Vì để cho Văn Dục về nhà không bị lạnh, Phương Uyển Tĩnh trước khi xuống lầu còn cố ý giúp hắn bật sẵn máy sưởi.
Lúc ba người bước vào nhà, trong phòng tràn ngập mùi thơm canh củ mài hầm xương, khiến mọi người lập tức đói bụng, nhưng hiện giờ, ai cũng không có tâm trạng đi ăn.
Phương Uyển Tĩnh khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không có tiêu cự, tựa như thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hai nam sinh cao lớn nắm tay nhau từ ngoài cửa bước vào, đứng trước mặt bà, ánh mắt nhìn thẳng.
“Con không cần phải câu nệ như vậy.” Phương Uyển Tĩnh bỗng chốc hoàn hồn, vẻ mặt trở nên vô cùng phức tạp, “Đi cởi áo khoác và cặp sách xuống đi, dì cũng không có quở trách con.”
Bà căn bản là không có tư cách.
Phương Uyển Tĩnh mơ hồ nhớ lại lúc mình và Văn Tự Minh mới vừa ở bên nhau, Văn Dục lúc đó vẫn còn nhỏ, một đứa trẻ, lại quá mức thành thục ổn trọng.
Mỗi khi bà đến nhà sẽ chủ động lễ phép chào hỏi, trước khi bà kết hôn với Văn Tự Minh thì gọi bà là “Dì”, sau khi kết hôn chuyển thành gọi “Mẹ”, sửa miệng đến mức không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.
Lúc đầu bà thật sự bị Văn Dục lừa, nghĩ rằng đứa trẻ này tương đối dễ chịu, sau này mới phát giác không phải như vậy —— cả người Văn Dục giống như một tác phẩm nghệ thuật được đóng khung hoàn hảo, ngay cả báo báo về những gì đã xảy ra trong trường học cũng theo một cách thức cố định.
Hôm nay ở trường học đã xảy ra ___, yêu cầu ba/mẹ vào ___ giờ ngày ___ đến trường học xử lý, thời gian ước chừng ___ phút.
Nhân dịp ___, ngày mai cần đóng ___ tệ, có thể mang theo tiền mặt hoặc chuyển khoản;
Ngoại trừ hai vấn đề này, những chuyện khác Văn Dục chưa từng làm phiền đến người lớn trong nhà.
Rất nhiều năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào đã bước vào tuổi dậy thì, vóc dáng cao lớn, thoắt cái đã biến thành nam sinh cao một mét tám lăm, dáng vẻ thành thục ổn trọng tựa như “Tinh anh xã hội” kia lại chưa từng thay đổi. Điều này khiến Phương Uyển Tĩnh đỡ phiền, nhưng mấy năm nay cũng thật lo lắng không yên.
Cảm giác bất lực…… Tựa như bà hao hết tâm tư muốn đến gần hắn, cuối cùng vẫn là có chút thất bại.
Bà vẫn luôn cảm thấy trên người Văn Dục dường như thiếu đi cái gì.
Mãi đến giờ phút này, Phương Uyển Tĩnh ngước mắt, nhìn hai đứa trẻ trước mặt tháo xuống cặp sách, cởi ra áo khoác, mặc cùng một loại áo len, nắm tay nhau lần nữa đứng trước mặt mình, trong lòng rốt cuộc mới dâng lên một trận hoảng hốt.
Bà cuối cùng đã biết còn thiếu cái gì, đó là…… mùi vị nhân sinh.
Giờ khắc này, sự bất an thoáng qua trong đôi mắt hơi run rẩy kia của Văn Dục mới khiến hắn thoạt nhìn giống một nam sinh mười tám tuổi, mà không phải là thanh niên thành công đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường.
Tác phẩm nghệ thuật được đóng khung hoàn mỹ cuối cùng cũng phá vỏ đi ra.
Sự nghi hoặc dưới đáy lòng nhiều năm qua bỗng nhiên liên tục ập tới, bà thình lình chú ý đến, chiếc áo len trên người nam sinh kia dường như cũng là của Văn Dục.
