Trọng Sinh Vi Quan

Chương 322: Ông cháu gặp lại



Hứa Lập vốn định nhân lúc đám người Tiết Kiến Lập làm thủ tục nhập viện cho hai đứa bé rồi sẽ gọi điện cho Lưu Hồng Đào nói rõ tình hình ở đây, để Lưu Hồng Đào tới nhận xem bé trai có phải cháu mình không. Nhưng Hứa Lập vừa định ra ngoài gọi điện lại phát hiện hai đứa bé túm chặt áo mình, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hứa Lập. Hứa Lập biết mình nếu lúc này mà đi thì chút thần kinh vốn đang yếu ớt của chúng sẽ một lần nữa đứt đoạn, sau này có lẽ không thèm để ý tới mình.

Hứa Lập bất đắc dĩ chỉ có thể lấy máy ra gọi điện luôn cho Lưu Hồng Đào. Trong điện thoại hắn không nói quá chi tiết mà chỉ nói:

- Bí thư Lưu, tôi là Hứa Lập, chúng tôi tìm được một bé trai khoảng 10 tuổi ở mỏ than của Trịnh Quân Ba.

- Gì? Bé trai 10 tuổi? Cậu ở đâu, tôi tới ngay.

Hứa Lập không nói được nhiều, Lưu Hồng Đào ở đầu kia đã vội vàng hỏi. Lưu Hồng Đào cũng biết Hứa Lập nếu có thể gọi điện nhắc chuyện này với mình, vậy cũng biết cháu mình ở trong tay Trịnh Quân Ba. Với tính cách trầm ổn của Hứa Lập thì nếu việc không chắc chắn nhất định sẽ không gọi cho mình.

- Chúng tôi đang ở bệnh viện thị xã, khoa nhi..

Hứa Lập vừa dứt câu đầu kia Lưu Hồng Đào đã bỏ máy xuống. Hứa Lập thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dạng luống cuống tay chân của Lưu Hồng Đào. Lưu Hồng Đào không kịp dập máy, Hứa Lập nghe được tiếng ồn ào đầu bên kia và tiếng cửa văn phòng bị đóng sập lại.

Hứa Lập dập máy nói với Tiết Kiến Lập:

- Viện trưởng Tiết, bí thư Lưu lập tức sẽ tới, anh ra tiếp một chút.

Với Lưu Hồng Đào, Tiết Kiến Lập càng không dám chậm trễ. Y chạy ngay ra cổng bệnh viện nghênh đón Lưu Hồng Đào. Dù là nhân viên bệnh viện hay bệnh nhân đều cảm thấy khó hiểu, sao viện trưởng bệnh viện lại thành chân chạy thế này, hai lần đứng ở cổng bệnh viện. Càng làm người ta khó hiểu là bí thư thị ủy, thị trưởng trước sau chạy tới bệnh viện, chẳng lẽ trong bệnh viện Vọng Giang có lãnh đạo quan trọng nào ư?

Không đầy 10 phút sau Lưu Hồng Đào đã tới nơi.

- Đứa bé ở đâu?

Lưu Hồng Đào vừa vào tới khoa nhi đã hỏi ngay về đứa bé.

- Ở phòng số 6.

Phó viện trưởng phụ trách khoa nhi vì nhận lệnh của thị trưởng nên chỉ trong vòng mười phút đã làm xong thủ tục nhập viện cho hai đứa bé, cũng bố trí xong phòng bệnh. Mà Hứa Lập cả quá trình đó cũng không rời khỏi một bước. Hai đứa bé chỉ cần không thấy Hứa Lập là lộ vẻ sốt ruột, khẩn trương. Khi Hứa Lập không có mặt những người khác căn bản không có cơ hội tới gần hai đứa bé, nói gì cũng không tác dụng.

Lưu Hồng Đào tới cửa phòng số 6, y nhìn bé trai nằm ở trên giường. Ánh mắt của Lưu Hồng Đào đã thay đổi hẳn, không còn vẻ bình tĩnh như trước mà đã biến thành những giọt nước mắt.

Hứa Lập thấy Lưu Hồng Đào liền đứng lên nghênh đón. Lưu Hồng Đào mặc dù bắt tay hắn nhưng Hứa Lập có thể nhìn ra được tất cả tâm tư của Lưu Hồng Đào đã đặt trên người bé trai kia. Hứa Lập không nghĩ Lưu Hồng Đào lại để người khác thấy vẻ thất thố của mình. Hứa Lập vốn định bảo tất cả ra khỏi phòng bệnh, để lại một mình Lưu Hồng Đào tại đây. Nhưng hai đứa bé trên giường thấy Hứa Lập muốn đi, bọn nó mặc dù không nói một câu nhưng vẻ mặt lo lắng ai cũng thấy được.

