13. Ghen
Tác giả: Sanh Noãn
Editor: Left Dimple
Lê Sâm hình như bị rò rỉ khói.
Tiểu Dữu Tử gần đây luôn sẽ ngửi thấy có một mùi chua như có như không, càng lúc càng nồng thêm.
Cậu là một Omega có thể chất đặc thù, có thể cảm ứng được khí tức Alpha mạnh hơn những người khác gần gấp mười lần, cho nên người bình thường không nhận ra sự biến hóa của tin tức của Lê Sâm, nhưng cậu lại có thể nhận ra.
Tiểu Dữu Tử âm thầm nghĩ, người này gần đây làm sao vậy, luôn thả tin tức tố ra bên ngoài, lẽ nào là do thời kỳ mẩn cảm sắp tới rồi?
"Á!" Tiểu Dữu Tử đột nhiên bị búng trán, bị đau kêu ra tiếng.
Lê Sâm tức giận: “Đang nghĩ gì đấy?”
Tiểu Dữu Tử nhỏ ấn trán, ngước mắt lên nhìn anh: “Rất đau đó, chắc chắn đã đỏ lên rồi.”
Lê Sâm vẫn bày ra vẻ mặt thối như trước: "Ồ?"
Ồ!? Cái thái độ gì vậy?
“Lê Sâm, anh làm em đau rồi còn không dỗ em!”
“Không được cáu kỉnh, đi thôi.” Lê Sâm nghĩ thầm anh vẫn còn thấy chua đây này, cũng có thấy em dỗ anh đâu, chẳng lẽ Alpha mùi chanh thì không cần à?
Tiểu Dữu Tử trừng mắt nhìn anh, nhất thời cực kỳ tức giận, hung hăng giẫm Lê Sâm một cước, cũng không quay đầu lại đi nhanh về phía tòa nhà dạy học.
“Tê……” Đau quá!
Lê Sâm ôm chân mình, nhìn bóng dáng Tiểu Dữu Tử, đuổi theo cũng không được mà không đuổi theo cũng không được.
Anh vẫn còn ghen đó! Chanh tinh chua đến muốn ép được ra nước luôn!
Tiểu Dữu Tử trở lại phòng học thở phì ngồi xuống, bĩu môi, quyết định hôm nay không cần nói chuyện với Lê Sâm nữa.
“An?” Carl đến gần ngồi xuống hỏi thẳng, “Người luôn đến đón cậu có phải là Alpha của cậu không?”
“Cái gì!?” Tiểu Dữu Tử vẫn còn tức giận, liền ngay lập tức phản bác lại: “Hắn mới không phải!”
“À ~~” Carl vừa lòng gật gật đầu, mừng thầm: “Ừ, thật tốt quá!”
“Vậy thì anh ta là ai?” Carl tiếp tục hỏi.
Tiểu Dữu Tử bị kẹt lại, nửa ngày không nói gì.
Lê Sâm là ai? Anh trai? Hàng xóm? Bạn tốt? Vẫn là…… Người theo đuổi?
“…… Bạn tốt.” Tiểu Dữu Tử cuối cùng lựa chọn từ này.
Bạn tốt, ừ, bạn trai tương lai cũng là bằng tốt ah, không sao!
-
An Du hoảng hốt.
Cậu đã gần một tuần không nói chuyện với Lê Sâm.
Ban đầu là bắt đầu từ ngày hắn tức giận, vốn Tiểu Dữu Tử tính toán ngày hôm đó không để ý tới Lê Sâm, nhưng #&¥& ( mắng chửi người), Lê Sâm tự nhiên cũng không có ý muốn nói chuyện với cậu, suốt đêm, Lê Sâm vẫn ở trong thư phòng rách của mình, một câu cũng không chủ động nói với cậu.
Hừ! Tiểu Dữu Tử càng tức.
Cả đêm cũng không ngủ được, ngày hôm sau thức dậy với đôi mắt gấu trúc.
Chuyện tức giận nhất chính là sáng sớm Lê Sâm lại không có ở nhà, chỉ để lại cho cậu một tờ giấy trên bàn ăn nói: "Công ty có việc, anh đi trước."
Tiểu Dữu Tử nhào nặn các tờ giấy thành cục tròn rồi ném nó vào thùng rác.
Mấy ngày kế tiếp, Lê Sâm cả mặt cũng không thấy, mỗi ngày đi sớm về trễ, cơm cũng không ăn cùng cậu, học cũng không đi cùng cậu, mỗi lần buổi chiều cậu tan học hỏi tài xế Lê Sâm đi đâu, luôn vạn năm không đổi trả lời: Thiếu gia đi học lớp quản lý do chủ tịch sắp xếp, phải trễ một chút mới có thể trở về.
Một nhịn lại nhịn, không thể nhịn được nữa.
Ý anh là sao? Không muốn gặp thì không gặp, trốn làm gì, có bản lĩnh nói trước mặt chứ.
“Hôm nay tôi sẽ không trở về!” Tiểu Dữu Tử nói xong đeo cặp sách liền định rời đi.
Anh tài xế thấy thế, vội vàng giữ chặt cậu lại, “An thiếu gia……Cậu mà đi…..Tôi không biết giải thích làm sao.”
“Anh nói tôi đang ở trong ký túc xá của trường.” Tiểu Dữu Tử thở ra, nói xong xoay người rời đi.
Anh tài xế: “Hả!?”
-
Khoảng 8 giờ tối, cánh cửa phòng ngủ của học sinh bị gõ dữ dội.
“Ai vậy?” Carl mới vừa tắm xong vừa lau tóc, vừa đi về phía cửa.
Lê Sâm nhìn chằm chằm trên người Carl chỉ quấn một cái khăn tắm, ánh mắt tối như giây sau sẽ giết người.
“An Du đâu?” Lê Sâm cố nén xúc động nào đó, gần như là cắn răng hỏi.
Vóc người Carl cùng anh không khác nhau lắm, tuy rằng là Beta, nhưng khí tràng cũng không kém hơn Alpha lắm, hắn nhìn Lê Sâm, hừ lạnh một tiếng, nói: “An cậu ấy muốn ngủ, càng không muốn gặp anh, trở về đi.”
“Cút ngay.”
Lê Sâm cũng khinh thường liếc hắn một cái, trực tiếp đụng phải hắn vào phòng ngủ.
Tiểu Dữu Tử giờ phút này đang ngồi ở trên sô pha giương mắt nhìn vọt vào Lê Sâm, đôi mắt ẩm ướt, phía dưới nhiễm một tầng đỏ ửng, như là ấm ức lại như bị bắt nạt.
Lê Sâm hít sâu một hơi, đi tới kéo cổ tay, thanh âm cực kỳ trầm nói hai chữ:
“Về nhà.”