Đứa nhỏ Văn Dục này, nhìn qua có vẻ ổn, thật ra tật xấu lại rất nhiều. Từ trước đến giờ Phương Uyển Tĩnh chỉ được phép giúp hắn quét dọn tủ quần áo, những chuyện như hỏi hắn hôm nay mặc cái gì, mua thêm mấy bộ quần áo, mượn đi một cái áo khoác…… Toàn bộ đều không được.
Nhưng khi nó xảy ra trên người nam sinh trước mặt này, hết thảy tựa hồ vô cùng tự nhiên.
“Cậu là…… Phó Dư Hàn, phải không?” Bà ngẫm một chút nhớ lại.
“Vâng.”
“Hai đứa như vậy……” Bà nhìn bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, “Bao lâu rồi?”
“Không đến mấy ngày.” Phó Dư Hàn nói xong, liếc mắt nhìn thoáng qua Văn Dục bên cạnh. Đối phương rũ mắt, giống như đang suy nghĩ cái gì, vì thế cậu tiếp tục nói, “Nhưng mà đã quen biết nhau hai năm rưỡi.”
“Hai năm rưỡi…… Lúc vừa mới lên cấp ba sao?”
“Vâng.”
“Lúc đó Tiểu Dục vẫn chưa đến đây học, hai đứa làm sao quen biết?”
“Con có mấy người bạn cấp hai học ở Nhất Trung, là bạn cùng lớp với Văn Dục.”
“…… Thì ra là vậy.” Phương Uyển Tĩnh suy nghĩ chốc lát, “Thật ra dì cũng không hiểu lắm về yêu đương đồng tính, hai đứa là…… Bẩm sinh? Hay là do …… Cảm thấy như vậy thú vị?”
Đối với một người không hiểu biết, hơn nữa còn là trưởng bối, Phó Dư Hàn cảm thấy Phương Uyển Tĩnh có thể hỏi ra như vậy đã là rất lịch sự rồi.
Từ nhỏ đến lớn cậu đã từng gặp qua vô số người kỳ thị, thậm chí mắng một câu “Biến thái” vẫn được coi là nhẹ.
Nhưng mà Văn Dục, người từ lúc vào cửa đến giờ luôn luôn im lặng, nghe câu này xong bỗng nhiên ngước lên, ánh mắt lạnh lùng, tràn ngập địch ý và tức giận: “Dì Phương, dì muốn mắng con hoặc nói lại với ba con đều được, nhưng dì không thể nghi ngờ tình cảm của chúng con.”
“Dục ca.” Phó Dư Hàn nhẹ nhàng cong môi, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ cào cào lòng bàn tay hắn.
Vì thế Phương Uyển Tĩnh liền nhìn thấy, đứa trẻ không dễ đối phó kia nghe xong hai chữ này thế mà lập tức an tĩnh lại.
Những chuyện thần kỳ trên đời, thật sự là sống lâu rồi đều có thể nhìn thấy.
Phó Dư Hàn có rất nhiều kiên nhẫn, mặc dù giọng điệu lúc nói chuyện của cậu luôn nhàn nhạt, tựa như băng tuyết giữa trời đông, nhưng Phương Uyển Tĩnh vẫn theo bản năng cảm giác được, đứa trẻ này tính tình khá tốt so với Văn Dục.
“Dì, con là bẩm sinh. Chúng con quen biết nhau hai năm, nhưng lúc trước cũng không thân lắm. Từ khi cậu ấy chuyển trường đến đây chúng con mới tiếp xúc nhiều hơn.” Phó Dư Hàn suy nghĩ chốc lát, nói tiếp, “Con cũng không biết là mình thích cậu ấy từ khi nào, nhưng con muốn nói với dì…… Con rất nghiêm túc, không phải bởi vì tò mò hay là đùa giỡn, con chỉ đơn giản là thích cậu ấy, cho nên muốn cùng cậu ấy ở bên nhau.”
Văn Dục đột nhiên quay đầu.
Ánh mắt Phó Dư Hàn vô cùng bình tĩnh, khoé miệng ẩn chứa chút ý cười lễ phép như có như không, thái độ tự nhiên như thường.
Không hề xấu hổ, chỉ có thẳng thắn thành khẩn.
Bởi vì thích, cho nên sẵn sàng vì đối phương, không sợ gì cả.
