Ở Tam Trung, gần như học sinh lớp mười hai nào cũng đều biết một chân lý.
Phó ca lớp sáu, tuy rằng ít nói kiệm lời, nhưng là người luôn luôn giữ lời ——
Điểm xét tuyển cuối cùng của các thí sinh nghệ thuật được tính dựa trên tỉ lệ giữa điểm chuyên môn và điểm các môn văn hoá. Mặc dù đều thi vào đại học T, Phó Dư Hàn lại không cần phải đạt điểm các môn văn hoá như Văn Dục. Thế nhưng, cậu vẫn tiến vào trạng thái học tập đến mất ăn mất ngủ, cả người giống như biến thành cây nấm mọc rễ trên bàn sách.
Mỗi ngày lúc Văn Dục tỉnh dậy vào buổi sáng, Phó Dư Hàn đều đang ở trong phòng khách đọc sách. Hắn thậm chí từng nghi ngờ rằng, nếu không phải bọn họ cùng nhau đi học, chắc Phó Dư Hàn đã đến trường trước rồi.
Có lẽ là vì câu nói “Cùng tôi đến trường thi tốt nhất” kia, Văn Dục nghĩ.
Thật là vừa chua chát vừa ngọt ngào.
Trước đây, chưa từng có ai vì hắn mà hy sinh quá nhiều như vậy, cho dù là mẹ ruột đã từng đối xử thật tốt với hắn cũng không.
Mẹ hắn là một…… Người phụ nữ rất độc lập, cực kỳ thích tập gym, mua sắm, cắm hoa. Cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của bà đều muôn màu muôn vẻ, thế nên ít nhiều có chút lơ là con trai.
Cũng may tính tình Văn Dục khá “Đơn độc”, cho nên cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện này —— có lẽ trước ba tuổi hắn còn để ý đôi chút, nhưng mà những điều nhỏ nhặt như vậy, Văn Dục cũng không nhớ rõ lắm.
Hiện giờ, có một người bởi vì một câu nói của hắn mà nỗ lực không ngừng.
Thật sự rất vui sướng, lại có chút đau lòng, hắn thậm chí còn ghen tị với bài tập về nhà của cậu.
Vấn đề cuối cùng kia thật sự có hơi bệnh hoạn, cho nên từ trước tới giờ Văn Dục luôn luôn không nhắc đến. Nhưng những lúc không nhịn được, hắn sẽ ở ngay lúc cậu đang đọc sách làm ra một vài động tác nhỏ quấy rầy bạn trai.
“Cậu dậy sớm quá.” Sáng sớm hôm nay, Văn Dục híp mắt từ trong phòng đi ra, thong thả tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha ôm lấy Phó Dư Hàn, tựa đầu lên đường cong rắn rỏi trên vai cậu, nhắm mắt lẩm bẩm, “Sao cậu không ngủ thêm một lát…… Tôi thậm chí còn không chạm được vào cậu mỗi khi thức dậy.”
“Mỗi buổi sáng xem thêm vài từ đơn, tránh cho đến lúc đó lại quên mất.” Phó Dư Hàn ngửa ngửa cổ, để Văn Dục dựa vào càng thoải mái hơn, “Cậu lại không chịu mang bịt mắt ngủ, tôi sợ bật đèn đọc sách trong phòng sẽ làm cậu ngủ không ngon.”
“Cho nên tôi mới nói, sao cậu không ngủ thêm một lát, cậu cũng đâu cần phải đuổi……”
“Cần,” Phó Dư Hàn rũ mắt đọc sách, trên mặt tuy không có biểu cảm gì nhiều, nhưng thần sắc lại vô cùng ôn nhu, “Tôi đã lãng phí hai năm, hiện giờ muốn đuổi kịp thì phải nỗ lực tranh thủ gấp bội, như vậy mới công bằng.”
“Nhưng hôm đó tôi xem thể lệ tuyển sinh khối nghệ thuật, cậu thật sự không cần phải như vậy……”
“Cần.” Phó Dư Hàn quay đầu, dùng ngón tay trỏ chặn môi Văn Dục, “Dục ca, tôi muốn tự mình đứng bên cạnh cậu. Nếu tôi không thể trở nên tốt hơn, tôi sẽ cảm thấy…… Tôi sẽ cảm thấy bản thân không xứng với cậu.”
