Khi Hứa Lập bắt tay Trịnh Lôi, Hứa Lập liền biết mình đã đánh giá sai về đối phương. Trịnh Lôi này ngoài mặt hào sảng nhưng lại như chiếc châm giấu trong gối thậm chí có thể nói đối phương có chút âm hiểm.
Bởi vì tay hai người vừa chạm vào nhau, Hứa Lập rõ ràng cảm thấy Trịnh Lôi đang phát lự nhằm vào mình giống như muốn bóp nát tay mình vậy.
Hứa Lập mặc dù không hiểu Trịnh Lôi có ý gì nhưng cũng không thể để mặc đối phương lấn át, hắn cũng phản kích lại. Hứa Lập cũng nghĩ đây là địa bàn của đối phương nên không dùng hết toàn lực, hắn chỉ dùng sức tương đương đối phương mà thôi. Trịnh Lôi kia cũng có vẻ vẫn không dùng hết sức, y dần tăng lực lên, Hứa Lập cũng làm theo.
Một phút sau Hứa Lập mới cảm thấy đối phương không tiếp tục tăng lực mà cứ duy trì mức độ như bây giờ. Hứa Lập cũng đã dùng đến năm sáu phần sức lực. Hảo thủ khó tìm, Hứa Lập nhiều năm như vậy còn chưa từng thử cảm giác dùng hết sức là như thế nào. Hắn lại nhìn Trịnh Lôi tuy đã đỏ mặt nhưng chắc vẫn còn chút sức nữa, Hứa Lập liền dùng tới tám phần sức tấn công tay của Trịnh Lôi.
Mặt Trịnh Lôi vừa nãy chỉ hơi hồng nhưng giờ bị Hứa Lập phản công, y mới biết hôm nay gặp phải đối thủ khó chơi. Lực lượng mạnh của đối phương làm y có chút không chịu được. Nhưng trận này do mình tạo ra, nếu như mình nhận thua không khỏi làm mọi người cười chê. Vì không làm mình mất mặt Trịnh Lôi chỉ có thể cắn răng cố nhịn.
Không đầy mười giây sau Trịnh Lôi đã có thể cảm nhận tiếng xương cốt kêu lên, đây là biểu hiện tay mình sắp bị vỡ ra vì không chịu được lực lượng mạnh đến vậy đánh vào.
Mặt Trịnh Lôi không chỉ đỏ lên, gân xanh trên cổ cũng hiện ra. Nếu cứ kéo dài khoảng nửa phút nữa chắc tay Trịnh Lôi sẽ xong, sẽ phải rời khỏi đội ngũ chiến đấu hiện nay mà sang trại dưỡng thương. Trịnh Lôi mặc dù biết hậu quả nhưng vừa nãy trước mặt bao người mình đã nói muốn cho tên thị trưởng trẻ tuổi này biết sợ. Bây giờ mà mình xin tha thì còn mặt mũi gì ở lại đây. Vì thế Trịnh Lôi thà rằng bị thương vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Người khác cũng chỉ có thể thấy được nỗi khổ của Trịnh Lôi chứ đâu biết y sẽ có thể tàn tật. Đương nhiên ai cũng mừng vui xem trò hay mà không tiến lên ngăn bọn họ lại.
Ngay lúc Trịnh Lôi tưởng tay mình sẽ bị phế Hứa Lập đột nhiên thu sức và rời khỏi tay đối phương. Trịnh Lôi có chút kinh ngạc nhìn Hứa Lập. ở tình huống này Hứa Lập buông tay là buông ngay ra được, như vậy chỉ có thể nói Hứa Lập chưa dùng hết sức. Trịnh Lôi không khỏi âm thầm giật mình, Hứa Lập này nhìn bình thường mà lại lợi hại như vậy. Đợi Hứa Lập bỏ tay ra, Trịnh Lôi mới cảm thấy tay phải của mình như bị xe hơi cán qua, mạch máu không thông, dây thần kinh như bị chặt đứt làm cả bàn tay không có cảm giác gì, giờ cảm giác trở lại y mới thấy hơi đau.
Trịnh Lôi vì sĩ diện nên cố nhịn đâu giả vờ nở nụ cười.
- Thị trưởng Hứa khỏe thật.
Nói xong y không tự giác vung vung tay phải.
