〖Không thấy mình vui lòng nhấn vào khoảng trống 3s nhá〗
Tiểu Dữu Tử cơ hồ cả người đều bị Lê Sâm vây lấy, khẩn trương đến mức quên mất hô hấp.
“Trước kia là anh trai, không thể có tâm tư xấu, ít ra phải chừa chút thể diện.”
Sau đó, Lê Sâm một tay đặt lên thắt lưng cậu, một tay không an phận chạm vào gương mặt đã sớm đỏ bừng của cậu, môi kề sát vào bên tai Tiểu Dữu Tử, thanh âm tràn ngập hương vị nguy hiểm, tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại không phải, là anh trai tình, có ý xấu, nên không cần đến thể diện nữa.”
Bầu không khí trong phòng ngủ dần nóng lên.
Tiểu Dữu Tử: “……” (>人<;)(。)ノヽ(*。>Д<)o゜
Giống như có ai đó đánh trống trong trái tim cậu ấy.
Bầu không khí ái muội trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, Lê Sâm xấu hổ ho khan hai tiếng, buông bưởi nhỏ ra.
“Được rồi, không đùa giỡn với em nữa, tắm rồi đi ngủ đi.”
Nói xong, liền chạy mất.
Không sai, "lại" chạy mất nhấn mạnh.
Tiểu Dữu Tử lắc đầu "chậc chậc" một tiếng, cũng không biết anh học được ở đâu ra những thứ này, rõ ràng chính là một quả chanh tinh chua lè, cứ như nam chính phim thần tượng người ta phóng thích tin tức tố cường đại hấp dẫn Omega.
Trong phòng còn có mùi chanh chưa tan hết, bưởi nhỏ hít sâu hai cái, cười cười nói:
"Không tệ, hình như cũng không chua cho lắm."
-
Mấy ngày kế tiếp, Lê Sâm lại bình thường hơn rất nhiều, không nói thêm những lời kỳ quái nào nữa.
Bây giờ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng sau kỳ nghỉ đông, Lê Sâm dẫn cậu đi dạo vài vòng trong thành phố, giúp cậu có hiểu biết thêm cơ bản về thói quen sinh hoạt ở đây, nhân tiện, anh cũng đi đến một số điểm tham quan du lịch nổi tiếng gần đó và tận dụng kỳ nghỉ cuối cùng của mình.
Trong chuyện ở trường, Lê Sâm không thể làm tiểu tâm cơ được, cho dù anh muốn cùng một lớp với Tiểu Dữu Tử, nhưng dù sao cậu cũng là lưu học sinh, phải học lớp quốc tế.
Nhưng điều này tạo ra một vấn đề, tòa nhà giảng dạy lớp quốc tế và tòa nhà giảng dạy của anh cách nhau rất xa, đi bộ ít nhất cũng phải mười lăm phút, mà giờ học thì lại cách mười phút.
Rõ ràng ly đến như vậy gần, hiện tại lại thành đất khách.
Rõ ràng cách gần như vậy, hiện tại lại ở nơi khác.
Lê Sâm khổ không nói nên lời, hận không thể mỗi tiết tan học đều phải chạy tới gặp mặt Tiểu Dữu Tử một lần, mà Tiểu Dữu Tử giống bạch nhãn lang, lần đầu tiên rời khỏi quê hương đến hoàn cảnh xa lạ, chẳng những không hề không thích ứng được với ở đây, ngược lại còn sống tương đối thoải mái, mỗi lần Lê Sâm thở hồng hộc chạy đến lớp học của cậu, luôn có thể nhìn thấy Tiểu Dữu Tử vui vẻ cùng các bạn cùng lớp nói cười cười nói nói, rất chi là vui vẻ.
Đặc biệt là tên đó, người luôn dựa sát bên cạnh Tiểu Dữu Tử, Lê Sâm muốn phiền chết hắn.
“Đi nào, đi ăn cơm.” Lê Sâm không nói hai lời, đen mặt kéo cánh tay An Du rời đi.
“Hả?Ồ.” trước khi đi còn không quên phất phất tay với người bạn thân mới của cậu, “Carl, bái bai!”
Người bạn mới này cũng cười vô cùng sáng sủa, "An, bái bai, buổi chiều gặp ~~"
Hử, con mịa nó gọi cái gì? An? Gọi gì mà gọi thân thế!?
Lê Sâm quay đầu lại trừng mắt nhìn Carl liếc mắt một cái.
Carl: “???”
Tác giả có lời muốn nói: Là bạn cùng lớp như trời giáng xuống? Đúng là một vấn đề mà.