Lưu Hồng Đào gật đầu nói:
- Người nhà chúng tôi trông ngày này đã hơn năm năm, mặc dù tôi cũng rất muốn lập tức đón cháu về nhưng nó như thế này thì sợ sẽ không đi với tôi. Tôi có cố mang về cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới bệnh của nó. Cậu gần gũi với nó như vậy thì phiền trong thời gian này cậu thường xuyên tới thăm nó, làm nó có thể mau chóng ra khỏi bóng ma, sớm ngày khỏe mạnh.
Hứa Lập cười nói:
- Hai đứa bé nếu gần gũi với tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.
Hai người ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện về hai đứa bé. Hứa Lập cũng không ngừng khuyên bé trai nên nó cũng dần bớt ghét Lưu Hồng Đào hơn, không ngờ còn có thể lấy một quả táo do Lưu Hồng Đào gọt đưa cho mình. biến hoá nho nhỏ này đã làm Lưu Hồng Đào rất kích động.
Đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra khiến Lưu Hồng Đào và Hứa Lập giật mình. Người tiến vào đúng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Củng Quân. Chỉ thấy Củng Quân đầu đầy mồ hôi vào nói:
- Bí thư Lưu thị trưởng Hứa, không xong rồi, Trịnh Quân Ba bỏ trốn.
- Cái gì? Trịnh Quân Ba trốn?
Hứa Lập nghe tin này cũng đứng bật dậy?
- Có chuyện gì vậy? Các anh không phải trực ban 24/24 ư? Sao còn có thể để hắn trốn?
Lưu Hồng Đào cũng đứng lên. Mặc dù y không nói một câu nhưng vì cháu mình bị ngược đãi nên Lưu Hồng Đào có thể nói là hận Trịnh Quân Ba hơn bất cứ ai.
- Chúng tôi đã cử sáu cảnh sát chia làm ba tổ phân công nhau canh giữ Trịnh Quân Ba cả ngày lẫn đêm. Nhưng vừa nãy một đồng chí ra ngoài mua thuốc trở về phát hiện đồng chí còn lại không có ở ngoài cửa, y đẩy cửa phòng bệnh thì phát hiện Trịnh Quân Ba không còn ở bên trong.
- Lập tức phái người đi tìm! Nhất định phải bắt được Trịnh Quân Ba. Còn có đồng chí mất tích kia cũng phải tìm xem đang ở đâu.
Hứa Lập nói xong quay đầu lại nói với Lưu Hồng Đào.
- Bí thư Lưu, tôi đề nghị lập tức phát lệnh truy nã trên phạm vi toàn thị xã, tiến hành lập các trạm kiểm soát khắp thị xã, đồng thời cũng nhờ Cục công an thị xã Tùng Giang và hệ thống công an các huyện lân cận giúp đỡ.
- Ừ, nhất định phải mau chóng bắt Trịnh Quân Ba về quy án. Nếu không thì không biết tên Trịnh Quân Ba này còn gây hại với quần chúng nhân dân toàn Vọng Giang đến như thế nào nữa. Đồng thời chúng ta cũng nên bắt đám đồng phạm của Trịnh Quân Ba, cố gắng trong thời gian ngắn nhất bắt hết đám ung nhọt trên địa bàn Vọng Giang.
Lưu Hồng Đào có chút kích động nói.
Củng Quân có chút khó hiểu. Y sớm nghe nói trong hội nghị thường vụ thị ủy Lưu Hồng Đào không ngừng lên tiếng bảo vệ Trịnh Quân Ba, sao hôm nay Lưu Hồng Đào lại muốn đuổi giết Trịnh Quân Ba thế? Chẳng qua việc đấu tranh của lãnh đạo không phải là điều mình có thể xen vào. Bây giờ cả bí thư thị ủy, thị trưởng đều đồng ý truy nã Trịnh Quân Ba, vậy mình cũng dễ dàng hơn.
- Vâng, chúng tôi lập tức đi bố trí.
Củng Quân nói xong lại vội vàng chạy ra ngoài.
Rất nhanh Triệu Quốc Khánh ở mỏ than cũng nhận được tin Trịnh Quân Ba đã bỏ trốn. Y liền ra lệnh cho chánh thanh tra Cục công an Vọng Giang – Diêu Kim Minh tới tiếp tục điều tra tại mỏ than còn mình thì ngồi xe chạy tới bệnh viện Vọng Giang.
