ nói cho tớ.” Điền Nhã Vi không thuyết phục Đường Hạnh nữa.
Đường Hạnh ngẩng đầu nhìn cô nàng: “Mỗi ngày cậu đọc nhiều vậy mà thành tích lại không giảm, lợi hại thật đó.”
Điền Nhã Vi cười hì hì trả lời: “Chuyện nào nên nỗ lực thì phải nỗ lực, còn chơi thì phải ra chơi.”
“Cậu mang truyện tới lớp không sợ bị thầy giáo phát hiện à?” Đường Hạnh nghi hoặc hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Điền Nhã Vi cau mày: “Ai nói không sợ chứ, tớ bị tịch thu vài quyển rồi, nhưng có mấy quyển người ta không xuất bản nữa, thầy giáo bảo bao giờ thi đại học xong mới trả.”
“Chủ nhiệm lớp mình nghiêm khắc lắm, cậu cứ cẩn thận thì hơn.” Đường Hạnh nhắc nhở, chủ nhiệm lớp cô là Lý Hoài, mà Đường Hạnh đã được chứng kiến thủ đoạn của Lý Hoài rồi.
Điền Nhã Vi vỗ vỗ cặp sách, nói: “Tớ cũng nghe nói rồi, bây giờ đành phải thu liễm chút thôi.”
“Nhưng vừa nãy cậu nhắc đến Tấn Giang, Tấn Giang là gì vậy?” Đường Hạnh hỏi.
“Tấn Giang chính là trang web mà các tác giả sẽ đăng truyện mình viết lên đó, cậu muốn đọc cũng có thể lên tìm.” Điền Nhã Vi giải thích.
Đường Hạnh bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy.”
“Xem ra cậu thực sự chưa đọc bao giờ.” Điền Nhã Vi nhìn Đường Hạnh: “Nhưng mà cuộc đời cậu đã có một kiệt tác rồi, không cần đọc nữa đâu.”
Mồ hôi Đường Hạnh chảy ròng ròng: “Không phải là Trình Liễm Nhất đó chứ?”
Điền Nhã Vi cười xấu xa: “Cậu nói xem”
Đường Hạnh day trán, sao cô lại cảm thấy cuộc đời mình bị trói buộc bên Trình Liễm Nhất rồi nhỉ.
***
Trình Liễm Nhất đi giao bài tập toán trên văn phòng thì bị giáo viên Tiếng Anh gọi lại.
Thành phố Du sắp có một cuộc thi tiếng Anh, môn Anh của Trình Liễm Nhất rất tốt, vậy nên cũng tham gia.
Còn có một người nữa tên là Tưởng Tình Ca, là lớp phó môn tiếng Anh.
“Hai em có thành tích tốt nhất, cũng nằm trong top đầu của khối, cho nên phải cố lên, đánh bại trường khác.” Giáo viên tiếng Anh ngẩng đầu dặn dò.
Tưởng Tình Ca cười nói: “Thầy cứ yên tâm.”
Thầy giáo gật đầu: “Còn có nửa tháng nữa thôi, hai em có thể cùng học với nhau.”
Ánh mắt Tưởng Tình Ca sáng ngời, cười đồng ý.
“Hai đứa về đi.”
Trình Liễm Nhất đi tới văn phòng, bỏ lại Tưởng Tình Ca đằng sau.
“Trình Liễm Nhất.” Tưởng Tình Ca chạy tới gọi.
Trình Liễm Nhất dừng chân, liếc Tưởng Tình Ca một cái: “Chuyện gì?”
“Thầy giáo nói bọn mình phải học tiếng Anh với nhau.” Tưởng Tình Ca cắn môi nói.
“Thì sao?” Trình Liễm Nhất một tay để trong túi nhìn cô nàng.
Tưởng Tình Ca như được thêm dũng khí, lấy điện thoại đưa cho Trình Liễm Nhất: “Bọn mình trao đổi số điện thoại đi, cuối tuần có thể cùng học.”
“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi không cần phải học với cậu, thành tích của cậu không bằng tôi thì tôi học ở cậu cái gì?” Sắc mặt Trình Liễm Nhất không thay đổi, nói.
Tưởng Tình Ca xấu hổ: “Nhưng vừa nãy thầy bảo…”
“Đấy là thầy đề nghị, cậu không cần cứ nhất thiết cuốn lấy tôi mãi thế, tôi không có hứng thú gì với cậu hết.” Trình Liễm Nhất trực tiếp từ chối.
Sắc mặt Tưởng Tình Ca tái nhợt: “Tớ có chỗ nào không tốt….”
“Cậu muốn làm gì?” Trình Liễm Nhất không kiên nhẫn.
Tưởng Tình Ca cắn môi, kinh sợ đứng chôn chân tại chỗ: “Đường Hạnh có gì tốt chứ!”
Trình Liễm Nhất không nói lời vô nghĩa nữa, cầm điện thoại giơ lên cho Tưởng Tình Ca xem, mà cô nàng cũng thấy hình nền của Trình Liễm Nhất, cả người như rơi xuống hố băng.
“Ở trong lòng tôi, cậu ấy chính là tốt nhất.” Trình Liễm Nhất nói xong xoay người đi xuống lầu.
Tưởng Tình Ca oán hận nhìn theo.
Trình Liễm Nhất xuống tầng thì thấy Đường Hạnh chuẩn bị vào lớp, tay cô luống cuống giấu đồ ăn vặt, hình như mới từ căn-tin về.
“Cậu chưa thấy gì đúng không?” Đường Hạnh giấu đầu lòi đuôi.
Bực bội trong lòng Trình Liễm Nhất tan đi, cong môi nói: “Tớ thấy hết rồi.”
Đường Hạnh ảo não, cũng không giấu nữa, ăn trước mặt Trình Liễm Nhất.
