Từ này có hơi vi diệu, Phó Dư Hàn nhất thời như bị mắc nghẹn.
Nhưng loại chuyện thế này càng bôi sẽ càng đen, vậy nên cậu cũng không giải thích gì thêm. Việc này cũng giống như thỉnh thoảng trong lớp có người lặng lẽ hỏi “Quan hệ giữa cậu và Văn Dục không tốt thật à”, Phó Dư Hàn có thể đáp cái gì?
Cậu vốn dĩ cảm thấy, bản thân mình cũng chẳng có tư cách gì ngăn cản người khác thích Dương Phàm. Lúc trước tranh đấu với Văn Dục cũng là do đối phương gây chuyện trước.
Nhưng mà gần đây thái độ của cậu ta dường như có chút thay đổi.
Nếu Văn Dục đã lui một bước, vậy Phó Dư Hàn chắc chắn sẽ không được nước làm tới.
Cậu đáp lại một câu haha cho qua chuyện. Tứ ca vẫn còn áy náy, liên tục nói xin lỗi, Phó Dư Hàn vô cùng vất vả mới kết thúc được cuộc gọi này, cảm thấy lỗ tai mình đã sắp tê rần rồi.
Cậu xoa xoa lỗ tai, lúc này mới nhận ra bên cửa sổ có tiếng động.
Thì ra trời đang mưa rất lớn, đã bắt đầu từ hơn mười giây trước. Hạt mưa to như hạt đậu ào ào rơi xuống, bị gió cuốn tới đập vào trên cửa sổ thủy tinh rồi nhanh chóng tan vỡ. Phó Dư Hàn thả điện thoại xuống, nhìn về hướng cửa sổ, sau đó bước lại gần.
Mặt đất bên ngoài cửa sổ cực kỳ ẩm ướt, nhưng trong phòng lại chẳng có chuyện gì, dưới sàn nhà cũng không hề có vết nước. Phó Dư Hàn đoán, có lẽ trước khi đi ngủ Văn Dục đã đóng cửa sổ lại.
Những việc nhỏ nhặt thế này hắn quả thật rất cẩn thận, lại nói, bởi vì đóng cửa ngủ, cho nên hôm nay phòng khách không kéo rèm.
Phó Dư Hàn tựa đầu vào cửa sổ, hơi lạnh nhè nhẹ từ bên ngoài theo khe hở tràn vào, khiến cho tinh thần cậu hơi hơi tỉnh táo.
Phó Dư Hàn đang tự hỏi, cái tên Văn Dục này.
…… Thật là một người kỳ quái.
Cậu phát ngốc một lúc lâu mới nhớ đến việc đọc tin nhắn trên điện thoại. Trước đây Phó Dư Hàn cúp học đều là trực tiếp trốn đi, hiếm hoi lắm mới xin nghỉ phép, vì vậy trong một phút đồng hồ, tin nhắn an ủi đã lên đến con số 99+.
Đại đa số đều là lời nói nhảm đến từ Tôn Văn Thụy và Phương Giai Viễn, ngoại trừ hỏi Phó Dư Hàn làm sao vậy, còn lại đều hưng phấn kể về chuyện Tiền Khải Nhạc bị xử phạt.
Hôm nay trời bão, sáng sớm đã có mưa. Trường học hủy bỏ lễ chào cờ thường lệ, chuyển thành cho học sinh trở về phòng học xem phát sóng trực tiếp thông báo của nhà trường trên tivi trong phòng, chương trình phát thanh cũng đổi thành chuyên mục chăm sóc sức khỏe.
Tiền Khải Nhạc dưới hoàn cảnh này bị chủ nhiệm phòng công tác học sinh gọi đến, mặt mày ủ dột đứng trước máy quay đọc bản kiểm điểm.
Tôn Văn Thụy: Nói thật chứ, cái biểu cảm kia của cậu ta đủ cho tớ cười hết một ngày.
Phương Giai Viễn: Cậu còn chưa được nhìn thấy biểu cảm lúc ấy của cậu ta đâu, tháng này tớ phải dựa vào nó để ăn cơm đấy!
Phó Dư Hàn lười phải trả lời hai lần, vì vậy kéo cả hai tên kia vào thành một nhóm rồi gõ chữ: Đã biết. Người lớp hai có nói gì không?
Phương Giai Viễn: Nhóm lớp mình vừa mới thảo luận kìa, Phó ca cậu không thấy sao?
Tôn Văn Thụy: Phó ca chẳng lẽ cậu không bao giờ xem nhóm lớp sao……
Phó Dư Hàn: Nhóm gì?
Phương Giai Viễn:……
Tôn Văn Thụy:……
Tôn Văn Thụy: Ặc, nhóm lớp đó, có phải cậu chặn rồi không? Chẳng trách hai năm qua chưa từng thấy cậu nói chuyện.
Phương Giai Viễn: Cũng có thể vì sợ phiền phức nên đã thoát ra rồi, tớ mới vừa xem danh sách thành viên, không có Phó ca.
Phương Giai Viễn: Phó ca, tớ thêm cậu vào được không?
Phó Dư Hàn: Tùy cậu.
Phó Dư Hàn hít hít mũi, đi đến phòng bếp đặt điện thoại lên bàn, cầm lấy ấm trà bắt đầu nấu nước.
Lúc rửa ruột, cậu gần như hôn mê cho nên không cảm giác được gì. Sau khi tỉnh lại, cổ họng vẫn luôn khó chịu, ngủ một giấc cũng không tốt lên.
Bác sĩ phòng cấp cứu bảo cậu trở về uống nhiều nước ấm sẽ nhanh khỏi, Phó Dư Hàn vẫn còn nhớ rõ.
Chỉ trong khoảng thời gian đun nước, tin nhắn wechat đã từ không tăng lên hơn tám mươi tin. Phó Dư Hàn tiện tay cầm lên, mở ra thông tin nhóm, bật chế độ không làm phiền, lúc này mới trở về đọc tin nhắn.
Lưu Thành: Thì ra lúc trước Phó ca không ở trong nhóm sao?
Cát Nhiên: Sau khi tạo nhóm ba ngày đã rời khỏi.
Triệu Mộng Manh: Chậc chậc, lớp trưởng quan sát thật là tỉ mỉ.
Cát Nhiên: Tớ vốn dĩ cẩn thận mà.
Triệu Mộng Manh: Ồ ~~~
Trần Lập Văn: Thế Phó ca đâu rồi, sao không nói lời nào hết vậy?
……
Cậu vẫn luôn im lặng, vì vậy đề tài trong nhóm lớp cũng nhanh chóng chuyển sang cái khác. Phó Dư Hàn nhanh nhẹn lướt xem hết một lượt, sau khi đọc xong toàn bộ tin nhắn mới bắt đầu gõ chữ.
Phó Dư Hàn: Tiền Khải Nhạc bị xử phạt, người lớp hai có nói gì không?
Lưu Thành: Oa, Phó ca.
Trần Lập Văn: Oa, Phó ca.
……
Đội hình phía sau giống nhau y hệt.
Phó Dư Hàn: …… Nói nghiêm túc.
Lưu Thành: Ngoại trừ hai tên đàn em kia của Tiền Khải Nhạc, những người khác không có hành động gì.
Lý Giai Kỳ: Có lẽ là bọn họ cũng không ngờ lớp mười hai còn bị nhà trường xử phạt, tuy rằng chỉ là mức độ ‘Thông báo phê bình’ nhẹ nhất.