Tình yêu khiến người ta biết xấu hổ.
Bạn trai là học thần, bản thân không thể yếu kém được.
Giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, vang lên trong buổi sáng tinh sương, lướt qua bên tai tựa như một chiếc lông vũ khe khẽ phất.
Có chút ngưa ngứa.
Văn Dục mở mắt ra, hé miệng khẽ cắn ngón tay Phó Dư Hàn, sau đó chầm chậm liếm một vòng quanh đầu ngón tay cậu.
Phó Dư Hàn bỗng chốc rụt tay lại, giống như bị điện giật: “Cậu làm gì vậy hả? Sáng sớm tinh mơ!”
“Không làm gì,” Văn Dục ngẩng đầu, một chân bỗng duỗi dài trên ghế sô pha, làm thành tư thế nửa quỳ chồm về phía trước hôn tới, giữa lúc môi lưỡi triền miên nhỏ giọng nỉ non, “Thích cậu……”
Quyển sổ từ đơn trong tay trượt rơi xuống đất, lưng tựa vào trên ghế sô pha, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ từ trên eo đối phương, toàn bộ hơi thở tràn ngập hương vị của một người.
Bất tri bất giác, hoa nghênh xuân nở rộ, cành liễu đâm chồi, cây anh đào ven đường cũng nhú ra những lộc non mơn mởn; sáng sớm không khí ướt át lành lạnh, nhưng bọn họ ở bên nhau ôm hôn tràn ngập ấm áp.
Nhiệt độ trong phòng khách dường như đang tăng lên.
Mãi đến khi ——
Cạch ——
“Ồ, hình như anh đến không đúng lúc nhỉ?” Người đàn ông bưng theo mâm đồ ăn, đẩy ra cánh cửa thủy tinh trên lầu hai.
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng lại chẳng hề tránh né gì, thái độ vô cùng tự nhiên đặt mâm đồ ăn lên chiếc bàn dài cạnh cửa, cười nói: “Anh nướng mấy cái bánh mì, các cậu ăn sáng rồi hãy đi học.”
Văn Dục thở dài, từ trên người Phó Dư Hàn bò dậy, bất đắc dĩ nói: “Lục ca, vì sao hôm nay anh lại có hứng thú làm bữa sáng vậy hả?”
Ngày thường, lúc bọn họ không phải đang sáng sớm hôn nhau bất phân thắng bại như này, thì lại chẳng thấy có cái gì ăn.
“Bởi vì Trần ca của cậu hôm nay dậy rất sớm, còn bảo là muốn ăn cơm sáng.” Người đàn ông chỉ chỉ lên lầu, vẻ mặt vô tội, “Cậu khó chịu thì tìm anh ấy đi.”
Văn Dục cười nhạo một tiếng: “Em thấy anh ấy rõ là không quen nhìn em thế mà lại là 1—— a!”
Văn Dục nói không lựa lời khiến Phó Dư Hàn ngượng đến đỏ bừng mặt đá hắn một cái, hướng toilet chỉ chỉ: “Cậu 1 cây búa, lăn đi rửa mặt!”
Người đàn ông kia cười ha ha.
Cũng may anh không tiếp tục nán lại xem kịch vui, thả khay đồ ăn xuống xong liền nhanh chóng lên lầu cùng Trần Phi Phàm ăn sáng, nhờ vậy mới giúp cho mặt Phó Dư Hàn không tiếp tục bị thiêu cháy.
Nhưng lúc Văn Dục rửa mặt xong quay trở ra, phát hiện vành tai cậu vẫn còn hồng hồng. Hắn nhịn không được, giơ tay sờ soạng hai cái: “Sao vẫn cứ thẹn thùng thế.”
Phó Dư Hàn cụp mắt tránh đi tầm mắt Văn Dục: “Cậu không cảm thấy xấu hổ sao? Lại bị bắt gặp lúc đang làm chuyện như vậy……”
“Làm gì?” Văn Dục thản nhiên nói, “Chẳng phải quần áo của hai người chúng ta vẫn còn gài khuy nguyên vẹn đấy sao?”