Trương Quảng Quỳnh ở bên cũng thấy được Trịnh Lôi đang đau, y có chút ngạc nhiên chẳng lẽ vừa nãy Trịnh Lôi bị thiệt? Đúng là chuyện lạ, mình quen biết Trịnh Lôi đã bốn năm năm nhưng đây là lần đầu thấy việc này. Trương Quảng Quỳnh tiến lên một bước nói.
- Thị trưởng Hứa, vị này chính là đội trưởng Lý.
Hứa Lập nghe Trương Quảng Quỳnh giới thiệu người khác không khỏi kỳ quái, chỉ nói họ và chức vụ nhưng không nói rõ vấn đề khác. Chẳng qua Trương Quảng Quỳnh không giới thiệu, Hứa Lập cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn chỉ có chút nghi hoặc nhìn họ Lý kia, họ Lý này đeo quân hàm trung tá.
Đội trưởng Lý tiến lên bắt chặt tay Hứa Lập. Y còn nói với Trương Quảng Quỳnh.
- Thị trưởng Hứa không phải người ngoài, thời gian trước còn giúp chúng tôi nữa, không có gì phải giấu. Lại nói dù chúng tôi không nói lát nữa Đào tử thấy thị trưởng Hứa còn không nói rõ sao?
Nói xong y quay đầu lại nói với Hứa Lập:
- Tôi là một phó trung đội trưởng của Tuyết Báo, tôi tên Lý Thường Thắng.
Hứa Lập nghe tên không khỏi giật mình nói:
- Anh là Lý Thường Thắng?
Lý Thường Thắng khó hiểu hỏi:
- Sao, thị trưởng Hứa đã nghe tên tôi?
Hứa Lập không dám nói thật. Năm đó lúc hắn tới Tuyết Báo đã nghe nhiều tới cái tên Lý Thường Thắng này. Chẳng qua khi đó Lý Thường Thắng là anh hùng, liệt sĩ trong mắt mọi người. Lý Thường Thắng trong một lần chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài vì che chở cho chiến hữu rút lui mà y dùng sức một mình chặn cả một nhóm quân địch 10 phút, cuối cùng chiến hữu thuận lợi rút hết và hoàn thành nhiệm vụ nhưng Lý Thường Thắng lại hy sinh. Hơn nữa vì sợ bị quân địch phát hiện thân phận của mình y còn dùng lựu đạn tự nổ ở chỗ mình đứng. Hơn nữa làm Hứa Lập khó hiểu nhất là Lý Thường Thắng hy sinh vào đầu tháng 4 năm nay, sao bây giờ y có thể đứng trước mặt mình.
- Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tên của đội trưởng Lý rất hay, có đội trưởng Lý thì không phải là bách chiến bách thắng sao?
Hứa Lập cười nói.
Lý Thường Thắng cũng gật đầu nói:
- Tôi tới bây giờ cũng vẫn cảm ơn ông bố tôi đã đặt cái tên này cho tôi vì thế tôi mới có thể nhiều lần thoát khỏi hiểm nguy.
Sau đó không đợi Hứa Lập nói chuyện, Trương Quảng Quỳnh lại giới thiệu Hứa Lập với những người khác. Đây đều là những lãnh đạo trong quân khu. Sau khi giới thiệu mọi người xong Trương Quảng Quỳnh mới cười nói:
- Thị trưởng Hứa, bên trong còn có mấy vị khách quan trọng, chúng ta vào thôi.
Hứa Lập nghe xong hơi giật mình, còn vài vị khách quan trọng ư? Bây giờ ngay cả thượng tá cũng ra đón mình, vậy khách quan trọng kia nhất định là cấp tướng.
Mọi người đi theo Trương Quảng Quỳnh vào phòng ăn. Khi vừa đẩy cửa phòng ra, Hứa Lập hoảng hốt. Thì ra trong này có bạn học của hắn – Vương Đào – Nhị tử.
Vương Đào đang đứng đó mỉm cười nhìn Hứa Lập. Hứa Lập đi nhanh tới hung hăng đấm vào người đối phương, Vương Đào không trốn không tránh, y biết Hứa Lập sẽ không đánh thật. Quả nhiên Hứa Lập tuy đấm nhưng chỉ làm người Vương Đào hơi run lên. Hứa Lập ôm chặt Vương Đào nói:
- Ông tới Vọng Giang sao không sớm báo tôi một tiếng.