Cát Nhiên: Lớp mười hai, mọi người đều sợ sẽ bị lưu hồ sơ, hơn nữa cũng sắp đến kỳ thi đại học rồi, có lẽ cũng chẳng còn ai có tâm tư đi khiếu nại?
Từ Thiến Di: Bọn họ tốt nhất nên như vậy.
Cát Nhiên: 2333 Thiến Thiến lần này nhẹ nhõm rồi nha.
Từ Thiến Di: Thật đấy, tớ chưa từng thấy biết ơn ba mình như vậy bao giờ, nếu không phải nhờ ông ấy kiên quyết yêu cầu, không chừng Diêu chủ nhiệm sẽ buông tha cho cái tên kia.
Tôn Văn Thụy: Từ ba ba uy vũ!
Phương Giai Viễn: Từ ba ba tuyệt vời!
Từ Thiến Di: Tất nhiên rồi.
Từ Thiến Di: Đương nhiên tôi cũng muốn cảm ơn Phó ca đã giúp đỡ. @Phó Dư Hàn rốt cuộc cậu và Văn Dục bao giờ mới rảnh để cho tôi mời một bữa cơm đây?
Phó Dư Hàn vừa thấy người lớp hai không có hành động gì liền quay sang tập trung nấu nước, thình lình bị người ta tag tên, vội vàng cầm điện thoại lên xem.
Chuyện này nếu Từ Thiến Di không nhắc đến, có lẽ cậu đã quên luôn rồi.
Phó Dư Hàn: …… Hay là cậu hỏi cậu ta đi?
Từ Thiến Di: Văn Dục không có trong nhóm lớp, tôi cũng không có wechat của cậu ta.
Trần Lập Văn: Ai có wechat của Văn Dục không, tag một chút nào?
Đến tận lúc này, bạn học trong lớp mới dường như nhớ ra, sau đó hỏi thăm lẫn nhau, thế nhưng kết quả vẫn không ai có wechat Văn Dục.
Thật ra Cát Nhiên có số di động của hắn, nhưng liên lạc đều là nhắn tin trực tiếp, chưa từng thêm bạn wechat bao giờ.
Từ Thiến Di: Tôi thấy hay là các cậu đừng hỏi nữa, Phó Dư Hàn nhất định có đấy. @Phó Dư Hàn tag giúp một chút đi.
Phó Dư Hàn: Cậu ấy đang ngủ, chờ cậu ấy thức dậy rồi nói.
Từ Thiến Di:?
Triệu Mộng Manh:?
Trần Lập Văn: Phó ca cậu……
Phương Giai Viễn: Phó ca vì sao cậu biết cậu ta đang ngủ? Hai người đang ở cạnh nhau sao?
Cát Nhiên: A, chẳng trách hôm nay tớ nghe nói Phó Dư Hàn nghỉ học là nhờ Văn Dục xin phép giúp.
Hai vị trí ở hàng ghế cuối cùng trong phòng học đồng thời bỏ trống, chuyện này tất cả bạn học trong lớp đều thấy được, nhưng không ai biết cụ thể thế nào.
Sáng nay thầy chủ nhiệm đến lớp chỉ nói một câu “Hai người bọn họ xin nghỉ”. Hiện giờ bị Cát Nhiên dùng một câu nói toạc ra, nhóm lớp vài phút trước còn ầm ĩ náo nhiệt lập tức lâm vào trạng thái yên tĩnh như chết.
Hơn nửa tháng trước, chuyện hai người họ công khai hẹn đánh nhau còn rõ rành rành trước mắt, lúc này là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Phó Dư Hàn tùy tiện tìm cớ.
Phó Dư Hàn: Nghĩ đi đâu vậy, chỉ là lúc nãy tôi vừa điện thoại cho cậu ấy thôi.
Từ Thiến Di: Cậu ta ngủ mà còn nhận điện thoại của cậu sao?
Phó Dư Hàn: Cho nên tôi bị mắng.
Từ Thiến Di: [Quá trâu bò.jpg]
Từ Thiến Di: Nếu sau này có ai nói quan hệ của hai cậu không tốt, tôi sẽ đem đoạn lịch sử trò chuyện này phát ra cho bọn họ xem. Tôi sống mười bảy năm, lần đầu tiên thấy có người dám mắng Phó ca của chúng ta đấy.
Phó Dư Hàn: Cậu lại muốn gây sự phải không?
Từ Thiến Di: Tôi sai rồi ba ba, nhưng mà chuyện tôi nói là sự thật còn gì?
Phó Dư Hàn rất muốn nói không phải.
Thế nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Văn Dục: “Nhìn cái gì mà vui vẻ vậy?”
Phó Dư Hàn quay đầu sang, trông thấy Văn Dục mang dép lê híp mắt đứng ở cửa, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ lười biếng lúc vừa tỉnh dậy. Cậu hỏi: “Hình như tôi không cười mà?”
“Không cần cậu cười, tôi nhìn ra được.” Văn Dục nói, “Vậy nên chuyện gì thế?”
“Không có gì, trò chuyện trong nhóm lớp thôi.” Phó Dư Hàn ngừng một chút, “Cậu có muốn vào nhóm không?”
Văn Dục cười cười: “Thôi bỏ đi, tôi là một người ngoài, thêm vào sẽ làm mọi người không được tự nhiên.”
“Ai nói cậu là người ngoài?”
“Tôi tự mình nói.”
“Tình nguyện chịu đựng chân đau cũng muốn giúp lớp sáu chạy tiếp sức giành thứ hạng, đó là người ngoài sao?”
Văn Dục sửng sốt.
Cặp mắt đen láy của Phó Dư Hàn không hề né tránh nhìn thẳng vào hắn: “Ngày đó…… lúc sau tôi đã nhìn thấy, cậu lấy chai Vân Nam bạch dược trong túi của tôi thoa lên. Tôi không biết chân cậu tình huống cụ thể là thế nào, nhưng chuyện này quả thật là hy sinh, không phải sao?”
“Văn Dục,” Phó Dư Hàn hơi ngừng lại, như là đang suy nghĩ, “Vì sao cậu không thể thẳng thắn thành thật một chút hả? Cậu sống như vậy có mệt không.”
Ánh mắt Văn Dục chợt lóe.
Vừa mới tỉnh dậy, khóe mắt hắn vẫn còn mang theo một chút ủ rũ, nhưng rất nhanh đã bị cậu hỏi tỉnh.
Đôi mắt lạnh nhạt khẽ liếc qua, dừng lại thật lâu trên gương mặt Phó Dư Hàn.
“Tôi đã bao giờ nói với cậu chưa, cậu là người đầu tiên hỏi tôi sống như vậy ‘có mệt không’.” Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói, “Phó Dư Hàn, có câu này tôi muốn nói với cậu —— cậu có tinh lực như vậy, không bằng đi quan tâm Dương Phàm đi, đừng suốt ngày hỏi thăm chuyện của tình địch.”
Phó Dư Hàn nhướng mày: “Cậu có biết nói lý lẽ không hả, vậy cậu cũng đừng hỏi thăm chuyện của tôi chứ?”
“Chẳng phải cậu cũng không nói sao.” Văn Dục hỏi lại.
“Cái này sao mà giống nhau được, cậu là hỏi thăm chuyện riêng của tôi, còn tôi là quan ——” Phó Dư Hàn bỗng dưng mắc nghẹn.
“Hả?”