“……”
“Hơn nữa,” Văn Dục dừng một chút, chỉ xuống dưới lầu, “Thật ra giới gay rất cởi mở, quán bar bên dưới cũng không phải không có ai lén lút ở trong WC…… ‘lên súng’, phỏng chừng hai người bọn họ đã nhìn quen mắt rồi.”
“……”
Phó Dư Hàn trầm mặc hết ba giây đồng hồ: “Cậu vào quán bar bên dưới rồi sao?”
“Trước kia lúc còn là vị thành niên, bọn họ không chịu bán rượu cho tôi, tôi và lão đại đành phải ngầm uống với nhau, nên không tính là vào rồi, nhưng cũng không phải hoàn toàn chưa đi qua.” Văn Dục nói, “Cậu còn muốn biết chuyện gì nữa? Tôi sẽ nhất nhất nói hết cho cậu.”
“……” Thái độ của đối phương quá mức thẳng thắn thành thật khiến Phó Dư Hàn cảm thấy bất đắc dĩ, khẽ mỉm cười, “Không phải tôi đang điều tra cậu.”
“Không sao, tôi tự nguyện để cậu điều tra.” Ý cười trên mặt Văn Dục chợt thu lại, hắn duỗi tay nắm lấy bàn tay Phó Dư Hàn, nghĩ ngợi chốc lát nói, “Trước kia lão đại nói tôi miễn cưỡng chính mình —— khi đó tôi hút thuốc, uống rượu, theo người khác đi vào quán bar chơi…… Thật ra cũng không phải do bản thân tôi thích, chỉ là……”
Chỉ là đang chống đối lại thế giới này một cách mờ mịt không có mục tiêu mà thôi.
Văn Dục suy nghĩ chốc lát, đôi mắt bỗng nhiên cong cong, nắm tay Phó Dư Hàn hôn lên từng chút, cười nói: “Cậu điều tra tôi đi, cầu xin cậu đấy.”
“Thần kinh.” Phó Dư Hàn nhìn hắn.
“Vậy cậu có thích không?”
“Thích.”
Thái độ của cậu vừa tự nhiên lại tùy ý, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Vì thế Văn Dục liền trở nên vui vẻ.
—
Hai người bọn họ cùng nhau ăn xong bữa sáng đơn giản, sau đó thay quần áo chuẩn bị đến trường.
Đang lúc ra đến cửa, chợt di động của ai đó vang lên.
Vì để tránh Văn Tự Minh gọi điện tới làm phiền, gần đây Văn Dục đã đổi sang số điện thoại mới, tạm thời chỉ có người liên lạc với hắn thường xuyên là Phó Dư Hàn, lão đại và vài người nhóm tứ ca biết. Nhưng bọn họ bình thường không hay gọi cho hắn, vì thế Văn Dục theo bản năng liền nhìn về hướng Phó Dư Hàn.
“Alo?” Phó Dư Hàn bắt máy, “…… Xong rồi, vâng…… Hôm nay sao?…… Ừm, có thể không tiện lắm, thứ bảy được không?…… Vâng, không phải, không có chuyện gì, con có chỗ ở rồi…… Được, vâng, vậy thứ bảy đi, đến lúc đó con gọi cho thúc.”
Văn Dục chờ đến khi cậu cúp máy mới hỏi: “Ai vậy?”
“Tần thúc.” Phó Dư Hàn nói, “Nhà bán rồi, thúc ấy nói tôi tranh thủ thời gian về thu dọn đồ đạc, chuyển đến phòng bọn họ đang thuê ở tạm.”
Văn Dục nhìn cậu một cái.
Phó Dư Hàn cụp mắt nhìn màn hình điện thoại đã tắt từ lâu. Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên một độ cong rất nhỏ, không đến mức không vui, nhưng ánh mắt lại có chút lơ đãng khó nhận, tựa như đang xuất thần.
Văn Dục suy ngẫm chốc lát, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu cậu: “Tôi ở đây.”
“Tôi lớn đến chừng này, kẻ có can đảm dám sờ đầu tôi, cậu là người đầu tiên đấy.” Phó Dư Hàn ngước mắt, khẽ nhìn hắn một cái.