Lưu Hồng Đào đã đi tới bên giường bé trai, y đưa tay muốn vuốt ve nhưng bé trai lại thoáng cái ngồi dậy, hai tay ôm gối, đầu vùi vào bên trong không dám nhìn Lưu Hồng Đào, càng đừng nói là có động tác thân thiết với đối phương. Bé gái ở giường bên cũng rất cảnh giác nhìn Lưu Hồng Đào, nếu Lưu Hồng Đào có động tác gì khác thì sợ bé gái sẽ đứng dậy đánh người.

Lưu Hồng Đào giật mình, y không biết sao bé trai lại như vậy. Y khó hiểu nhìn Hứa Lập, Hứa Lập cũng biết nếu mình đi thì Lưu Hồng Đào ở lại trong phòng không có khả năng trao đổi với bé trai, ngược lại sẽ dễ khiến bé trai ghét Lưu Hồng Đào.

Hứa Lập thở dài một tiếng xoay tay đóng cửa phòng lại rồi quay về gần chiếc giường. Hắn nhẹ nhàng nói với hai đứa bé.

- Không phải sợ, ông đây là người tốt, không làm hai em bị thương đâu.

Hai đứa bé thấy Hứa Lập đã về thì mới hơi buông lỏng cảnh giác, cả hai đứa bé đều đưa tay ra cầm tay Hứa Lập. Vẻ mặt hai đứa bé mới buông lỏng rồi cùng muốn rúc vào lòng Hứa Lập.

- Sao lại thế này?

Lưu Hồng Đào khó hiểu hỏi.

- Bí thư Lưu, hai đứa bé sống trong sợ hãi nhiều năm nên bị sang chấn tâm lý, chúng có cảm giác thù địch với bất cứ ai. Chỉ là không biết tại sao hai đứa lại thân với tôi như thế này?

- Sao lại như vậy? Mấy năm nay hai đứa bé này sống ra sao?

- Bí thư Lưu, anh có thể xác định bé trai này là cháu mình?

- Có thể, có thể, những người đó hàng năm đều gửi cho tôi ảnh của cháu, tôi đương nhiên nhận ra nó. Nó là cháu tôi, Lưu Hiểu An. Chẳng qua mỗi lần gửi ảnh tôi đều thấy đứa bé cười rất vui, sao lại như thế này?

Chuyện tới bây giờ Lưu Hồng Đào cũng không giấu diếm gì nữa. Chỉ cần cháu có thể trở lại bên cạnh thì tất cả đã không còn quan trọng. Về phần mấy năm qua mình bị Trịnh Quân Ba uy hiếp rồi làm việc sai lầm, Lưu Hồng Đào cũng chấp nhận bị Đảng kỷ luật.

- Vui?

Hứa Lập vén áo bé trai lên, những vết thương trên người đứa bé in sâu vào mắt Lưu Hồng Đào.

- A…

Lưu Hồng Đào lao tới giường cẩn thận sờ từng vết thương trên người bé trai. Cũng may có Hứa Lập ở bên trấn an nên bé trai mới không phản kháng mạnh, chẳng qua nó cũng không có ấn tượng tốt đối với Lưu Hồng Đào.

- Đứa cháu đáng thương của ông.

Lưu Hồng Đào lúc này thật sự muốn ôm cháu vào lòng nhưng y mặc dù lớn tuổi nhưng không hồ đồ. Y nhìn ra bây giờ ngoài Hứa Lập thì những người khác đừng nói ôm đứa bé, chính là muốn gần gũi với nó cũng không thể.

- Mấy năm qua hai đứa bé bị đánh không ít, theo bác sĩ khoa nhi nói các vết thương trên người đã có từ mấy năm trước. Nói cách khác mấy năm qua hai đứa bé luôn bị ngược đãi vì thế khiến chúng bị chấn động tâm lý. Đồng thời do thiếu ăn thiếu uống nên phát dục cũng chậm hơn đám trẻ đồng trang lứa. Bây giờ hai đứa bé phải ở lại bệnh viện một thời gian để dần khôi phục.

- Đám cặn bã này, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho cháu mình.

Lưu Hồng Đào nghiến răng nghiến lợi nói.

- Bí thư Lưu, anh có nhận ra bé gái này không?

Hứa Lập hỏi.

Lưu Hồng Đào lắc đầu nói:

- Không nhận ra, ôi không biết bọn chúng lại bắt cóc con gái nhà ai nữa. Đứa bé thật đáng thương.

- Bí thư Lưu, sức khỏe và tinh thần cháu anh bây giờ không được tốt, chẳng qua anh nếu muốn đón nó về nhà điều trị chắc cũng không sao, anh xem …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv