Đường Hạnh chạy thẳng về nhà, cô ném cặp sách ngoài phòng khách, hét to: “Nước, con muốn uống nước.”
Ba Đường nhìn dáng vẻ của Đường Hạnh, bất lực nói: “Nước ở trên bàn ăn, sao trông con hoảng loạn thế?”
Đường Hạnh nghe xong, vội vàng chạy đến bàn ăn, rót một cốc nước to.
Uống nhiều nước vậy mà tim cô vẫn đập thình thịch, cả người nóng như lửa đốt.
Đường Hạnh không tin người mình có quỷ, cầm cả bình nước lên uống.
“Con khát thế hả?” Mẹ Đường nghe thấy tiếng động trong bếp, đi tới hỏi.
Đường Hạnh đặt bình nước xuống bàn, mếu máo: “Con không biết.”
“Không phải con học bài với Tiểu Liễm sao?” Ba Đường hỏi.
Đường Hạnh nghe thấy tên Trình Liễm Nhất, cả đầu như nổ tung. Cô lấy balo trong tay ba Đường rồi chạy về phòng.
Ba mẹ Đường nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đường Hạnh vào phòng, khóa trái cửa, vứt cặp sách lên ghế còn mình lao thẳng xuống giường.
Mỗi lần cô nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên cảnh tượng kia, không tài nào quên nổi.
Đường Hạnh cảm thấy hình như tim mình hỏng rồi…
Hai ngày trôi qua, mỗi khi Đường Hạnh đi với Trình Liễm Nhất cô đều không lên tiếng, mà Trình Liễm Nhất cũng cực kỳ cẩn trọng.
Mỗi lần nhìn thấy cậu cô đều tự an ủi mình, lúc đấy chỉ vì bị sắc đẹp dụ dỗ nên mới không phải kháng, mai sau tuyệt đối không được phạm phải sai lầm như thế nữa.
***
Trước kì thi cuối kì là sinh nhật của Đường Hạnh.
Trên đường đi học về, Trình Liễm Nhất lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.
“Quà sinh nhật tặng cậu.”
Đường Hạnh sửng sốt, cười nói: “Sẽ không phải là đồ dùng học tập đó chứ?”
Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng cười, “Cậu mở ra là biết.”
Đường Hạnh nửa tin nửa ngờ, bên trong là tập giấy note màu trắng.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cậu: “Cái này để làm gì?”
“Cậu có thể viết chuyện muốn tớ làm, bất luận là cái gì tớ cũng đồng ý.” Trình Liễm Nhất nhẹ giọng nói.
Đường Hạnh nhướng mày, hứng thú hỏi: “Chuyện gì cậu cũng sẽ làm hả?”
Trình Liễm Nhất gật đầu, “Đương nhiên, tớ đã nói thì sẽ giữ lời.”
“Tớ bảo cậu mặc đồ con gái thì sao?”
“……”
“Hay tớ bảo cậu buộc tóc màu hồng rồi bắt cậu chụp ảnh cậu cũng chịu à?”
“……”
“Cậu phải nhảy trước mặt tớ cũng được ư?”
“……”
Mắt Trình Liễm Nhất nháy liên tục, ngăn cô lại: “Cậu yêu cầu mấy chuyện bình thường thôi được không?”
“Nhưng cậu đã nói chuyện gì cũng đồng ý rồi mà.” Đường Hạnh ngoài mặt thì không vui nhưng trong lòng lại nở hoa, “Không muốn làm thì tặng cái này làm gì.”
Sắc mặt Trình Liễm Nhất trầm xuống, suy nghĩ hồi lâu, tính toán mặt lợi mặt hại.
Đường Hạnh cũng im lặng chờ cậu.
Cuối cùng Trình Liễm Nhất cắn răng, cau mày nói: “Được, tớ đồng ý.”
Đường Hạnh nhịn cười, “OK, chờ tớ nghĩ ra rồi sẽ nói với cậu.”
“Nếu cậu đã nói thế rồi thì bọn mình làm hòa đi.” Ánh mắt Trình Liễm Nhất đầy trông đợi nhìn Đường Hạnh.
“Được nha, hòa nhau nhé.”
“Bọn mình về thôi.” Trình Liễm Nhất vui vẻ nói.
***
Hai người lại như lúc trước, mỗi ngày Đường Hạnh đều nghĩ nên bắt Trình Liễm Nhất làm gì.
Tháng bảy tới cũng đến kì thi cuối kì.
Đường Hạnh đã ôn tập kĩ, cũng không áp lực lắm, cô còn thấy vui vẻ, bởi vì lên lớp 11 sẽ có 3 môn không cần học, áp lực cũng giảm đi nhiều.