Văn Dục nhướng mày, mạnh mẽ xoa hai cái trên đầu cậu: “Thì sao hả?”
Phó Dư Hàn không thể nhịn được nữa, hít sâu một hơi bày ra tư thế giống như đang chuẩn bị đánh người.
—— sau đó duỗi tay ôm chặt Văn Dục.
Cậu tựa trán lên đầu vai hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết nữa…… Dục ca, hiện giờ tôi cũng không phải rất khổ sở, nhưng mà…… Tôi có cảm giác không biết phải nói thế nào, giống như tất thảy đều đã kết thúc, lại cũng giống như mọi thứ vừa mới bắt đầu.”
“Ừm,” Văn Dục trở tay ôm lấy cậu, “Tôi hiểu, cho dù là thứ mình không thích, thì ở bên cạnh nhau lâu dài cũng không có cách nào xem nhẹ được. Cảm giác này có lẽ…… Giống như tôi, mỗi lần tốt nghiệp xong đều mang hết sách giáo khoa cũ ra đốt vậy.”
Phó Dư Hàn thấp giọng cười: “Cậu mà cũng đốt sách nữa à?”
“Ừm, tìm một cái chậu than, đem từng tờ từng tờ đốt hết, tôi có thể đốt cả một buổi tối đấy. Tôi vẫn luôn cảm thấy việc mình đọc sách là do bị ba tôi ép buộc, cho nên mỗi lần đốt chúng, tôi đều cảm thấy thật vi diệu, có thể nói là…… Vừa sảng khoái vừa khổ sở đi?” Văn Dục cười cười, “Cho nên, lúc trước mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện cậu và Dương Phàm đã quen biết nhau lâu như vậy, liền cảm thấy rất không vui vẻ.”
Biết Dương Phàm là người tốt, biết rõ y thẳng tắp, nhưng mà ——
Nhưng mà, “Đạo lý này tôi hiểu, chỉ là tôi làm không được.”
“……” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ, “Cậu thật đúng là, chuyện gì cũng đều có thể chuyển tới trên người Dương Phàm mà.”
“Tôi đúng là lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, cậu không phục sao?” Văn Dục nói, chuyển đề tài, “Nhưng cậu đối với tôi tốt như vậy…… Tôi sẽ thật cố gắng khống chế chính mình, sẽ không ghen tuông như vậy nữa.”
“Kết quả thế nào?”
“Hiệu quả quá nhỏ.” Văn Dục nghiêm túc nói, “Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này ắt hẳn là do dục cầu bất mãn gây ra, cậu thấy thế nào?”
Phó Dư Hàn xoay người cho hắn một đạp, tránh thoát khỏi ngực hắn nói: “Tôi cảm thấy cậu có bệnh rồi, tốt nhất là nên uống thuốc sớm một chút.”
—
Thu dọn đồ đạc là một vấn đề, bởi vì gần đây hai người bọn họ không dám về nhà, nhưng Phó Dư Hàn lại muốn đem đồ dùng cá nhân của mình để tại nhà Văn Dục.
Hoặc là để ở nơi nào khác cũng được, tóm lại cậu rất không muốn lại dọn đến căn phòng thuê kia.
Năm đó lúc dọn khỏi nhà Phó Học Thành, hành trình vội vàng, cậu buộc phải bỏ lại không ít món đồ chơi và máy chơi game, làm rơi mất hơn phân nửa niềm vui thời thơ ấu, vì chuyện này mà đã tiếc nuối rất lâu.
Nhưng hiện giờ, cậu lại chủ động muốn vứt bỏ đi hết những món đồ vật cũ kỹ đã nhiễm đầy vết bụi thời gian kia.
Sách cũ có thể bán, quần áo cũ có thể quyên góp.
Những đôi giày cũ phiên bản giới hạn đã mang không vừa chân có thể tặng người khác.
Ký ức không mấy tốt đẹp của năm tháng xưa cũ được trải ra, phơi phóng dưới ánh sáng mặt trời, bụi đất bay đi hết, trong lòng cũng thoải mái không ít.