Sau khi Triệu Quốc Khánh tới bệnh viện nghe được một tin tức tốt. Đồng chí cảnh sát phụ trách canh Trịnh Quân Ba lúc đó là Phùng Lập Quân cũng đã tìm được. Tên này bị đánh ngất sau đó được giấu vào gầm giường mà Trịnh Quân Ba vốn nằm. Tình hình lúc vừa nãy khá loạn, mọi người nghe nói Trịnh Quân Ba đã bỏ trốn nên hốt hoảng mà không cẩn thận tìm kiếm. Đến khi Phùng Lập Quân tỉnh lại bò ra mới bị mọi người phát hiện. Sau khi bác sĩ kiểm tra thì thấy trán của Phùng Lập Quân này bị đánh mạnh gây chấn động não nhưng không quá đáng ngại. Chỉ cần ở trong bệnh viện quan sát vài ngày là được.
Vừa nghe thấy tin này, không chỉ có Triệu Quốc Khánh chạy tới mà ngay cả Lưu Hồng Đào và Hứa Lập cũng đến để hỏi rõ tình hình và an ủi đồng chí cảnh sát bị thương.
Phùng Lập Quân thấy không chỉ có cục trưởng mà ngay cả bí thư thị ủy, thị trưởng đều tới thăm mình, y đương nhiên có chút kích động. Chẳng qua sau kích động y cũng kể lại chi tiết sự việc trải qua. Lúc ấy Phùng Lập Quân đang ngồi trước cửa phòng bệnh thì có một bác sĩ đeo khẩu trang tiến vào nói là muốn thay thuốc cho Trịnh Quân Ba. Phùng Lập Quân do cẩn thận đã yêu cầu vị bác sĩ kia lấy thẻ công tác ra để kiểm tra thì đối phương lại rút một vật cứng trong người đánh mạnh vào đầu Phùng Lập Quân. Phùng Lập Quân sau đó không biết gì nữa, đồng thời Phùng Lập Quân cũng không thấy được khuôn mặt của tên bác sĩ kia.
Mọi người nghe xong Phùng Lập Quân giới thiệu liền rời khỏi phòng bệnh này đi tới phòng họp của bệnh viện. Trong phòng Lưu Hồng Đào, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh mở cuộc họp. Đối với việc Trịnh Quân Ba trốn thoát mọi người mặc dù rất giật mình nhưng không quá ngạc nhiên. Trịnh Quân Ba kinh doanh ở Vọng Giang nhiều năm thì có không ít tiểu đệ trung thành, có mấy tên tiểu đệ mạo hiểm tới bệnh viện cứu Trịnh Quân Ba cũng là thường tình. Quan trọng nhất bây giờ là làm như thế nào mới có thể bắt được Trịnh Quân Ba về quy án.
Chẳng qua Hứa Lập sau khi suy nghĩ cẩn thận lại đưa ra mấy điểm nghi vấn.
- Tôi cho rằng cần phải tiến hành giám sát cẩn thận Phùng Lập Quân kia.
- Thị trưởng Hứa, ý của anh là Phùng Lập Quân có chuyện?
Triệu Quốc Khánh vừa nãy đã tận mắt thấy vết thương khá nặng trên trán Phùng Lập Quân nên không nghi ngờ mấy.
- Không sai, tôi cảm thấy Phùng Lập Quân này rất có thể là một trong các đồng phạm giúp Trịnh Quân Ba đào tẩu, thậm chí có thể là chủ mưu.
Nhìn mọi người đang rất khó hiểu, Hứa Lập nói tiếp.
- Đầu tiên là căn cứ vào lời của cảnh sát còn lại. Y đi mua thuốc chỉ có Phùng Lập Quân biết, dù cho đồng bọn của Trịnh Quân Ba vẫn giám sát quanh bệnh viện nhưng bọn họ sao có thể xác định được thời gian mà vị cảnh sát còn lại đi mua thuốc mất bao lâu để cứu Trịnh Quân Ba đúng vào lúc này? Dù là Trịnh Quân Ba liều mạng không để ý tới cảnh sát còn lại để cứu Trịnh Quân Ba, như vậy dựa theo lời của Phùng Lập Quân thì y bị một kẻ đóng giả bác sĩ đánh ngất ở hành lang. Như vậy tên bác sĩ kia từ lúc đánh ngất Phùng Lập Quân, lục chìa khóa, kéo Phùng Lập Quân vào phòng mất bao lâu? Ít nhất cũng là ba đến năm phút, nhưng rất khó hiểu là bệnh viện có bao người qua lại không một ai thấy tên bác sĩ giả này, cũng không ai thấy lúc Phùng Lập Quân bị đánh ngã.
- Nhưng vết thương trên trái của Phùng Lập Quân không phải là giả, nếu như không có người khác giúp thì Trịnh Quân Ba vốn bị thương tay phải sao có thể trói Phùng Lập Quân lại được?
Triệu Quốc Khánh vẫn còn điểm không hiểu.
- Chúng ta tới phòng bệnh đó là tìm được câu trả lời thôi.
Hứa Lập bây giờ mới chỉ nghi ngờ chứ chưa xác định hoàn toàn.