“Mấy ngày nữa tớ phải tham gia cuộc thi tiếng Anh.” Trình Liễm Nhất đột nhiên mở miệng.
Đường Hạnh cắn một miếng khoai tây: “Oa! Vậy cậu cố lên nha, phải giành được hạng nhất đó.”
“Lớp tớ còn có người khác cũng tham gia nữa, tớ không chắc được hạng nhất đâu.” Trình Liễm Nhất cười nói.
Đường Hạnh tò mò hỏi: “Còn ai nữa?”
“Tưởng Tình Ca.”
“À, là bạn đó hả, vậy cậu phải cố gắng hơn nữa, không thể bại dưới tay bạn ấy được.” Đường Hạnh nghĩ Trình Liễm Nhất không tự tin, vội vàng cổ vũ.
Trình Liễm Nhất liếc cô một cái, lửa giận trào dâng: “Cậu không muốn nói lời nào khác à?”
Đường Hạnh cầm miếng snack khoai tây, cẩn thận nhìn cậu: “Đừng áp lực quá, dù cậu không giành được hạng 1 thì cũng là người giỏi nhất.”
Đường Hạnh vừa nói xong thì thấy hoa mắt, gói snack khoai tây biến mất rồi.
“Tịch thu!” Sắc mặt Trình Liễm Nhất trầm xuống rồi về lớp.
Túi khoai tây của cô còn một nửa, Đường Hạnh tức giận muốn xông vào lớp 2 đấm Trình Liễm Nhất: “Đúng là cái đồ không biết xấu hổ.”
***
Chủ nhật, hai người vẫn như thường lệ học cùng nhau.
Đường Hạnh buông balo, chà tay nói: “Nhất Nhất, tớ muốn chơi một lát, tí nữa học sau.”
Trình Liễm Nhất ngẩng đầu, không do dự nói: “Đừng chơi, học bài đi.”
Đường Hạnh phồng má, ánh mắt thấy điện thoại của Trình Liễm Nhất để trên bàn, cô vươn tay định lấy nhưng tốc độ của cậu còn nhanh hơn.
Đường Hạnh mới sờ tới rìa đã bị Trình Liễm Nhất cầm lấy, cô tức giận: “Sao không cho tớ chơi, không phải trước đây cậu cho tớ chơi xong mới học à?”
Trình Liễm Nhất nhìn thoáng qua, cất điện thoại vào túi, “Không được chính là không được.”
Đường Hạnh híp mắt, thấy dáng vẻ chột dạ của Trình Liễm Nhất, não cô bắt đầu nảy số: “Điện thoại của cậu có phải có cái gì không muốn để người khác thấy đúng không?”
Trình Liễm Nhất cau mày: “Cậu nói vớ vẩn gì đó?”
“Cậu từng này tuổi rồi mà, cũng đã tới lúc rồi.” Đường Hạnh thở dài, y như người mẹ già.
Trình Liễm Nhất dở khóc dở cười nhìn cô: “Cậu lại nghĩ linh tinh rồi.”
“Điện thoại cậu có cái đó đó… Thôi, tớ hiểu được mà.” Đường Hạnh vỗ vai Trình Liễm Nhất.
Mặt Trình Liễm Nhất đen thui: “Cậu nghĩ bậy bạ gì đó, bỏ hết mấy cái ý nghĩ vớ vẩn đấy ra khỏi đầu đi. Tớ không có gì hết.”
“Ồ” Đường Hạnh thấy phản ứng của Trình Liễm Nhất lại càng tin hơn.
Trình Liễm Nhất hừ một tiếng: “Cậu muốn chơi game mà còn bôi nhọ tớ, hôm nay cậu tới số rồi, thêm 5 bài nữa!”
Đường Hạnh: “……”
Cô có làm gì đâu ơ……
Đường Hạnh lập tức vùi đầu vào làm bài, không dám nói lung tung nữa.
“Nhất Nhất, bài này làm như nào?” Đường Hạnh gãi đầu, đưa vở cho Trình Liễm Nhất xem.
Trình Liễm Nhất buông sách tiếng Anh, cầm bút trong tay cô tính toán qua, ngẩng đầu: “Tớ đã nói dạng đề này biết bao nhiêu lần rồi mà cậu cũng không nhớ.”
“Phải không đó? Tớ không nhớ.” Đường Hạnh nói.
Trình Liễm Nhất gõ bút vào đầu cô: “Đầu óc cậu chứa cái gì vậy?”
“Cậu đó.” Đường Hạnh cười hì hì trả lời.
Trình Liễm Nhất cau mày: “Không cần, tớ không nhận đâu.”
Đường Hạnh không cười nữa, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc: “Lòng dạ đàn ông sâu như đáy biển.”
“Đừng có bóp méo tục ngữ.” Trình Liễm Nhất lại nói.
Đường Hạnh bĩu môi: “Ôi, đúng là đàn ông!”
Trình Liễm Nhất kinh ngạc nhìn cô: “Mỗi ngày cậu học linh tinh cái gì thế??”
“Tớ không học.” Đường Hạnh phản bác, “Cậu là đồ đểu!”
“Á à cậu muốn thêm 5 bài nữa hả?”
“Mồm miệng đàn ông đều là gạt người.” Đường Hạnh tức giận nói.
Trình Liễm Nhất cau mày: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện chơi điện thoại nữa, cũng đừng học mấy thứ linh tinh, tập trung vào làm bài đi.”
Đường Hạnh lườm cậu một cái rồi cúi đầu làm tiếp.
Ôi cái gì mà nam chính tiểu thuyết ngôn tình, cái gì mà có gì được nấy chứ, đều là giả! Giả!
———
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người thấy khum, trong lòng Nhất Nhất chỉ có học thôi ~~