Văn Dục mượn Trần Phi Phàm một chiếc xe cỡ trung, ngày thứ bảy chở Phó Dư Hàn về nhà cậu một chuyến, đóng gói ba chiếc va ly, cẩn thận mang về ngôi nhà đã lâu không ai ở của hắn. Hôm nay vận khí của hai người bọn họ không tệ, cho nên dọc đường không gặp phải tai mắt nào của Văn Tự Minh. Văn Dục mang ba rương đồ bỏ vào phòng nhỏ khoá lại, sau đó liền cùng Phó Dư Hàn rời đi.
Qua chừng mấy ngày, kết quả thi của trường đại học T được công bố, Phó Dư Hàn thuận lợi vượt qua.
Vượt qua, có nghĩa là đã có đủ tư cách đăng ký thi vào ngôi trường này. Phó Dư Hàn vì thế lại càng thêm chăm chỉ học tập.
Càng gần đến ngày thi đại học, bầu không khí học tập của lớp sáu càng khác hẳn so với trước đây. Đám nam sinh đam mê chơi bóng trong lớp cũng dần dần không còn ai đi ra ngoài, vừa tan học liền tụm lại thành một nhóm.
Làm bài, thảo luận, nội dung những cuộc trò chuyện cũng chuyển từ “Giày bóng rổ mới” thành “Đề thi thực tế năm XX của tỉnh XX vừa mới nhận được.”
Thời gian trôi qua giống như nước chảy, không ngừng đẩy mọi người tiến về phía trước.
Dường như chỉ trong chớp mắt, lần thi thử thứ ba đã bắt đầu. Văn Dục rốt cuộc cũng đạt được điều mình mong muốn, cùng Phó Dư Hàn đi tới phòng thi thứ tư.
Bạn học đến từ các lớp khác đều rất thực tế, câu hỏi đầu tiên “Chết tiệt, sao cậu lại có mặt ở chỗ này” đã nhanh chóng biến thành “Đến lúc đó có thể cho tớ mượn đáp án chép một chút được không”.
“Cậu đặt bài thi ở trên bàn là được rồi, bọn tớ sẽ tự xem!” Mọi người đồng loạt nói.
Văn Dục không tỏ ý kiến.
Mặc dù hắn không thể hiểu nổi một kỳ thi đơn giản như vậy thì có gì đáng để gian lận, nhưng lúc ở Nhất Trung, đã từng có bạn học nói với hắn rằng —— “Mấy đứa học dở như bọn tớ luôn có một kiểu tâm lý, đó chính là lúc thi cử chỉ cần bên cạnh có một vị học bá, vậy thì bọn tớ liền có thể đi theo làm gà chó lên trời. Ngoài miệng tuy là nói thế, thật ra chỉ là một kiểu nghi thức mà thôi, không nhất định cứ phải xem được đáp án của cậu, cậu hiểu không.”
Văn Dục hiểu, cho nên hắn nói: “Vậy ý các cậu chính là, tôi làm bài thi xong thì không được nằm ra bàn ngủ sao.”
Vì bài thi sẽ được trải ở trên đó.
Trông thì có vẻ rất dễ nhìn, kỳ thật nếu không cố gắng nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
Đúng vậy, đúng vậy.
Người xung quanh đều rất hài lòng: “Cảm tạ ơn cứu mạng của vị học bá này!”
Văn Dục trợn trắng mắt không biết phải nói gì, sau đó liền trông thấy Phó Dư Hàn đứng cách sau đám người một khoảng khe khẽ mỉm cười.
Vì thế hắn cũng bật cười theo.
Đối với Văn Dục mà nói, đây chẳng qua chỉ là một kỳ thi nhẹ nhàng vui vẻ mà thôi.
Lúc hắn thả bút xuống hoàn thành bài làm, giờ thi còn mười lăm phút nữa mới kết thúc. Văn Dục không vội vàng rời khỏi phòng thi, mà quay về phía sau nhìn giờ trên đồng hồ treo tường, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua góc nghiêng trên gương mặt Phó Dư Hàn.
Cậu ấy đang suy nghĩ.
Cậu ấy đang tính toán.
Cậu ấy đang kiểm tra.
Không cần phải ngồi trong phòng thi suy đoán lung tung nữa, cậu ấy chỉ đang ở cách đó không xa.
Văn Dục rất vừa lòng.
