Edit: Tiếu
Phó Dư Hàn nhanh chóng liên lạc với thầy giáo mỹ thuật của đại học sư phạm kia, mỗi tuần đến học một lần, thời gian còn lại sẽ đến phòng làm việc của tứ ca vẽ tranh.
Con người lúc tập trung vào một việc gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Giữa chừng Phó Dư Hàn từng hai lần hỏi thăm Văn Dục về chuyện của Ung Dung, một lần hắn đáp người vẫn còn ở trong phòng giam, một lần lại im lặng không trả lời, chỉ nói khi nào đến lúc cậu sẽ biết.
Sau đó nữa Phó Dư Hàn cũng không hỏi lại, chủ yếu là vì cậu thật sự rất bận.
Nhưng mà, cho dù có bận rộn thế nào cậu cũng không quên chuẩn bị quà sinh nhật cho Dương Phàm.
Tháng mười ngoại trừ có kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài ngày, đối với Phó Dư Hàn mà nói, chuyện có ý nghĩa quan trọng nhất chính là đón sinh nhật Dương Phàm.
“Tối thứ bảy tuần này nhé!” Dương Phàm cố ý chọn buổi tối mười một giờ gọi điện đến, bởi vì chắc chắn lúc này mọi người đều đã tan học. “Tớ đặt một bàn tiệc ở ‘Hoa Dung Yến’, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi hát. Lớp mười hai thời gian cấp bách, cho nên chúng ta làm đơn giản thôi.”
Phó Dư Hàn không phản đối: “Ừ, mấy giờ thế?”
“Sáu giờ rưỡi! Ăn xong sớm thì đi chơi sớm, tranh thủ về nhà sớm một chút, không làm chậm trễ bài tập của mọi người.” Dương Phàm cười hắc hắc, “Vì là lễ thành niên cho nên tớ đặt một cái bánh kem siêu bự, nhìn cực kì ngầu, cậu chắc chắn sẽ thích.”
“Cậu nói như thể cậu mua nó cho tớ vậy.” Giọng điệu của Phó Dư Hàn không tự giác nhiễm thêm một chút ý cười, “Thứ bảy tớ có tiết, sáu giờ rưỡi có lẽ không được…… Bảy giờ được không?”
“Dù sao thì cậu cũng phải đến.” Dương Phàm ngạc nhiên nói, “Tiết gì?”
“Tiết mỹ thuật. À, tớ quên nói cho cậu, chẳng phải sắp tới tớ định thi vào trường nghệ thuật sao? Gần đây tớ tìm được một thầy giáo, tham gia một lớp đào tạo đặc biệt.”
“Học thế nào?”
“Tớ cảm thấy rất hữu ích.”
“Vậy là tốt rồi.” Dương Phàm nói, “Quà sinh nhật của tớ cậu đã chuẩn bị chưa đấy?”
“Đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Phó Dư Hàn nghĩ nghĩ, “Nhưng mà năm nay tớ không có nhiều tiền, cho nên quà tặng cũng không phải là cái gì đặc biệt quý trọng.”
“Chuyện đó không quan trọng!” Dương Phàm nói xong, ngừng một chút, “À đúng rồi, hôm đó cậu có thể mang theo giấy bút đến không?”
“Hả?”
“Tớ định nhờ cậu vẽ giúp một bức tranh…… Ừm, không cần lớn lắm, cậu mang theo sổ ký hoạ của mình đến cũng được?”
“Ừm.”
“Vậy coi như một lời đã định!” Dương Phàm cười tủm tỉm nói, “Từ giờ trở đi, cậu chính là ba ba của tớ, con trai yêu cậu.”
Tuy rằng chỉ là lời nói đùa, nhưng hai chữ “Yêu cậu” vẫn khiến lỗ tai Phó Dư Hàn ngưa ngứa. Cậu cười khẽ: “Tớ có thể làm chức vụ này bao lâu?”
“Trước khi sinh nhật tớ kết thúc, cậu đều là ba tớ!” Dương Phàm lại dặn dò thêm lần nữa, “Bảy giờ cậu đến cũng được, nhưng cố gắng đến sớm một chút nhé, nếu không lúc cậu đến, đồ ăn đều đã bị đám cầm thú kia ăn sạch rồi —— tớ cúp máy đây, còn phải thông báo cho người khác nữa.”
“Thông báo cho Văn Dục à?”