“Bỏ đi, không có gì.” Phó Dư Hàn cau mày, bĩu môi, “Vừa nãy bọn họ bảo tôi thêm cậu, cậu muốn thoát thì thoát.”
Cậu cúi đầu thêm Văn Dục vào nhóm lớp, sau đó mặc kệ mọi người phản ứng thế nào, ném điện thoại sang một góc.
Ấm nước trên bếp chẳng mấy chốc đã sôi, công tắc vang lên một tiếng “bang” rồi tự động ngắt điện. Phó Dư Hàn đổ nước sôi vào bình, sau đó tìm một cái ly rửa sạch, tự rót cho mình một ly nước ấm.
Vào ngày mưa bão, uống một ly nước ấm giúp cổ họng đang khó chịu của cậu thoải mái đôi chút.
Giữa chừng Văn Dục chạy đi rửa mặt, lúc quay lại nhịn không được cười nói: “Đây hình như là nhà tôi mà, sao cái gì cậu cũng thuần thục vậy hả?”
“Chẳng phải cậu bảo tôi tùy ý sao.” Thái độ Phó Dư Hàn tự nhiên đáp, nhìn hắn hỏi, “Trưa nay ăn cái gì?”
Cậu vừa nói vừa sờ di động, Văn Dục ngắt lời nói: “Có phải bên tứ ca vẫn chưa trả thù lao cho cậu không?”
“Ừm, vừa nãy anh ấy gọi điện đến cho tôi, nói hôm nay sẽ tìm Ung Dung đòi tiền.”
“Vậy dùng của tôi đi.” Văn Dục lấy điện thoại ra, mở khoá ném cho Phó Dư Hàn, “Cậu đừng trả tiền.”
“…… Tôi cũng không thể lúc nào cũng dùng tiền của cậu.”
“Chờ khi nào cậu có lương, tôi cho cậu cơ hội mời khách.”
“Vậy hay là cậu xem xét đến Từ Thiến Di đi, cô ấy chờ mời hai chúng ta ăn cơm cũng sắp chờ đến mòn mỏi rồi.”
Phó Dư Hàn nói thì nói, rốt cuộc cũng không từ chối điện thoại của Văn Dục, cúi đầu mở ứng dụng đặt cơm.
“Nhưng tôi không muốn ăn của cô ta.” Văn Dục nói, “Tôi muốn ăn của cậu.”
Phó Dư Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Cậu ấu trĩ quá đấy.”
“Chịu thôi.” Văn Dục nói.
Nói đến cũng lạ, thân là thiếu niên thế kỷ 21, vậy mà nơi ở của Văn Dục lại chẳng hề có bất kỳ thiết bị giải trí nào —— cho dù là máy vi tính hay tivi, tất cả đều không nhìn thấy. Phó Dư Hàn đặt cơm xong, đưa trả điện thoại lại cho Văn Dục, đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.
Mưa to cách trở bước chân người, hiện giờ hai người bọn họ tạm thời bị vậy tại không gian nhỏ hẹp này, lại không có việc gì để làm.
Văn Dục dường như không nhận ra điều này, cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, cũng không thèm ngẩng lên nói: “Cậu nấu nước đúng không? Rót giúp tôi một ly.”
“…… Cậu không có tay sao.” Phó Dư Hàn tựa như cạn lời, đứng dậy đi đến tủ bát tìm ly.
“Tôi đang xác nhận kết quả xét nghiệm, đề nghị cậu đối xử với tôi tốt một chút.”
“Vâng vâng vâng,” Phó Dư Hàn lạnh mặt đem cái ly đã rửa sạch để lên bàn, rót nước ấm vào, “Cảm tạ Dục ca thay tôi đòi lại công bằng, Dục ca mời ngài uống nước.”
Văn Dục cầm lấy ly nước liền đi, ánh mắt vẫn còn tập trung trên màn hình điện thoại.
Phó Dư Hàn: “……”
Cậu duỗi tay cản lại: “Lấy sai rồi, ly đó là của tôi……”
Nhưng Văn Dục uống quá nhanh, Phó Dư Hàn còn chưa kịp dứt lời, hắn đã uống một hớp lớn xuống bụng.
Cả hai đồng thời sửng sốt.
Văn Dục giơ cái ly lên nhìn nhìn, nhẹ giọng nói: “Kệ đi.”
Chỉ có thể kệ đi thôi, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn.
Giống như lái xe qua gờ giảm tốc, “lộp cộp” một chút, cũng không ảnh hưởng gì đến con đường phía trước.
Phó Dư Hàn không thể làm gì hơn, đành phải uống ly nước mình vừa rót ra lúc nãy, câu được câu chăng hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Không khác lắm so với suy đoán của tôi.” Văn Dục vừa uống nước vừa nói, “Cảnh sát bên kia cũng đang đợi kết quả, lát nữa tôi sẽ cho người gửi qua, có thể cậu sẽ phải đến cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai.”
“Ừm.”
“Nhưng tôi phải nói trước với cậu điều này.” Văn Dục đột nhiên thả điện thoại xuống, “Ung gia rất có thế lực, nếu Ung Dung bị giam giữ, người nhà hắn chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu hắn ra. Về nhà xử lý thế nào là chuyện nhà hắn, nhưng tôi đoán chừng hắn bị giam trong cục sẽ không được bao lâu đâu.”
“Có thể cho anh ta nếm chút giáo huấn là rất tốt rồi, không thể kiện lên cũng không thể phạt nặng được, tôi đều hiểu. Nhưng mà, Văn Dục ——”
Phó Dư Hàn có chút do dự.
“Hả?”
“Việc này có gây phiền phức cho cậu không?” Phó Dư Hàn ngước mắt, “Tôi đang nghĩ đến chuyện, có lẽ quan hệ giữa cậu và người nhà không được tốt phải không? Nhưng chuyện của Ung Dung……” Cậu nhíu chặt mày, “Cậu đừng……”
Thử tưởng tượng nếu là mình, ngày nào đó gặp phải chuyện gì khiến bản thân không thể không đi cầu xin Hà Yến giúp đỡ, như vậy cậu chắc chắn sẽ nôn đến chết mất.
Phó Dư Hàn không muốn như vậy, đương nhiên cũng không hy vọng Văn Dục vì mình mà phải nhờ vả người trong nhà, bởi vì nếu hắn làm vậy, lần mắc nợ ân tình này của cậu không khỏi quá lớn rồi —— Mặc dù thật ra cậu cũng không biết rõ lắm mối quan hệ giữa Văn Dục và người nhà hắn rốt cuộc là như thế nào.
Hơn nữa, cho dù thật sự miễn cưỡng chính mình, với tính cách của Văn Dục, hắn cũng chưa chắc sẽ nói ra, giống như lần chạy tiếp sức trong đại hội thể thao ngày đó, chạy đến mức chân bị đau hắn cũng chưa từng có nửa câu phàn nàn.
Phó Dư Hàn muốn nói, “Cậu đừng đánh đổi vì tôi.”
Nhưng những lời này nói ra giữa hai người bọn họ quả thật quá buồn nôn, cậu thật sự không có cách nào nói nên lời.
“Tôi đừng cái gì?” Khoé môi Văn Dục khẽ cong, dường như vô cùng hứng thú, “Cậu nói xem.”
“…… Cậu đừng làm chuyện mà bản thân không vui.” Cuối cùng Phó Dư Hàn chỉ có thể nói một câu mơ hồ không rõ như vậy.
