Phó Dư Hàn cảm thấy như vậy không tốt lắm, vết thương trên đùi cậu mới chỉ vừa kết vảy mà thôi.
Người trẻ tuổi dồi dào tinh lực, nhưng không thể lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này, mới chỉ mấy ngày, đã bao nhiêu lần rồi?
Lúc đang múc canh, Văn Dục từ phía sau đi tới, vòng tay quanh eo Phó Dư Hàn, gác cằm lên vai cậu.
Bị người dán lên không tiện làm việc, nhưng hôm nay Phó Dư Hàn cũng không có ra tay đấm hắn —— Văn Dục rất thích dính sát vào cậu, Phó Dư Hàn mơ hồ cảm giác, này có lẽ là do hắn cảm thấy không an toàn.
Vừa múc canh, Phó Dư Hàn vừa nói: “Cậu có cảm thấy chúng ta nên kiềm chế bản thân một chút không —— khi nào cậu thi chung kết?”
“Hình như là đầu tháng sau.” Mũi Văn Dục vùi vào áo len, âm thanh giống như bị nghẹn, “Tôi không biết, tôi vốn dĩ không phải người không biết tiết chế như vậy…… Nhưng lúc tôi ôm cậu liền muốn.”
“Vậy cậu đừng ôm tôi.”
“Chuyện này không thể nào, tôi nhìn thấy cậu liền muốn ôm cậu, ôm cậu xong liền muốn làm chuyện khác……” Văn Dục nói, “Có đôi khi nửa đêm nằm mơ, tôi còn muốn đem cậu nhốt lại, không cho cậu đi làm mẫu ảnh nữa, tốt nhất là chỉ một mình tôi có thể nhìn…… Có phải tôi rất biến thái không?”
Phó Dư Hàn múc canh xong, đậy nắp nồi cơm điện, sau đó nhẹ giọng cười, khiến cho vòng eo một trận run rẩy.
“Dục ca.” Cậu nói.
“Hả?”
“Tôi là người có thể tự mình mở ra lồng giam, cho dù cậu có thật sự mang tôi giam lại, tôi cũng vẫn có biện pháp đi ra.” Phó Dư Hàn nói, “Cho nên cậu ở bên cạnh tôi, không cần phải kìm nén bản thân như vậy, tôi sẽ không bị tổn thương đâu.”
“Vậy……” Cánh tay Văn Dục đang ôm cậu chợt bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Phó Dư Hàn liền đè tay hắn lại: “Dừng lại, tối nay chúng ta tập trung ôn bài.”
Văn Dục: “……”
“Tôi rất nghiêm túc.” Phó Dư Hàn bưng chén canh, hướng về phía phòng khách, giọng nói nhàn nhạt, mang theo âm điệu giống như đang đọc thơ, “Tôi còn đang chờ cậu lấy giải thưởng lớn về đấy.”
Văn Dục thở dài, buông cậu ra ngồi xuống ghế, ngước mắt liếc Phó Dư Hàn: “Cậu có cần phải chấp nhất giải thưởng này đến vậy không?”
“Thi cũng thi rồi, lấy về một giải thưởng mới coi như là không lãng phí thời gian, hơn nữa ——” Phó Dư Hàn đặt chén canh lên bàn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ngón tay trỏ trượt từ yết hầu đến cằm Văn Dục, dừng lại nói, “Tôi phải cho mọi người biết, bạn trai tôi, rõ ràng là người xuất sắc nhất trên thế giới này, đúng không?”
Thái độ của cậu mang theo vẻ kiêu ngạo, tựa như một vị vua nhìn xuống tất thảy chúng sinh, tự tin chất vấn kỵ sĩ trước cung điện của mình.
Nhịp tim căng thẳng của vị kỵ sĩ nọ liền bị xáo trộn, hỗn loạn rồi lập tức sinh động nhảy lên thật mạnh.