“Làm xong rồi sao?” Giáo viên giám thị bước tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói, “Không cần gấp gáp, cẩn thận kiểm tra bài làm thêm một lần đi.”
“Đã kiểm tra rồi.” Văn Dục liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường.
“Em xem, thời gian vẫn còn khá dài.” Giáo viên nói, “Có gấp cũng vô dụng.”
Văn Dục cười cười, vẫn giữ nguyên thói quen khoảng chừng hai phút lại nhìn về phía sau một lần, dư quang khóe mắt dừng lại nơi đường cong duyên dáng trên cổ ai đó.
Vị giám thị chỉ cho là hắn không nghe lời khuyên can, lắc lắc đầu đi trở về bục giảng.
—
Lần thi thử thứ ba diễn ra trong hai ngày, lúc kỳ thi kết thúc, Phó Dư Hàn rũ mắt thu dọn đồ đạc, gương mặt bình tĩnh hiện lên vài phần mệt mỏi.
“Mệt sao?” Văn Dục đi đến bên cạnh, khom lưng nhìn chằm chằm mặt cậu.
“Ừm,” Phó Dư Hàn hít vào một hơi thật sâu, “Muốn đi ăn thịt.”
“…… Cậu nói như vậy rất dễ làm tôi hiểu sai.” Văn Dục không biết phải nói gì.
Phó Dư Hàn so với hắn càng thêm câm nín: “…… Tôi muốn ăn thịt, là thịt thật đấy.”
“Được được được, đi, tôi mời cậu đi ăn.”
“Tôi trả được không? Tôi vừa mới lãnh lương bên chỗ tứ ca.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, “Cậu còn tiền sao? Ba cậu vẫn chưa cắt lương của cậu hả?”
“Tiền lúc trước vẫn còn, hơn nữa……” Văn Dục giật giật khóe miệng, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái, “Buổi sáng dì Phương chuyển cho tôi hai ngàn, nhưng vì bận thi nên tôi quên hỏi rồi.”
“Bây giờ hỏi cũng được.” Phó Dư Hàn đứng lên, “Chúng ta đi ăn trước đi, chuyện ai trả tiền lát nữa thảo luận sau vậy.”
“Được.”
Phương Uyển Tĩnh hình như rất bận.
Văn Dục gọi wechat cho bà, gọi năm sáu cuộc mới có người ngắt máy, chưa đến một phút sau đối phương liền nhắn tin sang, bảo rằng hiện tại không tiện nhận điện thoại.
Phương Uyển Tĩnh: Con có chuyện gì sao?
Văn Dục: Hôm nay con bận thi, con vừa thấy dì cho con tiền.
Tin nhắn này gửi đi giống như đá chìm đáy biển, mãi cho đến nửa giờ sau, lúc Văn Dục và Phó Dư Hàn đã ăn được hơn một nửa bữa cơm chiều, điện thoại mới có tin nhắn hồi âm.
Phương Uyển Tĩnh: Tiểu Dục, dì đang đệ đơn ly hôn với ba con, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, thì có lẽ sau này cũng sẽ không còn liên quan tới con nữa. Nhưng mà, kể từ lúc bắt đầu đến nay, dì vẫn luôn xem và đối đãi với con như con trai dì, vậy nên con hãy xem số tiền kia như…… Như một món quà nhỏ mà trưởng bối tặng đi nhé.
Văn Dục: “……”
“Cậu sao vậy?” Phó Dư Hàn nhạy cảm nhận ra biểu hiện của hắn có chút không đúng.
Văn Dục không nói chuyện, đưa điện thoại sang cho cậu xem.
“Tôi đột nhiên cảm thấy rất muốn xin lỗi bà ấy.” Văn Dục mím môi, “Tôi thật sự không phải là…… ‘Đứa con trai’ tốt của bà.”
“Thật ra bây giờ cậu bắt đầu học thì vẫn kịp…… Chỉ cần cậu muốn.” Phó Dư Hàn cụp mắt, bình đạm nói, “Dục ca, tôi cảm thấy những thứ như tình thân này, cũng không phải hoàn toàn dựa vào quan hệ huyết thống đâu.”