“Vui chứ, tôi thật sự rất vui.” Văn Dục nhướng mày, sau đó tiếp tục cúi đầu nhắn tin, “Cậu còn chưa hiểu sao, có thể ban đầu Ung Dung chỉ cảm thấy có hứng thú với cậu, tôi đoán hắn thay đổi ý định bỏ thuốc là sau khi nhận cuộc gọi kia của tôi —— hắn muốn giẫm tôi một chân, chẳng lẽ tôi ngồi yên không làm gì?”
Phó Dư Hàn chợt ngẩn người, tầng ẩn ý này quả thật cậu không nghĩ tới.
Bất quá như vậy cũng hợp lý, nói thẳng ra, Phó Dư Hàn thật sự không cảm thấy bản thân mình có sức hấp dẫn lớn đến mức khiến người ta bất chấp hậu quả bỏ thuốc.
“Hai người có thù oán sao?” Phó Dư Hàn hỏi.
“Không đến mức đó, nhưng nhìn nhau không vừa mắt là thật.” Văn Dục ngừng một chút, “Ba hắn và ba tôi quen biết nhau, cho nên lúc còn nhỏ không tránh khỏi đụng chạm, hơn nữa luôn có người cứ thích đem chúng tôi ra so sánh.”
Phó Dư Hàn “Ừm” một tiếng: “Vậy xem ra hắn thấy cậu không vừa mắt là chuyện rất bình thường.”
“……” Văn Dục bị cậu chọc tức đến bật cười, ngẩng đầu nói, “Cậu kiếm chuyện với tôi đúng không.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, làm gì có ai thích bản thân bị coi là kẻ phản nghịch đâu chứ?”
“Đúng vậy.” Văn Dục gật gật đầu, “Tôi nói ra lời này quả thật có chút không biết xấu hổ, nhưng tôi thật đúng là thuộc về dạng ‘con nhà người ta’.”
Còn về phần Ung Dung, trước khi hồi tâm chuyển ý trở về làm một ông chủ thì chính là một tên vô pháp vô thiên chơi bời khắp thành phố này.
“Thậm chí còn có một chuyện rất buồn cười.” Văn Dục cong khóe môi, vui vẻ nói, “Có một năm ông nội hắn làm sinh nhật, ba tôi đưa mẹ tôi đến tham dự. Ung Dung trước đây chưa từng gặp mẹ tôi, ở tiệc rượu còn đùa giỡn bà ấy.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Ngày đó quả thật náo nhiệt đến mức gà bay chó sủa, ông nội hắn tức giận đến mức tuyên bố ở trước mặt mọi người sẽ đánh gãy chân hắn.” Văn Dục cười ngặt nghẽo.
“Mẹ nào của cậu?” Phó Dư Hàn hỏi.
Ý cười trên khoé môi Văn Dục bỗng chốc thu lại.
Hắn nhìn chằm chằm điện thoại, giống như đang ngẩn người, lại tựa như tự hỏi, hơn nửa ngày mới ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn thoáng qua Phó Dư Hàn.
“Đương nhiên là mẹ kế.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ung Dung nếu dám đùa giỡn mẹ tôi, vậy cũng không cần ông nội hắn động thủ.”
Năm ấy Văn Dục mới chỉ mười ba tuổi, cho dù có làm ra chuyện gì cũng không cần phải chịu trách nhiệm.
Một tia nguy hiểm chợt lóe lên trong mắt Văn Dục, nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình: “Bất quá chuyện này cũng không phải trọng điểm, ý tôi muốn nói là, hắn thật sự chẳng ra gì. Hai năm trước Ung Dung bắt đầu kinh doanh cửa hàng thời trang, ba tôi còn khen hắn rốt cuộc đã biết suy nghĩ cẩn thận.” Văn Dục cười khinh miệt, “Nhưng theo tôi thấy, hắn vốn dĩ là chó không thay đổi được thói ăn phân.”
“Tôi không phải phân.”
“Ừ.” Văn Dục gật gật đầu, “Cậu không phải, tôi không nói cậu, đừng hiểu lầm.”
“Người hiểu lầm là cậu mới đúng.” Phó Dư Hàn thở dài, “Tôi nói ‘Kẻ phản nghịch’ không phải là ý này —— ý của tôi là, tuy rằng nhìn cậu cũng không giống người biết nghe lời, nhưng cậu sẽ không làm ra chuyện không có giới hạn như vậy.”
Văn Dục sửng sốt, ngẩng đầu.
Hắn đột nhiên cười: “Tôi sống mười tám năm, lần đầu tiên nghe thấy có người nói tôi không nghe lời đấy.”
“Vì ngay từ đầu cậu đâu có giả vờ trước mặt tôi,” Phó Dư Hàn nói, “Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy.”
“Tôi cũng muốn giả vờ lắm chứ.” Văn Dục cụp mắt, tựa như đang nhớ lại, “Nhưng mà không phải cậu vừa nhìn thấy mặt tôi liền nói tôi giả quá sao.”
Nói thật, ngày đó hắn có chút ngoài ý muốn.
Văn Dục một chút cũng không cảm thấy mình cười có chỗ nào không ổn, thế mà Phó Dư Hàn lại mười phần chắc chắn nói “Không muốn cười thì đừng cười.”
Chẳng biết cậu ta từ chỗ nào nhìn ra được.
“Sự thật chứng minh là tôi đúng.” Phó Dư Hàn đứng lên, tiến lại gần Văn Dục, vô cùng tự nhiên giơ ngón trỏ chạm vào vành tai trái của hắn, giọng nói tràn đầy vẻ lười biếng, “Mặc dù tôi uống rượu, đi bar, xỏ lỗ tai, nhưng tôi biết, tôi là học sinh ngoan, phải không?”
Văn Dục hất tay cậu ra, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ nói với Ung Dung, không cần trả lương cho cậu nữa.”
Phó Dư Hàn hừ nhẹ một tiếng, khóe mắt đuôi mày nhiễm một chút ý cười không quá rõ ràng.
Cậu đi đến ghế sô pha: “Tôi mệt quá, trước khi cơm trưa giao tới tôi muốn ngủ một lát, nhớ gọi tôi đấy.”
“Đi vào trong ngủ đi.” Văn Dục nói, “Hôm nay trời lạnh, đừng để đổ bệnh.”
Bước chân Phó Dư Hàn chợt ngừng một chút, sau đó cậu xoay người, đi về hướng phòng ngủ.
Gần hai giờ, cơm mới được giao tới, hai người bọn họ ngồi đối diện nhau ăn một ‘Bữa sáng’ đơn giản. Văn Dục dọn dẹp bàn xong liền bắt đầu làm bài tập.
Lúc đầu Phó Dư Hàn cho rằng hắn chưa làm bài tập cuối tuần, nhưng sau khi nhìn kỹ cậu lại phát hiện, người này căn bản là đang làm cái khác.
“Luyện đề cho cuộc thi.” Văn Dục nói.
Hắn luyện đề còn chưa tính, khủng bố nhất là, Văn Dục vậy mà còn có thể vừa làm bài vừa nhắn tin xử lý chuyện của Ung Dung, quan trọng hơn là, thời gian làm bài của hắn lại không hề vượt quá yêu cầu.
Tựa như trong đầu hắn không phải là đại não bình thường, mà là một bộ xử lý trung tâm bốn lõi tám luồng vậy.
Phó Dư Hàn ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình liền không tránh khỏi hoài nghi bản thân.