Văn Dục một phen nắm chặt lấy tay cậu, kéo đến bên miệng mổ một cái, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Tuân mệnh, vương tử điện hạ của tôi.”
Văn Dục nghĩ, có những lời này của cậu, bất cứ giá nào hắn cũng phải dốc toàn lực.
Cho dù đó chỉ là thành tích một cuộc thi mà từ trước đến giờ hắn chưa từng muốn liều mạng cố gắng.
Đầu ngón tay Phó Dư Hàn bị Văn Dục hôn lên không hiểu sao có cảm giác giống như điện giật. Cậu nhanh chóng rút tay về, biểu cảm mang theo vài phần mất tự nhiên: “Cái gì mà điện hạ với không điện hạ, cậu bị bệnh đấy à…… Mau ăn đi.”
Văn Dục nhìn vành tai ửng đỏ của Phó Dư Hàn, nở nụ cười giảo hoạt vì thực hiện được ý đồ.
Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn xong bữa khuya, sau đó lần lượt lấy ra bài tập để trên bàn bắt đầu làm —— Phó Dư Hàn làm bài tập về nhà của cậu, Văn Dục làm đề ôn —— cứ như vậy yên tĩnh trải qua một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Dục được bạn trai “Đồng hồ báo thức hình người” nhắc nhở, liền xuống lầu tìm thợ khóa, tranh thủ trước khi đến trường đổi lại ổ khóa nhà. Sau đó hắn gọi điện cho dì giúp việc, nhắc bà mấy ngày tới không cần phải đến, chờ cuối tuần rồi lại tính sau.
“Cậu có định cho dì ấy chìa khoá không?” Phó Dư Hàn cầm chìa khoá dự phòng Văn Dục đưa.
“Có lẽ phải cho, tiền lương của dì giúp việc là ba tôi trả, cho dì ấy nghỉ việc ba tôi sẽ biết. Nếu dì Phương không nói cho ba tôi biết…… Vậy tôi tạm thời còn chưa muốn cãi nhau với ông ta.” Văn Dục suy nghĩ chốc lát nói, “Tiểu Hàn, cậu có trách tôi không nói chuyện của chúng ta cho người nhà không?”
“Những lời này phải là tôi hỏi cậu mới đúng.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, “Tôi không sao cả…… Tôi cảm thấy, chúng ta không cần phải giải thích với ba mẹ cái gì về cuộc sống của mình. Tay nghề của dì giúp việc khá tốt, giữ dì ấy lại cũng tốt.”
“Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật vô dụng.” Văn Dục bỗng nhiên thở dài.
Phó Dư Hàn nhíu mày, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Hai người bọn họ đang ở trên đường, người đến người đi tấp nập, Văn Dục nhìn gương mặt lạnh nhạt của Phó Dư Hàn gần sát bên mình mà thở dài, rốt cuộc không thể làm ra hành động gì. Cảm giác khó chịu mơ hồ và một chút thất bại bỗng nhiên bao bọc lấy hắn: “Nếu tôi có thể tự mình kiếm tiền, cùng lắm thì tôi đến trả lương cho dì ấy, nhưng mà…… Haiz, tôi không lợi hại được như cậu.”
“Học sinh hạng nhất nói ra lời này, có còn để cho người ta sống hay không.” Phó Dư Hàn cười khẽ, giọng điệu hờ hững, “Chúng ta đã lớp mười hai rồi, là lúc cần phải tập trung học, kiếm tiền gì chứ.”
“Nhưng mà……”
“Đừng nghĩ những chuyện này nữa, nghĩ đến cuộc thi của cậu đi.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, “Dục ca, lúc học cấp hai tôi cũng từng tham gia thi đấu, cậu coi như là…… Thay tôi hoàn thành ước mơ đi.”
Sáng sớm 6:32, ánh nắng mặt trời vẫn chưa lộ ra màu vàng óng ánh, nhưng đầu mày đuôi mắt cậu thiếu niên vẫn mang theo hào quang vạn trượng, tiến thẳng vào đáy lòng người trước mặt.
