Mọi chuyện phải kể đến từ cách đây ít phút.
Người đàn ông kia và Phó Dư Hàn nói chuyện chốc lát, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, ngước mắt nhìn thoáng qua trần nhà phía trên lầu, khẽ nở nụ cười ranh mãnh: “Có muốn đi lên nghe một chút không?”
“Hả?” Phó Dư Hàn sửng sốt.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc đi nghe lén…… những chuyện thế này, nhưng trong nháy mắt đó, lại dường như bị lời của người đàn ông kia mê hoặc.
—— “Thật ra giữa người yêu với nhau có rất nhiều chuyện không thể nói rõ…… Cậu thật sự không muốn nghe những lời trong lòng tiểu thất sao?”
Người đàn ông kia nói, ông chủ Trần tìm Văn Dục tâm sự, ngoài chuyện gia đình có lẽ sẽ nói thêm một chút về dự định tương lai của hắn. Cho nên, Phó Dư Hàn bất tri bất giác đã đi theo.
Vì thế cậu liền nghe thấy được.
…… Gia sư sao.
Thì ra đó là những gì Văn Dục nghĩ đến mỗi khi cậu ấy nói với mình “Cảm thấy bản thân thật vô dụng” sao.
Có chút rầu rĩ, lại có chút vui vẻ, còn thêm vài phần bất đắc dĩ.
Nhất định Văn Dục là vì mình mới có những suy nghĩ này, Phó Dư Hàn nghĩ, Dục ca của cậu thật sự đã rất cố gắng.
Hai người bọn họ ở bên nhau, chỉ cần điều này thôi đã đủ rồi.
“Đi xuống chứ?” Người đàn ông kia nói, “Một lát nữa là bọn họ ra tới đấy.”
“Vâng.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, theo anh xuống lầu —— dù sao cũng là đi nghe lén, tốt nhất vẫn là không nên bị đối phương bắt được.
Phó Dư Hàn muốn sắp xếp lại hành lý. Người đàn ông kia giới thiệu sơ lược cho cậu về cấu trúc tầng hai xong liền quay trở về, để cậu lại một mình trong phòng. Phó Dư Hàn lặng lẽ lấy quần áo ra treo lên, kế tiếp đem đống đồ dùng thiết yếu kia của Văn Dục đặt vào chỗ cậu nghĩ rằng là nơi “Nó nên xuất hiện”.
Lúc sắp xếp sữa tắm, Phó Dư Hàn ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa lên ngửi thử một cái —— là mùi vị quen thuộc trên người Văn Dục.
Thật nhớ cậu ấy.
Sao cậu ấy vẫn còn chưa xuống nữa.
Phó Dư Hàn khẽ thoáng nhìn lên lầu.
Sự nhớ nhung này thật sự rất kỳ diệu. Rõ ràng bọn họ chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi, thời gian cũng chưa lâu, thế mà cậu lại rất muốn gặp hắn.
Cảm xúc rung động sẽ khiến tình yêu sinh trưởng tốt đẹp hơn, mà thời gian chờ đợi phía sau lại sẽ khiến nó càng trở nên mạnh mẽ.
—
Cửa phòng ngủ vừa bị người bên ngoài mở ra, Phó Dư Hàn lập tức nhìn sang.
Cậu không cần nhìn rõ cũng biết thân ảnh đó là Văn Dục, vừa liếc mắt liền nhận ra ngay. Phó Dư Hàn đứng bật dậy từ bên cạnh rương hành lý, hai ba bước đi đến duỗi tay ôm lấy hắn.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa liền bị hai người va chạm đóng sầm lại, lưng Văn Dục tựa lên trên.
“Làm sao vậy?” Mặc dù cái ôm của bạn trai rất ấm áp, nhưng Văn Dục vẫn có chút kinh ngạc, “…… Gặp phải chuyện gì sao? Tâm trạng không tốt hả?”
“Không có, tâm trạng rất tốt.” Phó Dư Hàn nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai hắn, “Chỉ là muốn ôm cậu một lúc, không được sao?”
“Sao có thể không được.”
Chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi.
Văn Dục trở tay ôm lấy eo Phó Dư Hàn.