Cậu đã từng nghĩ rằng mình cũng là một học sinh tốt, đến lúc này mới phát hiện, thì ra sự thụt lùi của bản thân chỉ là từ dốt ba phần biến thành dốt bảy phần mà thôi.
Đều là học dốt, chỉ là mức độ khác nhau, cho nên chênh lệch cũng không lớn.
“Có phải cậu không có việc gì làm không?” Văn Dục không ngẩng đầu lên nói, “Bài tập cuối tuần tôi vẫn chưa làm đâu, cậu nếu không có chuyện gì làm có thể lấy bài của tôi để ôn tập.”
“…… Tôi tự làm của mình.”
“Làm xong chưa.”
“…… Sẽ làm xong.”
“Như vậy có nghĩa là vẫn chưa xong.” Văn Dục ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, “Thật ra nếu cậu muốn hỏi vấn đề gì…… Cũng có thể tìm tôi hỏi. Đi tìm giáo viên rất phiền phức, người chờ hỏi cũng nhiều.”
Phó Dư Hàn không thích ồn ào, lúc có nhiều người cậu thậm chí còn chủ động tránh đi.
Văn Dục nghi ngờ Phó Dư Hàn còn tồn tại rất nhiều vấn đề chưa hỏi.
“…… Vậy thì không cần đâu.” Phó Dư Hàn giật giật khóe miệng.
Văn Dục nhún vai: “Tùy cậu, nhưng điểm số hiện giờ của cậu vẫn còn cách đại học T rất xa.”
“Tôi định thi vào lớp nghệ thuật.”
“Vậy cũng không đủ.”
Đây là lời nói thật, sinh viên nghệ thuật muốn thi vào đại học T, ít nhất cũng phải đạt được hai điểm loại khá. Nhưng Phó Dư Hàn có chút khó hiểu: “Tôi cũng chưa nói tôi sẽ thi vào đại học T mà? Đại học T cho cậu bao nhiêu tiền quảng cáo hả, tôi đại học P trả gấp đôi.”
Văn Dục cười đến mức suýt chút nữa thì quăng luôn bút.
Điều này khiến Phó Dư Hàn không hiểu sao cả: “Buồn cười đến vậy à?”
“Cậu biết không,” Văn Dục vừa cười vừa nói, “Ngày đó Dương Phàm điện thoại tới rủ tôi cùng thi vào đại học T, tôi cũng trả lời với cậu ấy như vậy.”
Hai người bọn họ về mặt nào đó quả thật có chút giống nhau.
Sự trùng hợp này khiến Văn Dục cảm thấy rất thú vị.
Phó Dư Hàn: “……”
Phó Dư Hàn thương tâm rồi, nghĩ đến việc Dương Phàm nhiều lần rủ rê Văn Dục cùng thi vào đại học T cậu liền giống như ăn phải giấm.
Ngoại trừ bài tập cuối tuần chưa làm, cùng với vài đề ôn luyện cho cuộc thi mà thầy chủ nhiệm phát riêng cho Văn Dục, nơi này của hắn cũng không còn bài tập nào thích hợp để Phó Dư Hàn làm nữa.
Cậu ngồi một lúc liền ngây ra, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tranh thủ lúc trời mưa nhỏ hạt liền tạm biệt về nhà.
Về đến nhà còn chưa tới năm giờ, nhưng điều Phó Dư Hàn không ngờ chính là, Hà Yến vậy mà lại đang ở trong phòng khách.
“Hôm nay tan học sớm vậy?” Biểu cảm của bà rất lạnh lùng.
“A”, Phó Dư Hàn đáp lời, “Vâng.”
“Tối hôm qua mày lại không về nhà, đã ở đâu?”
Chuyện này chắc chắn không thể nói thật được. Nếu là bình thường, Phó Dư Hàn sẽ tùy tiện tìm một cái cớ nghe hợp lý một chút.
Nhưng hôm nay không biết sợi dây thần kinh nào bất ổn, lời đến bên miệng lại đột nhiên biến thành: “Con đến nhà Văn Dục học thêm, muộn quá nên ngủ luôn ở đó.”
“Văn Dục?”
“Vâng, là học sinh mới chuyển trường đến lớp con, thành tích rất tốt.” Nói dối một khi đã bắt đầu, những câu tiếp theo sẽ trở nên suôn sẻ hơn rất nhiều. Phó Dư Hàn miêu tả tình huống cụ thể, “Bây giờ cậu ấy là bạn cùng bàn của con —— giáo viên của bọn con đều là một người dạy hai ba lớp, ai cũng có vấn đề muốn hỏi, con thấy bọn họ bận quá cho nên tìm bạn cùng bàn nhờ giúp đỡ. Như vậy không được sao?”
Phó Dư Hàn đã chuẩn bị tốt tâm lý hứng chịu cơn điên của Hà Yến, nhưng không ngờ là, người mẹ gắt gỏng của cậu thế mà chỉ hơi thay đổi nét mặt: “Lớp mười hai phải chăm chỉ học hành, lần sau nếu có ở lại nhà người ta thì ít nhất cũng phải báo cho mẹ một tiếng.”
“Vâng.” Phó Dư Hàn cụp mắt, cúi đầu đổi giày.
“Còn một chuyện.” Hà Yến nói, “Tuần trước mày không lấy tiền, tuần này có lấy không?”
“Không ạ.”
“Vẫn muốn giận dỗi với mẹ đúng không?”
“Mẹ nói vậy thì cứ coi là vậy đi.” Phó Dư Hàn cụp mắt không nhìn bà, “Qua một thời gian nữa con cũng mười tám tuổi rồi, không phải ở nước ngoài cha mẹ chỉ nuôi dưỡng con cái đến mười tám tuổi thôi sao.”
Hà Yến như cười như không nhìn chằm chằm cậu.
Phó Dư Hàn liền đứng yên như vậy trong phòng khách.
Đây là bản lĩnh cậu đã luyện tập được mấy năm qua, dùng để đối phó với mẹ mình —— cụp mắt, giả vờ mắt điếc tai ngơ, mặc kệ bà quở trách.
Nhưng mà hôm nay, Hà Yến lại chưa từng quở trách cậu nửa câu.
“Được.” Bà chỉ nói như vậy, “Vậy chờ đến lúc mày không có tiền lại nói sau.”
…… Sau đó đâu?
Không còn gì nữa?
Phó Dư Hàn kinh ngạc ngước mắt, nhìn thấy Hà Yến đã trở về phòng.
Nếu là thường ngày, có thể trong nhà đã phát sinh cãi vã ầm ĩ, hôm nay thế mà lại nhẹ nhàng trôi qua rồi. Phó Dư Hàn sững sờ một lúc lâu, sau nửa ngày, trong đầu tựa hồ mới toát ra một ý nghĩ chưa từng có.
—— thành tích quả thật là một tấm lá chắn hữu ích.
—— chẳng trách Văn Dục luôn tỏ ra ngoan ngoãn ở trước mặt người khác như vậy.
Ngoại hình đẹp trai, thành tích tốt, tính tình hiền hòa, thích giúp đỡ mọi người, người như thế làm gì có ai không thích chứ?
Cho dù đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Dù sao cũng chẳng có mấy người quyết tâm muốn biết đằng sau dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của hắn thật sự cất giấu điều gì.