Mãi đến tận buổi sáng ngày diễn ra trận chung kết, Văn Dục nhìn thấy mặt trời vẫn có thể nhớ lại những lời này của Phó Dư Hàn, cùng với dáng vẻ khi đó của cậu.
Trận chung kết diễn ra vào thứ sáu, ngày hai tháng ba. Phó Dư Hàn còn phải đi học, không thể tiễn hắn, vì thế sáng sớm hắn liền thất thần.
Quãng đời học sinh trôi qua thật sự quá nhanh, thấm thoắt mà thời gian khối lớp mười hai ôn tập và chơi đùa đã sắp kết thúc. Trong khoảng thời gian này, Văn Dục định kỳ sẽ đi theo Phó Dư Hàn đến bệnh viện thăm Tần Hiểu Lộ. Bên phía Phương Uyển Tĩnh cũng không có động tĩnh gì, cuộc sống bình thản cứ thế trôi qua một khoảng thời gian.
Dưới sự kiên quyết của Phó Dư Hàn, vấn đề bán nhà rốt cuộc cũng được Tần thúc và Hà Yến đem ra bàn bạc. Dù sao thì so ra, chuyện bán nhà so với từ bỏ điều trị cho con gái cũng dễ chấp nhận hơn một chút.
“Văn Dục? Văn Dục?” Giáo viên dẫn đoàn liên tục gọi, “Em suy nghĩ gì vậy, mau lên xe!”
Văn Dục lấy lại tinh thần: “Đến ngay.”
Trải qua hai đợt thi đấu, danh sách của Tam Trung chỉ còn lại hắn và một học bá lớp một; nếu so ra thì Nhất Trung còn lại bốn người, so với năm trước thiếu đi một người Văn Dục.
Về mặt thi cử, rốt cuộc Nhất Trung vẫn mạnh hơn một chút.
Nhưng mà năm nay Tam Trung bọn họ lại có Văn Dục là át chủ bài, khiến cho vị giáo viên dẫn đội kia cũng vô cùng vui vẻ, lôi kéo hai học sinh của mình nói đủ thứ chuyện.
Chỉ tiếc là, mặc dù giáo viên có hứng nói, hai đứa học sinh lại không quá phối hợp——
Vị học bá lớp một kia, tóc thắt làm hai bính, đeo một chiếc kính cận, là một cô gái mặt than ít nói ít cười, không chịu đựng nổi sự nhiệt tình của giáo viên dẫn đội; còn vị học bá lớp sáu này, Văn Dục Văn đại gia, lại vì đang nhớ nhung bạn trai mà không có hứng thú đối phó với giáo viên dẫn đội.
Nói hết một nửa đường, vị giáo viên dẫn đội nọ rốt cuộc cũng nhận ra hai người bọn họ không ai phối hợp, đành phải hậm hực im lặng trở lại.
Cho nên sau đó, trong xe trở nên vô cùng im ắng.
Cũng may sau khi xuống xe, vị giáo viên có hơi nói nhiều kia rốt cuộc cũng tìm được nơi phát huy, dù sao trước khi cuộc thi bắt đầu vẫn phải động viên cổ vũ một chút. Ông cười tủm tỉm đối với hai học sinh của mình thao thao bất tuyệt một tràng dài, tỏ vẻ cho dù bận rộn cũng nguyện ý nghe một chút suy nghĩ của hai tên học bá.
Sau đó, ông liền nhìn thấy nữ sinh kia đẩy đẩy mắt kính, nhìn mình gật đầu một cái, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, tựa như phía trước không phải là đi thi mà là ra chiến trường chịu chết vậy; mà Văn Dục bên cạnh lại quang minh chính đại móc điện thoại trong túi ra nhìn, khoé miệng như có như không câu lên một nụ cười, ngón tay nhanh chóng trả lời, sau đó tắt máy.