Giường đôi ở cách cửa không xa, Văn Dục ôm một lát, ánh mắt liền tự nhiên rơi xuống trên giường, liền đẩy người đi về phía đó. Phó Dư Hàn bị hắn đẩy lảo đảo, chưa kịp ổn định thân hình đã bị đối phương đẩy ngã trên giường.
Văn Dục theo sau cũng nhào tới, nhẹ nhàng day cắn lên cánh môi cậu, nhìn cậu cười.
Trong khoảng cách gần gũi như vậy, hơi thở xung quanh đều tràn ngập hương vị đối phương.
Phó Dư Hàn im lặng nhìn hắn một lúc, kế đó ngửa đầu hôn lên.
“Nhìn ra tâm trạng cậu rất tốt.” Văn Dục hôn lại cậu, một tay khẽ lần xuống phía dưới, tìm được bàn tay đang thả lỏng của Phó Dư Hàn len vào, mười ngón siết chặt.
Đây là động tác Văn Dục rất thích làm mỗi khi bọn họ hôn nhau, vừa thuần khiết lại thân mật, mang theo một sự hứa hẹn trịnh trọng nào đó.
Giống như hắn đang mặc niệm một đời một kiếp trong lòng vậy.
“Muốn làm không?” Phó Dư Hàn đột nhiên hỏi một câu.
“……” Văn Dục lập tức trở nên căng cứng, nghi ngờ nhìn cậu, “Chẳng phải cậu lúc nào cũng nhắc nhở tôi sao? Sao lần này lại chủ động vậy hả?”
“Như vậy không tốt sao?”
Tốt thì có tốt, nhưng mà……
Văn Dục nghi ngờ nói: “Cậu có chắc là cậu vẫn ổn chứ?”
“Tâm trạng của tôi rất tốt, chẳng lẽ phải cười với cậu một cái sao.”
“Vậy cậu cười đi.”
Phó Dư Hàn cong môi, nét mặt đuôi mày vốn lạnh nhạt khẽ cong cong như một vầng trăng khuyết.
Sau đó cậu nhanh chóng thu hồi nụ cười: “Có thể không.”
Văn Dục: “……”
Mặc dù Phó Dư Hàn cười lên đặc biệt anh tuấn, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cậu có chỗ nào đó không đúng.
“Không muốn thì thôi.” Phó Dư Hàn nói.
“……” Cả gương mặt Văn Dục gần như đều nhăn lại.
Biểu cảm đó của hắn quá thú vị, khiến Phó Dư Hàn không khỏi buồn cười, khẽ nghiêng đầu sang một bên, lộ ra đường cong quyến rũ trên cổ.
Tầm mắt Văn Dục rơi xuống, yết hầu lăn lộn.
Hắn hít sâu một hơi ——
Sau đó chôn mặt xuống cổ Phó Dư Hàn, ngửi ngửi mùi hương mơ hồ trên người cậu, thấp giọng nói: “Vẫn nên chờ thi đại học xong đã, qua hai ngày nữa là thi thử rồi, tôi không muốn…… Làm ảnh hưởng đến cậu.”
“Vì sao lại không phải là ảnh hưởng đến cậu hả.” Phó Dư Hàn ha ha cười.
“Bởi vì……”
Cuối cùng Văn Dục vẫn không nói ra nửa câu sau.
Lúc đầu Phó Dư Hàn cũng không để chuyện này trong lòng, mãi đến ngày thứ hai tuần sau, lúc đợt thi thử thứ hai có kết quả.
—
“Không ổn rồi!!!”
Phương Giai Viễn từ bên ngoài phòng học xông vào, vẻ mặt hoảng sợ khiến mọi người trong lớp cho rằng cậu ta đã nhìn thấy ngày tận thế.
Tiếng hét kia quá mức thảm thiết, vì vậy toàn bộ thành viên lớp cho dù đang làm bài, đọc sách hay thảo luận nhóm đều dừng hết động tác, đồng loạt quay sang nhìn cậu ta.
“Có chuyện gì vậy?” Một nam sinh đứng lên hỏi, “Lớp chúng ta bị mất hạng nhất điểm trung bình thi rồi hả?”
“Không phải!”
“Vậy thì là chuyện gì?” Một nữ sinh khác lại hỏi, “Lớp một chiếm hết mười hạng đầu rồi sao?”