Tối đó, tứ ca chuyển khoản thù lao hai ngày làm việc cho Phó Dư Hàn cùng với rất nhiều lời xin lỗi. Chuyện này ngược lại, chính bản thân cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bởi vì thoạt nhìn qua, Văn Dục xem chừng còn muốn phẫn nộ hơn, cậu làm người bị hại trái lại không có bao nhiêu tức giận.
Suy cho cùng, rốt cuộc Ung Dung cũng không chiếm được tiện nghi gì của cậu.
Ngày hôm sau vẫn đi học như bình thường. Sau khi cơn bão đi qua, nhiệt độ không khí đã giảm xuống gần mười độ. Phó Dư Hàn thức dậy sớm, mặc xong bộ đồng phục dài tay rồi vẫn cảm thấy lạnh.
Cây cối trong khuôn viên trường học đã chuyển sang màu vàng chỉ trong một đêm. Thỉnh thoảng có vài chiếc lá đung đưa rơi khỏi cành cây, chạm xuống mặt đường bê tông phát ra vài âm thanh ‘lộp bộp’.
Phó Dư Hàn mở cửa bước vào lớp, tiến về vị trí của mình, ngồi yên không nhúc nhích.
6:45, Văn Dục xách theo một túi đồ ăn sáng đặt lên bàn.
Phó Dư Hàn vốn dĩ đang ngủ bù, bị hắn đánh thức cảm thấy có chút kỳ quái: “Chẳng phải cậu luôn đúng giờ mới vào lớp à, hôm nay sao lại đột nhiên đến sớm vậy hả?”
“Tôi đoán cậu còn chưa ăn sáng.” Văn Dục nhìn thẳng vào Phó Dư Hàn, nhỏ giọng nói, “Cuối tuần này nhớ đến bệnh viện tái khám.”
“Tôi không có việc gì chứ?” Phó Dư Hàn mờ mịt.
Văn Dục: “Tôi dẫn cậu đi.”
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, mang theo một loại cảm giác đáng tin nói không nên lời, Phó Dư Hàn cực kỳ không biết làm sao: “……”
Thôi kệ đi, dẫn thì dẫn.
Loại chuyện này nếu cậu tranh cãi với Văn Dục thì sẽ còn phiền phức hơn cả đi bệnh viện.
Nhưng mà ——
“Thời gian thế nào? Tôi định cuối tuần đến chỗ tứ ca nhìn một chút, anh ấy nói sẽ dạy tôi vẽ tranh.”
“Sáng thứ bảy được không?” Văn Dục nói, “Kiểm tra xong tôi có thể dẫn cậu đến chỗ anh ấy.”
“Được.”
Trời đã bắt đầu chuyển lạnh, đừng nói là cậu, gần như tất cả mọi người đều thích ngồi tại chỗ của mình. Có lẽ cũng bởi nguyên nhân này mà bầu không khí thảo luận bài tập trong phòng học có vẻ nghiêm túc hơn so với trước kia.
Phó Dư Hàn bỏ dở bài tập một ngày, hiện tại nhìn bài thi còn để giấy trắng trước mặt liền cảm thấy đau đầu. Nhưng tính cách của cậu vốn ngoan cường, quyết định học bù, cho nên đối diện với bài tập làm cách nào cũng không thể hiểu được này chẳng hề lộ ra nửa phần không kiên nhẫn.
Giữa chừng Cát Nhiên đi ngang qua, thấy Phó Dư Hàn đang làm bài liền trò chuyện vài câu, bảo cậu nếu có vấn đề gì đều có thể tìm cô để hỏi.
Văn Dục…… Kẻ ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ Văn Dục, sửng sốt đến mức không nói nên lời.
Tuy nhiên, sau đó hắn nhanh chóng nhận ra, Phó Dư Hàn thật sự cũng không cần nhiều sự giúp đỡ giống như hắn nghĩ.
Chỉ trong hai ngày, người này đã từ ‘Mù mịt không hiểu gì’ tiến bộ thành ‘Có thể sắp xếp kiến thức theo mức độ tiếp nhận’.
Tuy rằng vẫn không hiểu hết, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tri.
Giống như cậu ta đang chơi trò tô màu trên một tờ giấy trắng, mặc dù vẫn chưa vẽ ra được màu sắc nào, nhưng những đường nét cơ bản đã bắt đầu dần dần hình thành.
Buổi trưa ngày thứ sáu, Văn Dục trông thấy Phó Dư Hàn cầm theo một cái túi đi đến văn phòng giáo viên.
Dáng vẻ đi đường của cậu thoạt nhìn giống như đi gây sự, nhưng chỉ có Văn Dục biết, thật ra Phó Dư Hàn là đang đi hỏi bài.
Đó là hai câu hỏi rất cơ bản, Văn Dục chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể viết ra bốn cách làm bài.
Cái gì gọi là bỏ gần tìm xa?
Phó Dư Hàn chính là như vậy.
Chậc.
Bản thân Phó Dư Hàn cũng không ý thức được sự ghét bỏ của tên bạn cùng bàn kia, cậu chỉ là dựa theo năng lực cảm thụ của mình đi hỏi giáo viên mà thôi.
Buổi trưa hôm đó, trong văn phòng không có nhiều học sinh đến hỏi bài, nhưng toàn bộ giáo viên đều có mặt, đối với thái độ ‘Quay đầu là bờ’ của cậu đều tỏ ra cực kỳ khen ngợi.
Khiến tâm tình Phó Dư Hàn không hiểu sao cảm thấy thật vi diệu.
Lúc học cấp hai, cậu đã từng được nghe rất nhiều lời khen. Khi ấy, Phó Dư Hàn còn cảm thấy những thầy cô này nhàm chán muốn chết, chỉ cần học sinh đạt được thành tích tốt một chút, mặc kệ nhân phẩm và sở thích của người đó thế nào, bọn họ nhắm mắt vẫn có thể khen không dứt.
Nhưng mà đã lâu rồi cậu không còn được nghe những lời như vậy nữa, hiện giờ lại được khen, ngoài ý muốn cảm thấy cũng không tệ lắm.
Tuy rằng những lời này cũng không phải lý do khiến cậu quyết tâm trở về học tập nghiêm túc.
Bất quá, có một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi nghe được những lời tán thưởng của thầy cô, Phó Dư Hàn cảm giác bản thân giống như đang dần dần sống lại.
Sáng sớm thứ bảy, Phó Dư Hàn đúng hẹn đến nhà Văn Dục.
Bởi vì đã hẹn trước thời gian, cho nên hôm nay Văn Dục ít nhất cũng đã thức dậy. Người không có tinh thần ngược lại là Phó Dư Hàn.
Lúc trông thấy cậu, Văn Dục không khỏi sửng sốt: “Tối hôm qua cậu làm gì?”
“Vẽ tranh.” Phó Dư Hàn ngáp một cái.
“Cần gì phải liều mạng đến mức này……” Văn Dục cạn lời, khoá cửa bước ra, “Chẳng phải trước đây tôi thấy cậu vẽ tốt lắm rồi sao?”
“Cậu từng thấy tôi vẽ lúc nào?”
Văn Dục ngừng một chút, bỗng nhiên nhớ ra Phó Dư Hàn không biết hắn đã vô tình xem được quyển sổ vẽ tranh của cậu vào hôm nhà trường họp phụ huynh.
“Lúc hẹn đánh nhau tôi từng nhìn thấy.” Tốc độ câu chuyện thay đổi quá nhanh, Văn Dục suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi chính mình.