Giáo viên dẫn đội: “……”
Này là rốt cuộc muốn ông phê bình hay không phê bình hành vi công khai chơi điện thoại đây?
Quá khó khăn.
“Thôi, các em vào đi.” Ông vô cùng mệt tâm phất phất tay, “Thầy đi tìm người quen nói chuyện, thi xong chúng ta gặp lại ở đây…… Cố lên.”
Nữ sinh nọ gật đầu, xoay người đi vào; Văn Dục tốt xấu gì cũng cho ông một chút mặt mũi, hơi hơi khom người, lễ phép nói: “Cảm ơn thầy.”
Cảm ơn cái gì?
Vị giáo viên nọ vẻ mặt mờ mịt.
Rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt, ông nghi ngờ nam sinh này căn bản không hề nghe vừa nãy ông nói cái gì!
Nếu không phải thành tích tốt, chắc chắn đã bị ông mắng rồi!
Trong lúc lửa giận của vị giáo viên kia không có chỗ xả, Văn Dục đã cầm theo túi đựng bút thong thả ung dung đi xa.
Một ngày thi đấu rất nhanh trôi qua, so với việc giành lấy giải thưởng, hiển nhiên Văn Dục càng mong chờ trở về trường học hơn. Vì thế giáo viên dẫn đội thần kỳ phát hiện, đứa học sinh mình dẫn đi này giống như không hề bị chuyện ngồi xe ảnh hưởng, tinh thần dường như còn tốt hơn so với buổi sáng.
“Làm bài tốt lắm sao?” Ông suy đoán.
“Tương đối.” Văn Dục khiêm tốn nói, “Đề cuối cùng em cảm giác có lẽ không đúng lắm, đề thứ hai có vẻ dùng sai công thức rồi, đề thứ ba……”
“Ngừng, ngừng.” Văn Dục sắc mặt không đổi, giáo viên dẫn đội nghe hắn nói đến mức sắp đau tim, “Về rồi nói sau, trước hết cứ chuẩn bị tốt cho thi đại học đã.”
Văn Dục rất biết nghe lời mà im lặng, lấy di động ra.
Điện thoại vừa khởi động, tin nhắn của Phó Dư Hàn đúng hạn được gửi tới, ngoại trừ câu “Cố lên” gửi đến trước khi Văn Dục thi, còn có một tin nhắn gửi vào năm phút trước, nội dung là “Cảm giác thế nào.”
Văn Dục hồi âm “Khá ổn.”
Thật sự thì hắn thi khá ổn —— chắc chắn là vẫn có chỗ sai, bởi vì dù sao hắn cũng không phải thiên tài vạn năng, nhưng vừa nãy nói những lời kia chẳng qua là đùa giáo viên dẫn đội một chút mà thôi.
Không vì lý do nào khác, chỉ bởi vì ông quá ồn ào, ảnh hưởng đến hắn và Phó Dư Hàn tâm sự việc nhà.
Phó Dư Hàn: Hôm nay tôi làm ba bộ bài thi, đau đầu lắm, bây giờ muốn ăn thịt. Khi nào cậu trở về?
Văn Dục: Đang trên đường, cậu muốn ăn cái gì?
Phó Dư Hàn: Hồng Nê Tiểu Trù?
Văn Dục: Được.
Phó Dư Hàn: Tan học tôi đến đó trước, lấy số xếp hàng.
Văn Dục: Cậu không đợi tôi sao?
Phó Dư Hàn: Chờ đến lúc cậu về tới, có lẽ chúng ta tám giờ mới có thể ăn cơm đấy, ca ca tốt của tôi.
Văn Dục: Cậu hô lên năm chữ cuối tôi sẽ đồng ý với cậu.
Phó Dư Hàn:……
Bên kia im lặng hết ba phút đồng hồ, sau đó Phó Dư Hàn mới hồi âm lại một cái tin nhắn.