“Hai người các cậu thật sự là không yên được mà, chẳng phải đã giảng hoà rồi sao?” Dương Phàm cười cười, “Sinh nhật tớ chắc chắn sẽ mời cậu ấy, cũng đâu phải cậu không biết.”
“Tớ rất muốn nói rằng, tớ không hề muốn biết chút nào.” Tâm tình Phó Dư Hàn vẫn khá ổn, “Thôi, cậu thông báo đi. Thứ bảy gặp.”
“Thứ bảy gặp.” Dương Phàm cúp máy.
Sau khi lên lớp mười hai, bọn họ ngày càng ít liên lạc, ngay cả nhắn tin cũng không có thời gian.
Có nhiều lúc Phó Dư Hàn cũng không quá muốn làm phiền Dương Phàm, nhưng lại rất muốn cùng y nói chuyện. Cuộc điện thoại đã lâu không có này dường như đã cứu vớt tâm tình xao động khó chịu bấy lâu nay của Phó Dư Hàn.
Tiếc là.
Tiếc là cậu sớm nên biết, những chuyện tốt đẹp bao giờ cũng gặp nhiều trắc trở ——
Ngày đó sáng sớm thứ bảy, ngoài trời có mưa nhỏ lác đác. Phó Dư Hàn sáng tinh mơ ra khỏi cửa, đội sương sớm đi đến studio của tứ ca, bắt đầu chụp bộ ảnh cho tuần mới.
Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, cậu liền chạy ngay đến nhà thầy giáo học vẽ.
Quà sinh nhật của Dương Phàm, Phó Dư Hàn vẫn luôn để trong balo, tuy rằng có thể ngăn nước mưa, nhưng cậu vẫn sợ hơi nước làm ẩm lớp giấy đóng gói, vì vậy cả ngày đều ôm nó trong lòng.
Hành động như vậy có chút không thoải mái, nếu là hôm khác cậu chắc chắn sẽ không làm được.
Số học sinh tham gia tiết mỹ thuật của thầy giáo này mỗi lúc mỗi khác nhau, hôm nay lại cực kỳ đông. Phó Dư Hàn nán lại chờ ông sửa tranh cho mình, có lẽ hơi muộn mới rời đi được.
Cậu tranh thủ dành ra chút thời gian gọi điện cho Dương Phàm: “Alo, Dương Phàm?”
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào và tiếng cười đùa ầm ĩ, sau đó giọng nói của Dương Phàm vang lên: “Làm sao thế Tiểu Hàn?”
“Có thể tớ sẽ đến muộn một chút, thật xin lỗi cậu.” Phó Dư Hàn nhẹ giọng nói.
“Haiz, tớ biết các cậu sẽ muộn mà, cho nên mới dặn dò mấy trăm lần!” Dương Phàm đang nói, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nữ cười đùa, y nhẹ nhàng nói một câu “Đợi chút”, sau đó mới tiếp tục cuộc trò chuyện. “Thôi, không sao, cái tên Văn Dục kia cũng chưa tới. Tớ thấy hai người các cậu tiện đường, hay là cùng nhau tới luôn đi.”
“……Sao tớ lại muốn cùng đi với cậu ta chứ.” Phó Dư Hàn lẩm bẩm.
Nếu nhà của vị thầy giáo kia gần nhà cậu, vậy cũng có nghĩa là cách Tam Trung không xa.
Cứng rắn mà nói, nếu Văn Dục tiện đường tìm đến đây, bọn họ quả thật có thể cùng nhau đi.
Nhưng Phó Dư Hàn vốn không định gọi điện cho Văn Dục —— nếu là ngày thường thì cũng thôi đi, đằng này hôm nay lại là sinh nhật Dương Phàm, cho dù thế nào cậu cũng không thể đi cùng với hắn được.
Đây là một loại tranh đấu trên tinh thần, về mặt này Phó Dư Hàn vô cùng bướng bỉnh.
“Tớ đỡ phải mất công chờ hai lần! Chắc cậu không biết, hôm nay đường xá rất tắc nghẽn đấy.”
Đúng lúc này, Dương Phàm bỗng nhiên thấp giọng “A” một tiếng, “Đừng đừng, đừng véo nữa, xong ngay đây.”
Ánh mắt Phó Dư Hàn chợt loé, một dự cảm xấu nào đó thình lình nổi lên trong lòng: “Cậu đang nói chuyện với ai thế?”