Đến ngày có điểm, Đường Hạnh thở phào nhẹ nhõm, thành tích của cô tiến bộ rất nhiều.
Trong lúc cô còn đang vui sướng, Trình Liễm Nhất lại báo một tin buồn, Đỗ Tiêu Lê thi không tốt, còn bị thầy cô gọi lên nói chuyện.
Vì thế Đường Hạnh hẹn Đỗ Tiêu Lê đi chơi, muốn hỏi cô nàng nguyên nhân tại sao.
Hai người đi dạo một lúc lâu cũng mệt nên vào một quán trà sữa, Đường Hạnh định nói rồi lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.
Đỗ Tiêu Lê thẳng thắn nói: “Có phải Trình Liễm Nhất nói cho cậu nghe rồi nên cậu mới muốn hỏi tớ đúng không?”
Đường Hạnh gật đầu, “Nghe nói thành tích cậu không ổn nên tớ hơi lo.”
Đỗ Tiêu Lê học ban tự nhiên, lúc ấy Đường Hạnh cũng không hỏi tại sao, xem xét lại cô nàng học toán lý hóa tốt hơn các môn xã hội.
“Thời gian trước bố mẹ tớ hay cãi nhau, cho nên mới bị ảnh hưởng.” Đỗ Tiêu Lê hút một ngụm trà sữa rồi trả lời.
Đường Hạnh tò mò: “Sao chú dì lại cãi nhau?”
“Bà tớ ở quê bị bệnh, phải có người chăm, bác tớ cảm thấy nhà tớ khá giả hơn nên bảo bố mẹ tớ, bố tớ đồng ý rồi nhưng mẹ lại không, cho nên mới cãi nhau.” Đỗ Tiêu Lê nhíu mày, buổi tối cô nàng muốn yên tĩnh học bài cũng không được.
Đường Hạnh hiểu được, nhưng đây là chuyện của nhà người khác, cô không nên xen vào, “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, sắp lên lớp 11 rồi, thành tích sẽ tốt lên thôi.”
Đỗ Tiêu Lê gật đầu, “Tớ hiểu mà, hơn nữa lúc bố mẹ tớ biết chuyện học hành của tớ cũng không cãi nhau nhiều nữa, coi như cũng là chuyện tốt.” Nói xong, cô nàng bất đắc dĩ mỉm cười.
Đường Hạnh thở dài: “Các cậu đều chọn ban tự nhiên, mỗi tớ chọn ban xã hội, huhu cô đơn quá.”
“Không sao, mai sau bọn mình học cùng trường đại học là được.” Đỗ Tiêu Lê an ủi cô.
Đường Hạnh thở dài: “Nói thì dễ nhưng làm khó lắm.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn học cùng Trình Liễm Nhất à?” Đỗ Tiêu Lê hỏi.
Đường Hạnh sững sờ, “Sao cậu lại nói thế?”
“Tớ nghe cậu ấy nói với bạn khác, có một bạn chạy tới bảo muốn học cùng trường đại học với Trình Liễm Nhất, cậu ấy bảo không muốn, đã có người học cùng rồi.” Đỗ Tiêu Lê nói.
Đường Hạnh cắn răng, “Cậu ấy lại lấy tớ ra làm lá chắn!”
“Chắc là không phải đâu……” Đỗ Tiêu Lê không tin nói.
Đường Hạnh cắn ống hút, ngẩng đầu hỏi: “Tiêu Lê, cậu biết cách nào tra tấn người khác không?”
“Cậu muốn tra tấn ai?”
“Tớ thuận miệng hỏi thôi.” Đường Hạnh vội vàng nói.
“Có nhiều cách lắm, trên TV có đầy, phạt quỳ này, quét dọn này, đấm bóp tay chân này.”
Ánh mắt Đường Hạnh rực sáng, “Cái này được đó.”
“Cậu định tra tấn Trình Liễm Nhất à?” Đỗ Tiêu Lê do dự hỏi.
Đường Hạnh nghiêm túc: “Tớ là loại người đấy hả, sao tớ có thể làm ra mấy chuyện này chứ, cậu yên tâm đi.”
***
Kì nghỉ hè năm lớp 10 là kì nghỉ hoàn chỉnh nhất, lên lớp 11 phải lao đầu vào học.
Đường Hạnh sắp xếp thời gian biểu, sáng chơi tối học.
Sáng sớm hôm nay, mẹ Đường lôi Đường Hạnh dậy, nói bà có việc không ở nhà, tối mới về, bảo cô tới nhà Trình Liễm Nhất ăn cơm.
Đường Hạnh vui vẻ tiễn ba mẹ, rồi vào phòng lấy giấy note Trình Liễm Nhất tặng.
Cô cẩn thận viết chữ lên trang giấy rồi tới nhà Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất ra mở cửa.