“Cũng không phải!”
Đúng lúc này, Tôn Văn Thụy chậm hơn cậu ta một bước mới chạy vọt vào, hướng về phía cuối lớp hét lớn: “Tôi đệt, Dục ca! Tại sao lần này tên cậu lại không nằm trong mười hạng đầu?!”
“……”
Ánh mắt bạn học trong lớp đồng loạt lia đến, Phó Dư Hàn cũng nhìn về bên phải ——
Văn Dục xoa xoa mắt, từ trên bàn ngẩng đầu lên, híp mắt hỏi: “Hả? Thi thử lần hai à?”
Tôn Văn Thụy còn sợ Văn Dục không biết, sợ hắn bị đả kích, giọng điệu chợt giảm xuống một chút: “Đúng, đúng vậy……”
“À, chuyện đó,” Văn Dục cười một cái, “Tôi hạng mấy?”
“Không biết…… Tìm trong mười hạng đầu không thấy tên cậu là bọn tớ lập tức chạy về.” Phương Giai Viễn gãi gãi đầu.
Văn Dục “Ừm” một tiếng: “Bình thường chẳng lẽ không phải là mọi người nên xem thành tích của chính mình trước sao?”
Phương Giai Viễn: “……”
Tôn Văn Thụy: “……”
Vậy cậu thế này là phản ứng của một người bình thường khi biết điểm thi thử lần hai của mình bị rớt xuống sao?!
Thế nhưng khi nhìn gương mặt bình thản kia của đối phương, hai người bọn họ chợt cảm thấy không còn khẩn trương nữa.
“Tập trung hết ở đây làm gì?”
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Văn Khang, hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại, sau đó biểu cảm lập tức giống như gà con nhìn thấy diều hâu, nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Tâm tình của Chu Văn Khang không được tốt lắm, môi mím lại thành một đường thẳng, ho nhẹ nói: “Văn Dục, tan học tới văn phòng gặp thầy.”
Văn Dục giơ tay ra hiệu mình đã nghe thấy.
Vài ngày gần đây, hắn thường xuyên bị gọi lên văn phòng, cho nên bạn học cùng lớp cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ cho rằng Văn Dục đạt giải thưởng nên được gọi lên khen ngợi mà thôi. Thế nhưng tin tức hôm nay thật sự có hơi lớn.
Đặc biệt là Phó Dư Hàn, từ lúc Phương Giai Viễn hô lên câu đầu tiên đến giờ, cậu vẫn luôn nhìn hắn.
Đây đang là tiết tiếng Anh, Chu Văn Khang vừa mới rời đi, thầy Vu dạy môn này đã bước vào, bắt đầu tiết học. Cho nên, ánh mắt bất kể là lo lắng hay tìm tòi nghiên cứu của người lớp sáu rốt cuộc cũng thu trở về. Văn Dục quay đầu, khẽ liếc mắt nhìn Phó Dư Hàn một cái.
Phó Dư Hàn nhíu mày: “Lần trước cậu hỏi tôi ước chừng điểm thi của mình bao nhiêu, chẳng lẽ là vì……?”
Văn Dục vui vẻ: “Sao cậu thông minh quá vậy.”
“Không phải,” Phó Dư Hàn không hiểu, “Vì sao hả?”
“Nghiêm chủ nhiệm đã tìm tôi mấy ngày nay rồi, nhất định không chịu để tôi yên.” Văn Dục giật giật khóe miệng, “Chiêu này của ba tôi thật đúng là quá đê tiện, bản thân ông ta không rảnh tới trường tìm tôi, cho nên liền để nhà trường làm công tác giáo dục tư tưởng cho tôi…… Tôi nói cho cậu biết, hai ngày nay tôi gần như đã gặp mặt hết toàn bộ lãnh đạo nhà trường, bất kỳ ai có thời gian cũng đều tìm tôi giảng đạo lý cả.”
“Thế nên cậu liền cố ý làm như vậy sao……?” Phó Dư Hàn vẫn không hiểu lắm, “Có cần thiết phải vậy không? Cậu không tận dụng kỳ thi thử lần này để kiểm tra những kiến thức còn thiếu sao?”