Phó Dư Hàn: Giết người cùng lắm chỉ là rơi đầu, đây là cậu muốn cho tôi chết sao.
Phó Dư Hàn: [Tin nhắn thoại]
Phó Dư Hàn: Đến WC ghi âm, nhưng có người khác, cho nên không thể nói quá lớn, cậu nghe tạm đi.
Đoạn tin nhắn ba giây cực kì ngắn ngủi, thế nhưng lại làm cho Văn Dục nhìn khung trò chuyện sửng sốt một lúc lâu.
Hắn chỉ là nói giỡn, theo thói quen muốn đùa giỡn Phó Dư Hàn hai câu mà thôi, chẳng ngờ Phó ca “Soái ca lạnh lùng” thế mà thật sự đi WC ghi âm gửi cho hắn.
Đãi ngộ dành cho bạn trai thật sự quá tốt, khiến Văn Dục càng muốn khi dễ Phó Dư Hàn một phen.
Xe ra khỏi cao tốc, ngã tư cách đó không xa có ga ra của một trung tâm mua sắm, khiến tình hình giao thông có chút phức tạp, trở nên hơi ùn tắc.
Vài chiếc xe bấm còi xung quanh, có chút ồn ào.
Tiếng ồn là cách che đậy tốt nhất, Văn Dục bật tiếng, mở đoạn tin nhắn thoại kia đặt kế bên tai.
Sau đó, giữa những tiếng còi xe ầm ĩ, hắn nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Phó Dư Hàn hơi đè xuống thấp, trầm tĩnh nói ra chữ ——
“Ca ca tốt.”
Trong ánh hoàng hôn chiều tà, hô hấp của Văn Dục đột nhiên cứng lại.
Vì đoạn âm thanh ngày, đêm đó, hắn ấn Phó Dư Hàn trên giường khi dễ đến nửa đêm.
Trước mặt là kỳ thi đại học, Văn Dục không muốn làm chậm trễ tiến độ ôn tập của Phó Dư Hàn, trước sau vẫn không tiến đến bước cuối cùng, nhưng bọn họ vẫn có không ít việc để làm.
Hormone đốt sạch lý trí, có lẽ đó mới chính là thanh xuân.
Tần thúc nghiên cứu mấy ngày, rốt cuộc học được cách không qua trung gian, lên mạng đăng tin tức bán nhà; Tần Hiểu Lộ được anh trai an ủi, trở nên vui vẻ hơn hẳn; cùng với sau đó một tuần, kết quả cuộc thi rốt cuộc cũng truyền đến Tam Trung.
Văn Dục đoạt giải nhì, nghe nói điểm số chỉ kém một chút so với giải nhất.
Thật ra kết quả này cũng không ngoài ý muốn, dù sao ở giai đoạn trước hắn cũng không có nghiêm túc chuẩn bị, vẫn là sau khi nghe Phó Dư Hàn nói mới bắt đầu dụng công ôn tập, có thể giành được giải nhìn đã là thể hiện vô cùng xuất sắc rồi.
Nói hơi khó nghe thì, với đầu óc này của hắn, thật sự là không công bằng với những người cố gắng nỗ lực.
Tuy rằng có hơi đáng tiếc, nhưng thành tích này đã là rất tốt trong lịch sử thi đấu của Tam Trung. Chu Văn Khang vui mừng muốn chết, lôi kéo hắn đến phòng giáo vụ đề nghị khen thưởng, đem Văn Dục ca ngợi đến mức chịu không nổi.
Hắn ở các loại văn phòng nghe xong một vòng giáo viên khen ngợi, sau đó mới vô cùng vất vả quay trở lại phòng học.
“Đại công thần đã về rồi.” Phó Dư Hàn đầu cũng không thèm ngẩng lên, tự nhiên quen thuộc chào hỏi.
“Ừm.” Văn Dục đặt một lon cà phê lên bàn, “Đem chút đồ uống nóng cho cậu.”