Đường Hạnh cười tủm tỉm nhìn cậu, “Tới nhà tớ đi.”
Trình Liễm Nhất không rõ nguyên do, nhưng vẫn nói với mẹ Trình một tiếng rồi đi theo Đường Hạnh.
Đường Hạnh bước vào nhà, cô ngồi trên ghế, vắt chéo chân khẽ đung đưa.
“Cậu nhớ chuyện quà sinh nhật cậu tặng tớ không?” Đường Hạnh cong môi hỏi.
Trình Liễm Nhất bình tĩnh gật đầu: “Vẫn nhớ.”
Đường Hạnh cầm tờ giấy note đầy chữ: “Này, chuyện hôm nay cậu phải làm đây.”
Trình Liễm Nhất cầm lấy, liếc mắt đọc qua.
1. Quét nhà cho tớ.
2. Đứng ở ban công 1 tiếng.
3. Đấm bóp tay chân tới bao giờ tớ vừa lòng mới thôi.
Trình Liễm Nhất nhìn tờ giấy, dở khóc dở cười: “Không phải cậu nói chỉ cần làm 1 chuyện thôi sao?”
“Trong mắt tớ tất cả mấy cái đó chỉ là 1 thôi.” Đường Hạnh mặt dày nói.
Ánh mắt Trình Liễm Nhất nhìn Đường Hạnh chằm chằm làm cô hơi chột dạ.
“Được rồi, tớ đại nhân đại lượng, miễn cho cậu không phải làm một cái.” Đường Hạnh hào phóng phất tay, “Không phạt đứng nữa.”
Trình Liễm Nhất cong môi nhìn cô.
“Được rồi, không quét nhà nữa, đổi lại thành dọn dẹp bàn ghế, nhưng đấm bóp tay chân thì phải làm.” Đường Hạnh thỏa hiệp lần cuối.
Trình Liễm Nhất biết nếu mình không đồng ý thì cô sẽ giận.
Đường Hạnh cất giấy note vào túi, rồi vào bếp cầm giẻ lau rồi đi tới phòng khách, cậu không cam lòng nhận lấy.
Đường Hạnh không biết lấy quả táo ở đâu, ngồi bên cạnh gặm táo, nói: “Lau khô đi nhé.”
Trình Liễm Nhất liếc nhìn cô, vùi đầu vào lau chùi.
Thấy bộ dáng này của Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh cực kì thoải mái.
Thấy bàn ăn được lau khô, Đường Hạnh nói: “Lau xong rồi thì đấm bóp cho tớ đi.”
Nói xong, cô gác chân lên ghế, chờ Trình Liễm Nhất hầu hạ.
Trình Liễm Nhất rửa tay xong, lấy khăn lau khô tay, sau đó ngồi xuống đặt chân Đường Hạnh lên đùi mình, nhẹ nhàng đấm bóp.
“Ôi, tạm được.” Đường Hạnh nhắm mắt cảm thụ.
Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ cười, sau đó đứng dậy bóp vai cho cô.
Đường Hạnh kêu lên, “Nhẹ thôi, đau đau đau.”
“Tớ còn chưa dùng sức thì cậu đau chỗ nào chứ.”
Đường Hạnh lẩm bẩm: “Dù sao cũng phải nhẹ một chút.”
Đường Hạnh ngồi sát vào ghế hưởng thụ.
Trình Liễm Nhất nhìn Đường Hạnh, đột nhiên tay gãi nhẹ vào hông cô.
Đường Hạnh run người, cười: “Cậu làm gì đó, nhột quá.”
Trình Liễm Nhất không dừng lại, gãi thêm mấy cái.
“Haha…Nhất Nhất, dừng lại….” Đường Hạnh giãy giụa, nhưng cô bị Trình Liễm Nhất ôm lấy, không chạy thoát được.
“Ha ha ha…… cậu dừng tay mau, ngột quá đi, ha ha ha……”
“Còn muốn mát xa không?” Trình Liễm Nhất trầm giọng hỏi.
“Từ bỏ, tớ từ bỏ.” Đường Hạnh lập tức đầu hàng, cô không chịu nhột được.
Trình Liễm Nhất lập tức dừng tay, đứng trước mặt cô, cười vui vẻ: “Còn muốn tớ làm gì không?”
“Cậu về nhà đi, tớ không muốn thấy cậu nữa.” Đường Hạnh oán giận nhìn cậu.
Trình Liễm Nhất cũng không tức, cười nói: “Nhớ trưa tới nhà tớ ăn cơm.”
“Hừ!”
———
Tác giả có lời muốn nói:
Giữa trưa mới có chương mới, giờ muộn quá rùi, xin lỗi nha.