“Tôi nói với bọn họ rằng, nếu tôi về nhà thì thành tích sẽ bị ảnh hưởng.” Văn Dục nói xong, cúi đầu lục lọi hết một vòng trên bàn mình, “Điểm thi thử sẽ không lưu lại trong hồ sơ, tôi cũng từ chối việc tuyển thẳng…… Những thứ này đối với tôi là vô dụng…… A, tìm được rồi.”
Hắn lôi ra bốn tờ giấy trắng nhám nhìn không được đẹp lắm.
“Đây là cái gì?” Phó Dư Hàn nhìn thoáng qua.
Lúc thi được phát giấy nháp, tôi không có nộp lại.” Văn Dục nói, “Mỗi môn một tờ, tôi đã ghi lại đáp án của mình rồi, lát nữa đối chiếu một chút là biết sai ở đâu ngay.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Sau đó tôi nghĩ, nếu phải đạt điểm thấp trong bài thi, vậy tôi dự định thi ra 535 điểm…… Cũng có thể là 537 điểm, điểm ngữ văn tính không chuẩn lắm.” Văn Dục nhìn cậu cười cười, “Đợt thi thử lần ba chúng ta có thể ngồi cùng phòng thi rồi.”
Phó Dư Hàn: “……”
Một lúc lâu sau Phó Dư Hàn vẫn không nói chuyện, Văn Dục bỗng nhiên có chút bất an: “Giận rồi sao?”
“…… Là cạn lời.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, từng câu từng chữ thốt ra, “Tôi còn có thể nói cậu cái gì đây?”
Kiểm tra thiếu sót? Hắn đã sao chép đáp án của mình rồi.
Điểm số quan trọng? Lúc trước hắn đã nói rằng bản thân không muốn được tuyển thẳng.
Không tuân thủ quy củ? Thôi bỏ đi, Phó Dư Hàn tuyệt đối không hề muốn Văn Dục “Tuân thủ quy củ”.
Cậu thở dài: “Tôi đột nhiên cảm thấy điểm số mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để đạt được này bị xem thường rồi.”
Văn Dục gãi đầu, giật giật khóe miệng —— hắn đã không nghĩ tới chuyện này: “Tôi sai rồi —— nhưng tôi cho rằng cậu sẽ vui vì lần sau chúng ta được thi chung một phòng, đúng không? Cứ mỗi lúc thi là chúng ta lại không được gặp nhau cả ngày.”
“Là cậu muốn chúng ta thi chung đúng không?” Phó Dư Hàn còn không hiểu hắn sao, lúc ấy liền nheo mắt liếc hắn một cái, “Nghĩ đến chuyện này bao lâu rồi hả?”
Văn Dục cười đến mức ngã tới ngã lui.
“Rất lâu,” hắn nói, “Rất lâu rất lâu.”
Thích cậu cũng rất lâu rất lâu.
Văn Dục vô cùng vui vẻ. Này có thể là do hắn đã bị trói buộc quá lâu trong hình mẫu khuôn phép, nay đột nhiên làm ra một vụ lớn khiến bản thân hưng phấn không thôi. Hơn nữa chuyện này về cơ bản thật ra cũng không gây ra ảnh hưởng gì lớn —— tuy rằng thoạt nhìn nó có vẻ hơi “Quá mức”, nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi.
Vừa tan học, Văn Dục liền đi đến văn phòng. Lúc tâm trạng tốt thì nghe mắng cũng vui vẻ. Hắn giả vờ bày ra biểu cảm đau khổ nghe răn dạy, thực tế lời vào tai này liền ra luôn tai kia, nửa câu cũng không nghe lọt.
Thầy chủ nhiệm giáo huấn xong liền đến lượt thầy cô tổ trưởng các khối lớp, sau đó là phòng giáo vụ, chủ nhiệm phòng công tác học sinh sinh viên.
Những thầy cô này mấy ngày gần đây đều đã từng nói chuyện với Văn Dục vấn đề “về nhà”, rốt cuộc cũng không có ai biết hắn đang chơi trò gì.
Nhưng một trong những vấn đề quan trọng trong công tác giáo dục chính là —— không thể tự ý kết tội bất kỳ ai.
Thế nên, cho dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng chỉ cần Văn Dục không tự mình gật đầu thừa nhận, vậy thì không ai có quyền chỉ trích hắn coi thường việc thi cử.