“Nữ thần của tớ,” Dương Phàm hít khí, chịu đau lên tiếng, “Chị dâu cậu đấy.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Tớ vốn định chờ các cậu đến đủ mới giới thiệu.” Dương Phàm giống như bị véo đau, vẫn luôn ở bên kia đầu dây suýt xoa loạn xạ, “Đừng nhéo nữa bảo bối, ông xã em sắp chết rồi!”
Phó Dư Hàn: “……”
“Tớ theo đuổi cô ấy rất lâu, rốt cuộc mấy ngày trước mới được cô ấy đồng ý! Tớ nghĩ vừa đúng lúc sinh nhật, sẵn dịp giới thiệu cô ấy với các cậu…… Tớ chỉ có mấy người anh em là các cậu, không chính thức giới thiệu thì tớ không sao chịu được.”
Phó Dư Hàn cụp mắt: “Ừ…… Là người lúc trước cậu vẫn luôn theo đuổi sao? Chúc mừng cậu, mong ước đạt thành.”
“Hắc hắc, cảm ơn.” Dương Phàm cười cười, “Vậy cậu tranh thủ đến đây sớm một chút đi!! Tớ còn muốn cậu vẽ giúp một bức tranh làm kỷ niệm nữa.”
“……Ừ.”
Lỗ tai đột ngột vang lên âm thanh ù ù, Phó Dư Hàn cúp điện thoại, trong chớp mắt không còn nghe được giọng nói của chính mình nữa.
Đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cho nên thật ra cậu cũng không quá bất ngờ.
Dương Phàm theo đuổi nữ thần của y ít nhất cũng có hơn nửa năm.
Y là trai thẳng, từ đầu đến cuối hoàn toàn không phát hiện tâm tư khác thường của hai người “Anh em” tốt nhất đối với mình.
“Phó Dư Hàn? Phó Dư Hàn?”
Thầy giáo ở bên kia gọi cậu mấy lần, mãi đến khi đầu vai bị chụp một phát, Phó Dư Hàn mới lấy lại tinh thần, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Phó Dư Hàn: “Không, không có gì…… Có chuyện gì ạ?”
“Đến phiên em.” Thầy giáo nói, “Đứng lên đi, tôi sửa tranh cho em.”
“Vâng, cảm, cảm ơn thầy.” Phó Dư Hàn vội vàng đứng dậy, nhường bàn vẽ lại cho thầy giáo.
Cái quan trọng nhất của khoá học vẽ này chính là thời gian giáo viên sửa bài, nhưng hôm nay Phó Dư Hàn làm cách nào cũng không thể tập trung được.
Điện thoại trong túi rung lên mấy lần, Phó Dư Hàn vẫn không dám lấy ra xem.
Cậu đột nhiên rất sợ Dương Phàm sẽ gọi điện đến nói thêm cái gì, bởi vì hiện giờ cậu không có cách nào tỏ ra bình tĩnh đáp lại bất kỳ vấn đề nào của y.
Lượt của Phó Dư Hàn xếp thứ ba từ cuối lên, vậy nên chờ đến khi tranh của cậu được sửa xong, người trong phòng vẽ đã rời đi không ít.
Sự ồn ào đột nhiên biến mất, phòng vẽ tranh chợt trở nên vô cùng yên tĩnh. Phó Dư Hàn ép buộc bản thân phải tập trung, sau đó thu dọn đồ đạc.
Trời không biết khi nào đã đổ mưa rất lớn. Phó Dư Hàn đi tới cửa mới phát hiện chiếc ô mình mang đến đã bị người khác cầm nhầm, hiện giờ không thấy đâu nữa.
Có câu nói như thế nào nhỉ.
Người xui xẻo thì lúc uống nước cũng bị mắc kẽ răng, Phó Dư Hàn xem như đã cảm nhận được rồi.
—
Lúc nhận được điện thoại của Dương Phàm, Văn Dục sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh mỉm cười: “Vậy chúc mừng cậu, mong ước đạt thành.”
“Lời kịch của cậu sao lại giống y đúc Tiểu Hàn vậy hả.” Dương Phàm nói đùa với hắn, “Tớ đề nghị hai người các cậu lập tức kết hôn đi.”
“Không được đâu, tớ và cậu ta đã đấu với nhau nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên kết hôn, tớ sợ sẽ hù chết cậu mất.”
Dương Phàm ở đầu kia điện thoại vô cùng vui vẻ.