Đứng trước một Phó Dư Hàn như vậy, Văn Dục bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ vì bản thân quá hèn nhát.
“Con cũng là trời sinh.” Hắn nhìn về phía Phương Uyển Tĩnh, theo bản năng nắm chặt tay Phó Dư Hàn, “Là con động tâm trước, con theo đuổi cậu ấy, không liên quan gì đến cậu ấy cả. Cho dù dì muốn làm cái gì cũng được, cứ đối với con, nhưng đừng dùng lời lẽ khích bác cậu ấy…… Con sẽ không chia tay với Tiểu Hàn.”
“Con tin tưởng đến như vậy sao?” Phương Uyển Tĩnh có chút ngạc nhiên.
“Bởi vì con đã đồng ý với cậu ấy, sẽ không buông tay.” Văn Dục nghiêng đầu nhìn Phó Dư Hàn, sau đó quay lại, từng câu từng chữ thốt ra, “Con nhất định, nhất định, sẽ không bao giờ trở thành người giống như Văn Tự Minh.”
“……”
“Dì Phương, con muốn nói là, dì ở bên ông ta từng đó năm, hẳn là dì cũng biết ông ta là dạng người gì phải không?”
Phương Uyển Tĩnh nhất thời không lên tiếng.
Loại chuyện cuộc sống này, giống như uống nước vậy, ấm lạnh hay không mỗi người tự biết.
Lấy một người chồng giàu có, cho dù là cuộc hôn nhân thứ hai, người bên ngoài nhìn vào đều là ngưỡng mộ. Nhưng có hạnh phúc hay không, kẻ bên gối đến tột cùng là người hay quỷ, rốt cuộc cũng chỉ có bản thân mình biết được.
“Nhưng chuyện này……” Bà nhìn hai người bọn họ nắm tay, “Dựa theo nguyên tắc, dì cảm thấy, vẫn nên nói cho Tự Minh một tiếng.”
“Dựa theo nguyên tắc.”
Nói cách khác, bà vẫn có thể làm vài chuyện không phù hợp nguyên tắc.
Văn Dục chỉnh đốn lại vài suy nghĩ trong lòng, tiếp tục nói: “Ông ta nhất định sẽ không đồng ý.”
“Ừm.” Phương Uyển Tĩnh gật đầu.
“Ông ta có thể sẽ ép con về nhà, không cho con ở đây nữa, thậm chí còn có thể chuyển hồ sơ đi học của con quay trở lại bên kia, hoặc là đến nơi khác.” Văn Dục nói, “Dì Phương, con đã học lớp mười hai rồi, còn chưa đến bốn tháng nữa sẽ phải thi đại học.”
“……” Phương Uyển Tĩnh bật cười, “Con đang uy hiếp dì sao?”
Văn Dục mím môi, không hé răng.
Phương Uyển Tĩnh nhìn hắn một lúc: “Trong ấn tượng của dì, đây là lần đầu tiên con nói chuyện với dì như vậy.”
“Con xin lỗi.” Văn Dục đáp rất nhanh.
“Dì không phải đang trách con.” Phương Uyển Tĩnh lắc đầu, “Dì muốn nói là…… Con như vậy mới giống một đứa trẻ.”
Văn Dục: “……”
“Có thể dì nói thế này sẽ khiến con không vui, nhưng thật sự, dì không có con, cho nên vẫn luôn xem con là con trai mình.” Biểu cảm của bà có chút buồn bã, “Con hiện giờ, thoạt nhìn vui vẻ hơn so với trước đây.”
“Dục ca.” Phó Dư Hàn bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng, đẩy đẩy hắn.
Văn Dục liếc cậu một cái, sờ sờ mũi.
“Dục ca.”
Giọng nam kéo dài, âm cuối khẽ đổi, tựa như một lời trách móc thân mật. Văn Dục bĩu môi, không được tự nhiên mở miệng: “Dì Phương, hiện giờ nhìn dì, có vẻ không được vui……như lúc trước.”
“……”
Phương Uyển Tĩnh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Canh trong nồi vẫn còn ấm, nhiệt độ trong nhà theo máy sưởi cũng dần tăng lên. Phương Uyển Tĩnh nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ đen nhánh, cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng nên rời đi rồi.