May là Phó Dư Hàn không hề nghi ngờ, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
Rõ ràng là cậu đi tái khám, vậy mà đồ vật mang theo còn ít hơn Văn Dục, chỉ có mỗi một túi đồ xẹp lép —— ngày đó lúc đưa Phó Dư Hàn đi bệnh viện rửa ruột cũng là Văn Dục giúp cậu ghi bệnh án tạm thời. Túi hồ sơ khám bệnh kia vẫn luôn để ở nhà hắn không hề đụng tới, hôm nay cũng là hắn giúp cậu lấy ra.
Lúc ý thức được vấn đề này, Văn Dục liền đem túi đồ đang cầm ném vào trong ngực Phó Dư Hàn: “Hồ sơ khám bệnh của mình thì tự mình cầm đi.”
“Có thể nặng chết cậu sao?” Phó Dư Hàn bĩu môi.
“Tôi mong manh yếu đuối.”
“…… Xùy.”
Ngày đó Văn Dục kịp thời đưa Phó Dư Hàn đến bệnh viện, hơn nữa bản thân cậu cũng có sức khoẻ tốt, cho nên kết quả tái khám đều bình thường. Văn Dục vẫn không nói gì, gọi xe cùng cậu đến phòng làm việc của tứ ca.
Phòng làm việc của y cùng hướng với địa điểm chụp ảnh nhưng gần hơn, buổi trưa đường xá khá thông thoáng, vậy nên bọn họ rất nhanh đã tới.
“Tứ ca.” Văn Dục chưa đi đến cửa đã lên tiếng trước, “Em mang người đến rồi.”
Lão tứ vừa mới tỉnh ngủ, còn đang ở trần mặc quần đùi, tóc tai tán loạn giống như vừa bị chó gặm, lúc nhìn thấy Văn Dục, cái ngáp dài của y bỗng như bị mắc kẹt: “…… Sao cậu cũng tới đây hả?”
“Em không thể tới sao?” Văn Dục khó hiểu hỏi.
“Không, không phải, khụ khụ, khụ khụ khụ……” Đang ngáp lại bị nghẹn khiến lão tứ liên tục ho khan, suýt chút nữa đã tắt thở, “Anh, này không phải là anh bất ngờ vì cậu đến à?”
“Tối hôm qua Ung Dung bị dẫn đi rồi, việc này em đã nói với anh chưa?” Văn Dục nhướng mày.
Lão tứ choáng váng. Phó Dư Hàn sửng sốt: “Cậu chưa nói.”
“Vậy bây giờ tôi nói.” Văn Dục kéo một cái ghế đến ngồi xuống, “Cho nên tôi tới nhìn một chút, dù sao cũng thuận tiện.”
Thuận tiện cái gì?
Văn Dục không nói, lão tứ cũng không hỏi.
Thật ra Phó Dư Hàn cũng tự biết, chỉ là cậu rất muốn hỏi Văn Dục vì sao nhất định phải đưa cậu đến bệnh viện tái khám, nhưng một loại trực giác bản năng nào đó đã khiến cậu im lặng.
Phòng làm việc của tứ ca rất lớn, rộng ước chừng gần hai trăm mét vuông, gian ngoài là phòng công tác, bàn máy tính và khu vực tiếp khách; bên trong là studio loại nhỏ, phòng đạo cụ và phòng nghỉ tạm thời.
Phó Dư Hàn đi tham quan một vòng.
Đối diện với không gian lộn xộn mất trật tự như vậy không hiểu sao Phó Dư Hàn lại có cảm giác yêu thích, phòng đạo cụ và một số thiết bị quay chụp cũng khiến cậu vô cùng hứng thú.
Trên những mặt tường treo một số bức tranh, từ tranh sơn dầu đến tranh ký hoạ bằng than chì, vừa nhìn liền thấy có đến bốn năm phong cách khác nhau. Thấy cậu tò mò, lão tứ liền giới thiệu: “Đây đều là tranh do mấy người bọn anh vẽ lúc rảnh rỗi đấy.”
Bắc Lâm từ phòng nghỉ đi ra, nghe vậy cười nói: “Lúc ế ẩm không có cái gì để chụp, bọn anh liền ở đây vẽ tranh, đợi đến ngày nào đó nổi tiếng rồi sẽ mang đi bán đấu giá.”
Phó Dư Hàn đi theo nghe vậy khẽ cong môi.
“Đúng rồi, cậu có mang theo tranh cậu tự vẽ không?”
“Em có mang theo một quyển ký họa.” Phó Dư Hàn do dự một chút, “Những bức ký hoạ trước kia…… Đều bị mẹ em xem như giấy vụn bán đi rồi.”
Đây đúng thật là một chuyện hết sức bi thảm, không ngờ Bắc Lâm lại bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha! Sau khi anh thi đại học xong, những bức tranh cũ vẽ lúc học cấp ba cũng bị mẹ anh đem bán, lúc ấy anh đã tức giận đến mức cãi một trận lớn với bà ấy.”
“Sau đó thì sao?” Phó Dư Hàn hỏi.
“Sau đó anh tự nói với chính mình, ‘Cùng lắm thì vẽ lại một lần nữa’, anh nghĩ lúc mình học đại học nhất định sẽ còn vẽ đẹp hơn so với lúc cấp ba.” Bắc Lâm cười nói, “Kết quả đến khi anh tốt nghiệp đại học, phát hiện tranh vẽ của mình quá nhiều quá nặng, anh ngại phiền, cho nên đã mang toàn bộ chúng nó bán đi hết.”
Phó Dư Hàn: “……”
Phó Dư Hàn: “Vậy không phải anh quá cừ rồi à?”
Bắc Lâm cười mãi một lúc mới lau đi nước mắt sinh lý tràn ra trên khóe mi.
“Chủ yếu là vì tâm lý không giống nhau, cậu biết không? Khi vẽ đến một giai đoạn nào đó, cậu sẽ nhận ra tất cả những gì mình từng vẽ trước đây đều là rác rưởi, và cái cậu theo đuổi cũng không còn là bản thân bức tranh nữa, mà là những thứ khác thuộc về góc độ ý thức —— anh đã học được điều này, cho nên những bức tranh đó với anh mà nói, đã không còn quan trọng nữa.”
“Đúng thế, khi đó tôi cũng nghĩ như vậy.” Lúc này từ phòng trong đi ra thêm một người Phó Dư Hàn chưa từng gặp, thoạt nhìn có lẽ cũng là trợ thủ.
Trong phòng làm việc, lão tứ hơn ba mươi tuổi cùng mấy vị trợ thủ tuổi hai mươi mấy, nhắc đến chuyện xưa thời còn là sinh viên quả thật là nói mãi cũng không hết.
Chỉ trong vòng mười phút, Phó Dư Hàn đã làm quen hết với tất cả mọi người ở đây, còn thuận tiện nghe ‘Vài câu chuyện xưa về việc bán tranh’ của bọn họ.
“Nhưng cuối cùng mấy người cũng đâu có vẽ tranh nữa.” Tam Mao, người duy nhất ở đây không học vẽ ngáp một cái, từ trong phòng bước ra.
“Cuộc sống luôn có những giai đoạn mới, sẽ có những mục tiêu theo đuổi mới. Chúng ta đây là phát triển biết không.” Bắc Lâm nghiêm túc nói, “Tỷ như hiện tại, mục tiêu của tôi chính là kiếm một số tiền, sau đó tìm một người bạn gái.”