“Này khoan đã, cậu đã nói cho cậu ta biết sao?” Văn Dục đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Hả, cậu ấy vừa gọi điện đến cho tớ, nói rằng sẽ đến trễ một chút, tớ thuận miệng liền nói luôn.” Dương Phàm hỏi, “Chỗ cậu ấy đi học cậu có biết không? Hay là cậu đi đón cậu ấy một chút đi? Hôm nay trời mưa, đường đến đây rất tắc nghẽn, tớ không muốn phải chờ các cậu hai lần đâu!”
“Biết.” Văn Dục cài xong nút áo cuối cùng, đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua.
Bên ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, so với buổi sáng, hiện giờ trời đang mưa rất to.
“Tớ sẽ ghé qua xem một chút,” Hắn nói, “Đúng lúc tớ cũng định ra ngoài.”
“Được.” Chủ nhân bữa tiệc sinh nhật gào lên, “Cậu nhanh lên một chút! Tớ mời khách mà còn phải đợi hai vị thần đến trễ các cậu đấy!”
“Biết rồi.” Chính bản thân Văn Dục cũng không nhận ra mình thở dài sau khi cúp điện thoại.
Cũng may hắn đã đặt xe trước, nếu không lúc xuống lầu chắc chắn không thể nào đứng trong màn mưa này gọi được taxi.
Nhà của thầy giáo mỹ thuật kia Phó Dư Hàn không nói cho hắn, nhưng Văn Dục xuất phát từ tâm ý không quá trong sáng nào đó, đã tìm lão tứ hỏi qua một lần.
Lão tứ không hề nghi ngờ gì, trực tiếp gửi qua, Văn Dục vẫn luôn giữ.
Nơi này không xa, ngày thường chỉ cần đi xe năm phút là đến, nhưng hôm nay tốn khoảng mười phút.
Chạng vạng 6:32, Văn Dục bảo tài xế đậu xe chờ, sau đó bung dù bước nhanh vào tiểu khu.
Ba phút sau, hắn gặp được một người đội mưa to bước xuống hành lang hiên nhà.
Người này mặc kệ bản thân mắc mưa, vẫn luôn cúi đầu khom lưng giữ chặt balo trong lòng, ý đồ muốn bảo vệ nó không bị nước mưa thấm ướt. Văn Dục cau mày, bước nhanh đuổi theo, cầm lấy cánh tay đối phương kéo người vào toà nhà gần nhất.
“Làm gì…… Văn Dục?”
“Là tôi.” Văn Dục cất dù, tay đút túi, nhìn kẻ trước mặt ướt đẫm từ trên xuống dưới, “Cậu đây là chuẩn bị làm gì hả? Thất tình luẩn quẩn trong lòng sao?”
“……” Phó Dư Hàn cong nhẹ khoé môi, “Cậu cũng biết à.”
“Theo đuổi được nữ thần cho nên vội vã muốn công bố với mọi người, tâm tình này tôi có thể hiểu được.” Văn Dục lấy ra một gói khăn giấy đưa sang, “Tôi cho rằng cậu đã sớm đoán được rồi chứ —— lau đi.”
“Đoán được, tôi cũng không phải quá bất ngờ.” Phó Dư Hàn nhận khăn giấy, không lau nước trên người mình mà vội vàng lau chùi chiếc balo trong ngực, “Nhưng mà……”
Nhưng mà làm sao không khổ sở cho được.
Câu kế tiếp Phó Dư Hàn không nói ra, chỉ là Văn Dục quá nhạy bén, liếc mắt một cái liền có thể từ khóe mắt đuôi mày cậu đọc ra được lời này.
Hắn nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên nói: “Không thì hôm nay cậu đừng đi.”
Phó Dư Hàn sửng sốt: “Như vậy làm sao được?”
“Cậu xem hiện tại cậu đã thành cái dạng gì rồi, còn có thể đến trước mặt Dương Phàm được sao.” Văn Dục nhẹ nhàng trào phúng, “Đến lúc đó người khác vui vẻ tận hứng, cậu lại ở tiệc sinh nhật của cậu ấy, nghe cậu ấy giới thiệu bạn gái trưng ra vẻ mặt đưa đám, có còn muốn làm bạn bè nữa hay không?”
Phó Dư Hàn: “……”
Cậu cúi đầu xoa xoa bọt nước trên balo.
Bên ngoài balo đã ướt đẫm nhưng bên trong lại khá ổn, mặc dù có hơi ẩm nhưng quà tặng vẫn còn rất khô ráo.