“Dù sao thì, nếu dì bảo con về nhà bây giờ, con cũng sẽ không nghe phải không?” Bà đứng lên, vuốt lại mấy sợi tóc rối hai bên thái dương, dịu dàng nói, “Chuyện này dì phải về nhà suy nghĩ một chút, hai đứa các con…… Cũng đừng đứng nữa, đi ăn một chút gì rồi ôn tập đi, đừng thức khuya quá. Dì đi trước.”
Bà hướng cửa đi ra.
Phó Dư Hàn chọc chọc Văn Dục.
“Dì Phương.” Văn Dục hô một tiếng.
Phương Uyển Tĩnh quay đầu lại: “Hả?”
“…… Xin lỗi dì.” Văn Dục cắn môi, “Không cho dì sinh con, là con sai rồi.”
Phương Uyển Tĩnh ngẩn người.
Sau đó rất nhanh bật cười lần nữa: “Thật ra nếu con không nói câu đó, dì có lẽ cũng sẽ không có con, dì và Tự Minh…… Tóm lại chuyện này con đừng quá để ý, con chịu nói những lời này với dì, dì thật sự rất vui.”
Bà bước ra đổi xong giày, lúc đẩy cửa hơi ngừng một chút, quay đầu lại có chút do dự nói: “Tuy rằng lời này dì có lẽ không nên nói…… Các con còn trẻ, nếu muốn làm chuyện gì đó…… Nhớ kỹ phải đảm bảo phòng ngừa an toàn.”
Phó Dư Hàn: “……”
Văn Dục: “……”
Nói xong câu này, Phương Uyển Tĩnh thật sự đi rồi.
Hai người bọn họ ở trong phòng khách sửng sốt một lúc lâu, Phó Dư Hàn lúc này mới nhớ đến chuyện cậu muốn hỏi: “Dì ấy có nói cho ba cậu không?”
“…… Không biết, cho nên tôi quyết định phải chuẩn bị trước, sáng mai sẽ lập tức đi tìm thợ đổi khóa.” Văn Dục cúi đầu suy nghĩ chốc lát, “Tiểu Hàn, nếu một ngày nào đó tôi trở thành kẻ trắng tay, cậu có còn……”
Phó Dư Hàn bỗng nhiên buông ra tay hắn, đi tới chỗ cặp sách của mình.
Vẻ mặt Văn Dục khó hiểu nhìn động tác của cậu.
Phó Dư Hàn tìm kiếm chốc lát, sau đó lại đi trở về, đem một tấm thẻ cứng cáp nhét vào lòng bàn tay Văn Dục.
Là thẻ ngân hàng.
“Đây là toàn bộ tài sản của tôi.” Phó Dư Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Có thể nuôi cậu.”
“……”
Văn Dục ngẩn người, nghiêng đầu cười thành tiếng.
Hắn cười rất lâu, tựa như đang phát tiết cái gì.
“Thật lòng thì, tôi vô cùng không thích ba tôi, nhưng cũng rất sợ ông ấy. Mặc dù có đôi khi nghĩ lại, cảm thấy những điều đó cũng không có gì đáng sợ, nhưng mà theo bản năng vẫn cứ sợ, giống như học sinh sợ giáo viên, con cái sợ người lớn vậy.” Văn Dục cười nói, “Phó ca, thật không hổ là Phó ca của chúng ta.”
Phó Dư Hàn lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
“Có cậu ở đây tôi liền không sợ nữa.” Văn Dục dang hai tay, ôm chặt cậu, khẽ ngửi ngửi lên áo len mềm mại, thấp giọng hỏi, “Cậu có đói bụng không, chúng ta ăn gì đó trước đi rồi làm chuyện khác nhé?”
Phó Dư Hàn: “Cái gì?”
“Làm chuyện dì Phương nói cần phải ‘chú ý an toàn’ đó?” Giọng hắn hơi khàn, gắt gao dán lên người cậu, “Tôi muốn.”
“Tôi không muốn.” Phó Dư Hàn đấm hắn một quyền, đi về hướng phòng bếp, “Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó ——”
“Cậu có thể coi tôi như món gì đó để ăn.”
“Cút.”