Trước mắt chính là kỳ thi đại học, thành tích của học sinh rốt cuộc vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Răn dạy cả ngày, giáo viên cũng mệt mỏi. Nghiêm chủ nhiệm vẫy vẫy tay, tống cổ Văn Dục trở về, sau đó liền gọi điện thoại cho Văn Tự Minh.
Bọn họ nói gì Văn Dục không rõ, chỉ biết là từ ngày đó, Nghiêm chủ nhiệm đã không còn tìm hắn gây phiền phức nữa.
“Thắng rồi.”
Cầm bài thi chỉ hơn kém nhau ba điểm, Văn Dục cười tủm tỉm nhìn Phó Dư Hàn giơ một chữ “V”.
Thứ tự xếp hạng của hai người bọn họ chỉ hơn kém nhau một bậc, nằm trên bảng danh sách, xen lẫn mất hút trong đám họ tên dày đặc.
Lén lút, giống như một đôi.
“Về sau đừng làm những chuyện kinh tâm động phách như vậy nữa.” Lúc này Phó Dư Hàn đang cực kỳ cẩn thận giúp Văn Dục so đáp án trên giấy nháp, sau khi xác nhận thành tích của hắn vẫn không sai lệch mấy so với trước kia, vẫn có thể giữ vững danh hiệu hạng nhất tiêu chuẩn, thần sắc cuối cùng mới buông lỏng đôi chút.
“Sẽ không đâu.” Văn Dục ngừng một chút, cam đoan, “Sau này ít nhất sẽ nói trước với cậu.”
“……” Phó Dư Hàn bất đắc dĩ nhìn chằm chằm hắn, “Cậu.”
“Tôi.” Văn Dục ở dưới bàn miết miết tay cậu, “Cậu thấy không, lãnh đạo nhà trường không tới tìm tôi nữa, nói không chừng qua hết đợt này là chúng ta có thể về nhà rồi.”
“…… Tôi không muốn lại phát sinh thêm phiền phức, nếu cậu làm thế lần nữa, tôi sợ trái tim mình xảy ra chuyện mất.” Phó Dư Hàn thấp giọng nói, “Chúng ta ở nhà Trần ca đến lúc thi đại học kết thúc đi.”
“Được, những chuyện này đều nghe cậu. Nhưng có một chuyện, tôi muốn cậu nghe tôi một lần.”
“Chuyện gì?”
“Lần tới chúng ta thi cùng trường,” Văn Dục ngước mắt, nghiêm túc nhìn cậu, “Cùng tôi đến trường thi tốt nhất đi.”
Đợt thi thử thứ hai, Phó Dư Hàn cải thiện thành tích tăng bảy mươi hạng, nhảy từ phòng thi thứ bảy lên phòng thi thứ tư, có thể nói là tiến bộ thần tốc.
Đầu óc cậu vốn thông minh, nếu như nói cậu không học được, chẳng thà nói cậu căn bản là hoang phí hai năm không lo học hành. Hiện giờ muốn quay đầu, thoạt tiên sẽ phải nếm chút khổ, nhưng sau cùng vẫn sẽ dần dần tiến bộ.
Dạo gần đây, thỉnh thoảng Văn Dục bị cậu hỏi thăm vài lần, hai người bọn họ thậm chí còn có thể cùng thảo luận phương án giải quyết một đề bài lớn nào đó.
Phó Dư Hàn rũ mắt suy nghĩ chốc lát, nhẹ giọng nói: “Sau khi kết thúc đợt thi thử thứ ba, kỳ thi lớn duy nhất còn lại chính là thi đại học. Sau này cũng sẽ không còn trường thi tốt nhất nữa.”
“Cậu biết tôi muốn nói gì mà.” Văn Dục nói.
“Ừm.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, “Dục ca.”
“Hả?”
“Hẹn gặp lại ở đại học T.” Phó Dư Hàn giơ tay, duỗi ngón út câu lấy tay Văn Dục, quơ quơ, “Hứa nào.”
Văn Dục bật cười.
“Hứa nào.” Hắn phối hợp với động tác của Phó Dư Hàn, cùng cậu hoàn thành nghi thức vừa trẻ con vừa trịnh trọng này.