Phó Dư Hàn không muốn nó bị ảnh hưởng, lấy một tờ khăn giấy khô lót dưới đáy hộp, để nó lên bậc thang bên trong tòa nhà.
“Vẫn nên đi thì hơn, nếu không đi sẽ càng có vấn đề.” Phó Dư Hàn rũ mắt suy nghĩ hết nửa ngày, nhẹ giọng nói, “Chờ tôi điều chỉnh tâm trạng một lúc…… Mặc dù tôi không thể tỏ ra thật bình thường giống như cậu được, nhưng vẫn có thể……. Có thể điều chỉnh tốt chính mình.”
Văn Dục không lên tiếng.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn cậu một lúc, rất lâu sau mới nói: “Quần áo bị ướt của cậu phải làm thế nào.”
“Hiện giờ cũng không có nơi nào để thay.” Phó Dư Hàn cúi đầu, “Tôi không muốn đến trễ hơn nữa.”
“Cảm thấy đáng giá không?”
“Này thì có gì là đáng giá hay không.” Phó Dư Hàn tựa như tự giễu cười một cái, “Tôi sớm đã quen rồi —— chẳng lẽ cậu không phải vậy sao?”
Văn Dục thầm nghĩ, tôi đúng thật là không phải vậy.
“Vậy cùng đi thôi, tôi gọi xe rồi, đang ở bên ngoài chờ.” Hắn nói, “Bên cạnh khách sạn có một trung tâm mua sắm, đi mua một bộ quần áo thay đi.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái: “Quần áo bên đó rất đắt.”
“Cứ xem như tôi tặng cậu.” Văn Dục liếc mắt, “Lễ vật thất tình.”
“……”
Nếu bây giờ Phó Dư Hàn có tinh thần chắc chắn sẽ mắng hắn một câu bệnh tâm thần.
Cùng là kẻ thất tình, vì cớ gì cứ phải gấp gáp dày vò lẫn nhau như vậy.
Làm người khác tổn thương thật sự sẽ khiến cậu ta vui sướng sao? Phó Dư Hàn không biết Văn Dục có phải hay không, dù sao cậu cũng không phải.
Chỉ là hiện giờ, nửa câu cậu cũng không muốn nói, trò chuyện đột nhiên biến thành một việc quá sức đối với Phó Dư Hàn, cậu lúc này đã bị tra tấn đến thoi thóp, không còn chút sức lực nào nữa.
Phó Dư Hàn dùng khăn giấy và balo lần nữa cất kỹ hộp quà kia, kế đó trầm mặc đi theo sau lưng Văn Dục, ra khỏi cổng tiểu khu bước lên taxi.
Đường phố quả thật rất tắc nghẽn, hai người bọn họ ở không gian nhỏ hẹp trên băng ghế sau lại khá trầm mặc.
Văn Dục từ đầu đến cuối luôn hướng ra ngoài cửa sổ.
Giữa chừng Phó Dư Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hiếu kì hỏi: “Cậu không cảm thấy khổ sở sao?”
“Không khổ sở giống như cậu.” Văn Dục không nhìn Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn thầm nghĩ nhất định là như vậy rồi, Văn Dục mới chỉ quen biết Dương Phàm hơn hai năm, cảm tình chắc chắn sẽ không sâu đậm giống như cậu.
Nói ra cũng thật buồn cười, trước đây cậu vẫn luôn muốn chứng minh điều này, trớ trêu thay mãi đến lúc thất tình mới có thể làm được.
Tình hình giao thông hôm nay quả thật tệ hại giống như tâm trạng của Phó Dư Hàn.
Xe lúc chạy lúc ngừng, tận bốn mươi phút sau mới đến được dưới lầu trung tâm thương mại. Văn Dục bung dù, dẫn theo Phó Dư Hàn toàn thân không chút sinh khí đi thẳng lên khu vực chuyên bán quần áo nam trên tầng bốn, tìm một nhãn hiệu đồ thể thao, tùy tiện chọn đại một bộ.
Văn Dục thanh toán xong, đem bộ đồ mới chọn lẫn nội y ném tới trong ngực Phó Dư Hàn, nhấc cằm, chỉ về hướng WC: “Ở đằng kia.”
Phó Dư Hàn ôm lấy quần áo: “Tôi đột nhiên không muốn đi nữa.”
“Có thể,” Văn Dục nói, “Vậy chúng ta trở về.”