“Lại nói chuyện khác người rồi.” Một vị trợ lý tên là Thái Thái nghiêm túc nói, “Một phòng toàn là gay còn ở đó phát biểu linh tinh cái gì?”
Phó Dư Hàn sửng sốt.
Cậu không cố ý giấu giếm xu hướng giới tính của mình, nhưng cũng chưa từng nói qua với người khác, hôm nay là lần đầu tiên ý thức được bản thân đang đứng giữa…… những người ‘Đồng loại’.
Cậu theo bản năng liếc nhìn về phía Văn Dục.
Thần kỳ là, lúc này Văn Dục cũng đang nhìn cậu, bốn mắt đối diện nhau, hắn còn hướng cậu cười một cái.
Tươi cười rất nhạt, nhưng thoạt nhìn chân thật hơn rất nhiều so với ‘Nụ cười ba mươi độ’ mà lúc bình thường hắn luôn triển lãm cho người khác xem.
“Cho nên tôi chính là trai thẳng quý hiếm duy nhất còn sót lại.” Bắc Lâm vờ như muốn đánh người, “Được rồi, hôm nay chúng ta có khách, đừng làm em trai sợ hãi.”
“…… Làm gì đến mức đó, lá gan của em cũng không nhỏ đến vậy.” Phó Dư Hàn ngược lại cảm thấy rất hứng thú, “Nhìn em rất giống gay sao?”
“Anh vừa nhìn là biết ngay.” Thái Thái vừa nói vừa chỉ về phía Văn Dục, “Hơn nữa, ông chủ Văn có lúc nào dẫn trai thẳng đến đâu chứ.”
Phó Dư Hàn: “……”
Thì ra là cậu bị Văn Dục liên lụy.
Văn Dục nhướng mày: “Có phải anh uống nhiều quá rồi không? Em dẫn người đến lúc nào?”
“Vậy anh nói cậu chưa từng mang trai thẳng đến đây cũng đâu có sai,” Thái Thái tỏ ra rất oan ức, “Chẳng phải tất cả bạn bè của cậu đều là gay sao.”
“Chết tiệt.” Văn Dục cười mắng một câu.
Phó Dư Hàn quay đầu đi.
Trong nhận thức của cậu, bạn bè của Văn Dục rõ ràng có rất nhiều trai thẳng.
Cậu không biết người tên Văn Dục ‘Có một đám bạn đều là gay’.
Đây là một Văn Dục cậu chưa từng quen biết, Phó Dư Hàn đoán, không chỉ cậu, có lẽ bọn Dương Phàm, Chử Lỗi, Ma Can, Bì Cầu…… Bọn họ cũng đều không biết.
“Được rồi, chiều nay anh còn có hai bộ phim phải chụp.” Lão tứ cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, đứng lên, “Thái Thái, hôm nay cậu không có việc gì, vậy cậu dẫn theo Tiểu Hàn được không?”
“Hả? Cậu ấy đến đây làm gì?” Thái Thái lúc này mới ngẫm ra, “Thực tập sao?”
“Là phụ đạo trước kì thi đại học.” Bắc Lâm vỗ vỗ bả vai y, đứng lên.
“Nghệ thuật à?” Thái Thái nhìn sang Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn gật đầu: “Vâng.”
“Ừm, được thôi.”
“Tiểu Hàn đi theo cậu ấy đi —— thầy Thái của chúng ta năm đó chính là thủ khoa kỳ thi liên khảo nghệ thuật của tỉnh đấy, tuyệt đối là hàng thật giá thật.” Lão tứ nói xong, cúi đầu nhìn Văn Dục, “Còn cậu thì sao?”
“Anh cứ bận việc của anh đi.” Văn Dục giơ tay, “Cứ mặc em.”
“Được.”
Lão tứ hôm nay quả thật có chút vội, sau khi nói xong liền cùng các trợ thủ phân công công việc, bắt đầu một ngày bận rộn. Thái Thái đứng lên, dẫn Phó Dư Hàn đi về hướng nhà kho: “Bên trong có bàn vẽ, chúng ta vào đó rồi nói.”
Lúc trước Phó Dư Hàn chẳng qua là đơn thuần đi dạo một vòng, bây giờ được Thái Thái dẫn đi mới phát hiện tận cùng bên trong còn có một khu vực khác, trong góc studio và phòng nghỉ tạm đều có vài chỗ có thể dùng để vẽ tranh, thậm chí cậu còn nhận ra có mấy giá vẽ tốt được đặt bên cạnh.
“Cậu từng học vẽ bao giờ chưa?” Thái Thái vừa đi vừa hỏi.
“Mấy năm nay em tự nhìn đồ vật, sau đó cân nhắc rồi vẽ lại,” Phó Dư Hàn nói, “Chưa từng học bài bản bao giờ.”
“Cho anh xem bản phác thảo của cậu nào.”
Phó Dư Hàn cầm quyển ký hoạ của mình đưa qua.
Thái Thái lật xem vài trang: “Cũng không tệ lắm.”
Mặc dù chỉ là bản phác thảo nhưng có thể thấy Phó Dư Hàn vẽ khá tốt, kỹ thuật dùng bút điêu luyện, chỉ là có một số chỗ đòi hỏi kiến thức lý thuyết còn chưa thành thục lắm.
“Bản phác thảo cũng là em tự mày mò vẽ ra sao?”
“Vâng.”
“Còn màu sắc thì sao?”
“Em từng vẽ màu nước chưa?”
“Chưa từng vẽ màu nước đúng không?”
“Vâng……”
Thái Thái dẫn Phó Dư Hàn đến nhà kho tìm bàn vẽ, giấy vẽ và một số dụng cụ vẽ tranh khác, sau đó lại dắt cậu trở về chỗ để giá vẽ trong góc studio, bắt đầu chuẩn bị cho nội dung hôm nay.
“Nơi này của bọn anh không có sẵn tượng thạch cao, để anh tìm cho cậu mấy món đồ, chúng ta vẽ tranh tĩnh vật nhé.” Thái Thái nói, “Cậu gọt bút chì trước đi, anh đi chọn hai bình hoa mang đến.”
“Vâng.”
Phó Dư Hàn nhìn Thái Thái đi ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên người Văn Dục vừa mới bước vào theo.
“Làm sao vậy?” Cậu cảm thấy biểu tình của Văn Dục dường như có chút kì quái.
“Cậu cho anh ấy xem sổ ký hoạ sao?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“…… Có thể cho tôi xem không?”
Phó Dư Hàn đưa qua.
Lúc đầu, Văn Dục còn kinh ngạc với sự hào phóng của cậu.
Thế nhưng hắn đã nhanh chóng nhận ra, cái này không phải là quyển sổ vẽ đầy hình ảnh Dương Phàm kia.
…… Chẳng trách.
Là hắn hiểu lầm, người vẽ tranh vốn dĩ không phải chỉ có duy nhất một quyển ký họa.
Hắn khép lại tập tranh, chuẩn bị trả trở về, bỗng thấy Phó Dư Hàn đang nhìn mình chằm chằm, biểu cảm hết sức vi diệu.
“Đang nghĩ gì vậy?” Văn Dục xua xua tay.
“…… À, không có gì.” Phó Dư Hàn cụp mắt, xé mở giấy keo, đem giấy phác thảo dán lên trên bảng vẽ.
Cậu đang nghĩ đến Văn Dục, nhưng chuyện này nhất định không thể nói cho hắn biết.