Lúc Phó Dư Hàn ở nhà, người thân có quan hệ tốt nhất với cậu là Tần Hiểu Lộ, nhưng bọn họ lại chỉ có cùng một nửa huyết thống.
Về phần Văn Dục……
“Cho dù bọn họ có ly hôn cũng không sao, cậu vẫn có thể nhận bà ấy làm mẹ nuôi,” Phó Dư Hàn nói, “Chỉ cần hai người muốn là được.”
Văn Dục không trả lời.
Kiện tụng ly hôn không phải là chuyện dễ dàng, làm không tốt có khi còn phải kéo dài đến nửa năm một năm. Trước lúc đó, hắn chỉ muốn đem toàn bộ tinh lực của mình đặt vào kỳ thi đại học.
Cuối cùng, hắn chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.
Văn Dục: Cảm ơn dì Phương.
—
Thời tiết ngày càng trở nên ấm áp, mặt trời cũng dần dần lên cao.
Cách kỳ thi đại học một tuần, nhà trường cho tất cả học sinh nghỉ học. Nhưng trước kỳ nghỉ ôn tập này, có hai chuyện cần phải làm.
Chuyện thứ nhất, chính là “Đại hội động viên thi đại học”, mời toàn bộ học sinh lớp mười hai và phụ huynh tham gia, địa điểm là tại hội trường lớn của trường.
Chuyện thứ hai còn lại, chính là tổng vệ sinh.
Hoàn cảnh của Phó Dư Hàn khá đặc biệt, cậu đã tranh luận với giáo viên chủ nhiệm đến hai ngày, đề nghị chỉ có chính mình tham gia đại hội động viên; về phần Văn Dục bên kia…… Hắn vốn dĩ cũng định làm như vậy, chẳng ngờ Phương Uyển Tĩnh lại chủ động liên lạc.
“Dì không có ý gì khác,” trong điện thoại, giọng điệu của Phương Uyển Tĩnh vẫn cẩn thận giống như trước đây, “Chỉ là dì cảm thấy những hoạt động như thế này…… Cho dù nói thế nào cũng nên có mặt của người lớn, dù sao thi đại học cũng là chuyện trọng đại mà.”
Văn Dục không lên tiếng.
“Nếu con thật sự không muốn thì thôi vậy…… Dì giúp con xin với giáo viên nhé?” Bà hỏi.
“Không, dì đến đi.” Văn Dục cắn môi, duỗi tay nắm lấy bàn tay Phó Dư Hàn đang đứng bên cạnh nhìn, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn…… Mẹ.”
Phó Dư Hàn trở tay miết miết tay hắn.
Chờ Văn Dục buông điện thoại, cậu mới nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nhìn xem, xuân về hoa nở rồi.”
“Vẫn là mùa hè thôi.” Sự bình tĩnh trên mặt Văn Dục dường như đã có thêm một tia nhẹ nhõm, “Đi thôi, về phòng tổng vệ sinh, lười biếng nữa thì Cát Nhiên sẽ lại mắng người đấy.”
“Cô ấy sẽ không mắng chửi người khác.” Phó Dư Hàn cười nói.
“Cậu bớt nói tốt giúp cô ấy đi, đối với tôi cô ấy chính là ‘tình địch’ đấy.” Văn Dục chỉ cậu, “Tranh thủ làm xong sớm sớm, chúng ta còn có thể lười biếng một chút.”
Phó Dư Hàn “Ừm” một tiếng: “Tôi muốn đến một nơi.”
“Nơi nào?”
Hai giờ sau, toà nhà bỏ hoang.
Bốn giờ chiều, mặt trời đã không còn chói mắt như lúc ban trưa, ánh nắng vàng giống như được mạ thêm một tầng men gốm, loang loáng sắc cam.
Phó Dư Hàn đút tay vào túi quần, chầm chậm bước vào tòa nhà bỏ hoang, quen đường thuộc lối đi đến trước cửa sổ, chống tay làm điểm tựa nhảy lên ngồi.
Cậu gác chân lên khung cửa sổ, nghiêng đầu nhìn về phía Văn Dục, ra hiệu cho hắn di chuyển: “Qua trái một chút nữa, mặt nhìn về phía tôi…… Không, quá rồi, bước về bên phải một bước nhỏ thôi…… Không phải, nhiều quá…… Được rồi, cứ như vậy.”