“……”
“Thôi vậy,” Phó Dư Hàn xoay người, “Vẫn nên thay quần áo đi thôi.’
“Nghĩ kỹ chưa?” Văn Dục đi theo phía sau.
“Cũng không phải chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này.” Phó Dư Hàn thở dài, “Tôi đã sớm biết chính mình sẽ chết thật thảm, hà tất gì thêm một buổi tối này…… Nhịn một chút sẽ qua thôi.”
Văn Dục nghiêng đầu sang, bước chân ngừng lại.
Phó Dư Hàn không chú ý tới động tác của hắn, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Vóc dáng của cậu quả thật rất cao, bộ quần áo đang mặc bị nước mưa thấm ướt dáng chặt vào người, càng làm nổi bậc những đường nét cơ thể.
Văn Dục nhìn chằm chằm đường cong sống lưng cậu đến gần một phút, mãi đến khi Phó Dư Hàn nhận ra bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn hắn gọi: “Cậu làm gì thế?”
“Không có gì.” Văn Dục bước nhanh theo tới, “Tối nay cậu phải về nhà à?”
“Làm sao vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu,” Văn Dục nghiêng đầu dò hỏi ý kiến Phó Dư Hàn, “Tan tiệc đến nhà tôi đi?”
“??” Phó Dư Hàn nghi ngờ nhìn hắn một cái, “Có chuyện gì mà không thể nói bây giờ?”
“Tôi chưa nghĩ ra,” Hắn đáp, “Cậu đến chờ tôi lựa lời một chút.”
“……” Phó Dư Hàn gật gật đầu, “Được.”
Cậu vào WC thay quần áo mới, sau đó nhét quần áo ướt vào trong balo.
Mua đồ ở trung tâm thương mại sẽ đi kèm túi đựng, Phó Dư Hàn nhét toàn bộ quần áo của mình và balo vào đó, chỉ để lại hộp quà khô ráo cầm trên tay.
Văn Dục cho rằng cậu sẽ vội vàng rời đi, không ngờ lúc Phó Dư Hàn xuống tầng hai lại quẹo vào một khu mua sắm.
“Cậu vào đây làm gì?” Văn Dục gọi theo, “Hoa Dung Yến không phải đi hướng này.”
“Không phải, tôi muốn mua đồ.” Phó Dư Hàn rũ mắt, “Dương Phàm nói muốn tôi vẽ giúp cậu ấy và nữ thần của cậu ấy một bức…… Giấy bút tôi mang theo đều bị ướt rồi, tôi phải mua lại một bộ khác.”
“……”
Văn Dục nhướng mày, một phen túm chặt cánh tay Phó Dư Hàn kéo lại, cưỡng ép cậu xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau.
Văn Dục gằn từng chữ một hỏi: “Cậu điên rồi sao?”
“Không có.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, rút cánh tay về, “Tôi thất tình là chuyện của tôi, Dương Phàm cũng không có làm gì sai cả.”
“……” Văn Dục cắn môi, gật đầu, “…… Được rồi.”
Cũng chẳng biết là do Văn Dục đã không còn lời nào để nói hay không muốn nói nữa, hắn cứ thế không lên tiếng, im lặng đi theo sau lưng Phó Dư Hàn.
Trong trung tâm mua sắm không có giấy vẽ chuyên dụng, có điều Phó Dư Hàn cũng định tùy tiện mua một ít giấy trắng mà thôi.
Thật ra giấy vẽ chuyên dụng thường có bề mặt thô ráp, dễ dàng đánh bóng bằng bút chì nhưng lại không quá thích hợp làm quà tặng. Phó Dư Hàn dạo quanh một vòng, chọn được một quyển sổ ghi chú và một chiếc bút mực màu đen, lúc này mới chuẩn bị xuống lầu.
Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, vẻ mặt Phó Dư Hàn đã khôi phục lại như thường.
Văn Dục cho rằng cậu không có chuyện gì.
Nhưng mà đến khi bọn họ vào thang máy khách sạn, lúc đi đến trước cửa phòng bao đóng chặt, Phó Dư Hàn bỗng nhiên hít vào một hơi, quay đầu lại, giọng nói run rẩy: “Nhìn tôi có bình thường không?”
“……” Văn Dục nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói, “Cậu đừng run như vậy thì sẽ bình thường.”
“Được.” Phó Dư Hàn gật gật đầu, xoay người kéo mở cửa phòng.
Hết chương 39