“Cảm ơn.”
“Cậu có thất vọng không?” Văn Dục mở ra lon cà phê khác, ngửa đầu uống một ngụm, nhìn dáng vẻ ôn tập xuất thần của Phó Dư Hàn, “Tôi không giành được giải nhất quốc gia.”
“Giải nhì đã là cực kỳ lợi hại rồi, cũng không có bao nhiêu người đạt được đâu.” Phó Dư Hàn ngừng bút, nhìn hắn cười khẽ, “Tôi nói những lời kia với cậu cũng không phải là muốn cậu áp lực.”
“Hả?”
“Chỉ là hy vọng cậu đừng tự sa ngã mình.” Phó Dư Hàn ở dưới bàn miết miết tay Văn Dục, “Có lẽ cậu đối với giải thưởng này cũng không quan tâm…… Lúc thành tích của tôi tốt cũng không nghĩ đến những chuyện này, đến lúc không có mới biết bản thân ngốc nghếch bao nhiêu, cho nên tôi hy vọng cậu, bất kỳ lúc nào cũng không nên từ bỏ.”
“Được.”
“Vì chúc mừng cậu, tối nay tôi nấu cơm nhé?”
Văn Dục nhướng mày.
Phó Dư Hàn biết nấu cơm, nhưng từ đó đến giờ cũng chưa từng làm món gì cho hắn —— À, không tính lần nấu chè đậu xanh giải rượu kia.
Văn Dục cũng chưa từng yêu cầu cậu điều này, tuy rằng nội tâm hắn ngứa ngáy, nhưng hắn theo đuổi Phó Dư Hàn cũng không phải vì tìm một “Người nấu cơm”.
Hơn nữa bọn họ lại đang học lớp mười hai, rửa chén nấu cơm rất tốn thời gian, có thể tranh thủ chút thời gian yêu đương đã là không dễ gì.
Nghe Phó Dư Hàn nói, Văn Dục hơi ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ, gật gật đầu: “Được.”
“Có thể chọn món.” Phó Dư Hàn nói, “Vì để kịp tiết tự học buổi tối, cậu chỉ có thể chọn hai món, món gì cũng được.”
Về sau Văn Dục vẫn đem chìa khoá nhà giao cho dì giúp việc, đồng thời yêu cầu bà không cần nói lại chuyện này cho Văn Tự Minh.
Tuy rằng bà nhận lương của ông chủ, nhưng cũng đã ở chung với Văn Dục một thời gian dài, phụ nữ trung niên nhìn chung vẫn luôn rất yêu thương những đứa trẻ ưu tú hiểu chuyện, do vậy không suy nghĩ gì nhiều cứ thế đồng ý. Sau đó bà như thường lệ, đúng giờ đến đây nấu cơm cho hắn.
Vì thế cho nên, hai người bọn họ vẫn có cơm chiều để ăn, chỉ là Phó Dư Hàn sẽ làm thêm hai món mà thôi.
Từ lúc tan học buổi chiều đến khi bắt đầu giờ tự học buổi tối, có chưa đến hai giờ nghỉ ngơi. Mua đồ ăn, chuẩn bị nấu nướng, cho dù là chay hay mặn, hai món cũng là nhiều.
Nhưng cho dù là vậy, bởi vì văn hoá ẩm thực nước nhà quá mức phong phú, cả một buổi chiều Văn Dục vẫn là đang cân nhắc lựa chọn thực đơn.
Vừa chọn lựa, vừa chờ mong, trái tim như đang đánh trống reo hò, giống như giữa ngày hè được uống một hớp bạch đào có ga ướp lạnh.
Nhưng mà thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy. Sau khi tan học, trước cổng trường, hai người bọn họ đồng thời trông thấy một chiếc Maserati màu đen chói mắt đậu cách đó không xa.
Tươi cười nơi khóe miệng Văn Dục chợt đông cứng lại, sắc mặt phút chốc trầm xuống.