Phó Dư Hàn lấy điện thoại ra, mở camera nhắm ngay hướng Văn Dục, điều chỉnh vị trí ống kính và thông số quay chụp.
“Được rồi, bây giờ cúi đầu, sau đó ngẩng lên khẽ liếc nhìn tôi một cái.
Văn Dục làm theo những gì cậu nói, cả người phủ ngập trong ánh mặt trời chiếu rọi vào bên trong tòa nhà.
Chỉ nghe “Tách” một tiếng ——
“Được rồi.” Phó Dư Hàn hài lòng cười cười, cất điện thoại vào, “Buổi chiều đầu tiên cậu tới Tam Trung chính là như vậy, tôi ngồi ở đây, sau đó cậu từ bên ngoài đi vào. Dục ca ——”
Cậu vẫy tay với hắn.
Văn Dục bước qua.
“Này có thể là một loại ám chỉ nào đó,” Phó Dư Hàn cụp mắt nắm tay hắn, ánh mắt mơ màng giống như đang nhớ lại, “Dục ca, cậu chính là mang theo ánh sáng như vậy đi vào cuộc sống của tôi.”
“Cậu có biết hôm đó tôi đã nghĩ gì không?” Văn Dục đột nhiên hỏi.
“Nghĩ gì?”
“Tôi nghĩ, người này thật kiêu ngạo, nhưng cũng thật thú vị.” Văn Dục đứng, nghiêng nửa người về phía trước, nhẹ nhàng hôn xuống Phó Dư Hàn đang ngồi trên cửa sổ, “Nếu có thể làm cho cuộc sống năm cuối cấp của tôi thú vị một chút, vậy thì cũng coi như không uổng công tôi chuyển trường.”
Sau đó hắn phát hiện, đâu chỉ thú vị.
Cuộc đời buồn tẻ như một cuốn phim câm đen trắng của hắn cũng vì vậy mà trở nên có âm thanh và màu sắc hơn.
“Hai em đang làm gì?!”
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm kinh ngạc giận dữ, Phó Dư Hàn có nhiều năm thâm niên làm giáo bá chuyên vi phạm kỷ luật, không cần quay đầu lại cũng nhận ra đó là giọng của ai.
Là Diêu chủ nhiệm!
Lão hói trong lời của đám học sinh!
Tại sao thầy ấy lại ở chỗ này! Vì sao không đi kiểm tra việc dọn dẹp vệ sinh của khối cuối cấp đi chứ!
“Dục ca, trèo lên đi.” Vừa tách rời môi, Phó Dư Hàn liền dùng sức nâng tay đem người kéo lên. Văn Dục phản ứng cực mau, nhanh chóng nhảy lên cửa sổ: “Tôi đệt, lão Diêu!”
“Không sao, nhảy thôi.” Phó Dư Hàn chân vừa hạ xuống liền đứng vững trên nền sân thể dục, dư quang nơi khoé mắt trông thấy vẻ mặt đang khiếp sợ của vị thầy giáo kia.
Cậu vội vàng kéo lấy cánh tay Văn Dục, chân sải dài: “Chạy mau!”
“Phó Dư Hàn! Văn Dục! Vừa nãy các em đang làm gì hả?!”
Phía sau truyền đến tiếng rống giận cật lực của Diêu chủ nhiệm, Phó Dư Hàn vừa chạy, vừa lớn tiếng trả lời: “Bọn em không làm gì! Thầy cũng không nhìn thấy gì ——”
Yêu sớm cũng được, đồng tính luyến ái cũng được, lười biếng dọn dẹp vệ sinh cũng được.
Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là thi đại học rồi, ai còn thèm quan tâm đến những “Quy định khuôn phép” khiến người ta ngột ngạt kia nữa chứ?
Cuối tháng năm, đến cả cơn gió thổi qua cũng mang theo xao xuyến, thổi tung vạt áo đồng phục của các thiếu niên.
Sinh mệnh tuổi trẻ chạy vội dưới ánh mặt trời.
Hoà cùng tình yêu của bọn họ.
Hết chương 86 (Hoàn chính văn)