Hứa Lập nghe Cát Vệ Lương nói, hắn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
- Vậy anh có biết quan hệ giữa đám người Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên và Lưu Hồng Đào là như thế nào không? Nếu như Lưu Hồng Đào có lời khó nói không thể không bảo vệ Trịnh Quân Ba, nhưng tại sao Tô Quảng Nguyên cùng Phương Bách Niên cũng muốn đi theo Lưu Hồng Đào? Hơn nữa Trương Quế Phương Hà Trường Giang Lâm Sâm cũng hình như lấy Lưu Hồng Đào làm người cầm đầu. Trong 13 thường vụ thị ủy hầu hết đều ủng hộ Lưu Hồng Đào, như vậy muốn bắt Trịnh Quân Ba sẽ rất khó khăn.
- Thị trưởng Hứa, Lưu Hồng Đào dù sao đã làm cán bộ lãnh đạo ở Vọng Giang hơn 10 năm, y có tư cách còn hơn tôi. Lưu Hồng Đào nếu không kinh doanh được thế lực của mình thì không thể tin nổi. Nếu không cậu cho rằng mấy năm qua y không hỏi chính sự nhưng sao có thể vẫn đảm nhiệm được chức bí thư thị ủy Vọng Giang? Thật sự là do thế lực của y đã ăn sâu, bám rễ ở Vọng Giang, tôi công tác ở Vọng Giang nhiều năm như vậy nhưng trong 13 thường vụ tôi chỉ có thể kéo được một vài người, quyền quyết định ở hội nghị thường vụ vẫn nắm trong tay Lưu Hồng Đào. Như vậy đi, tôi dù sao cũng đã điều tới quận Giang Nam, có một số việc tôi cũng không giúp được. Nếu như ở Vọng Giang có vấn đề gì thì cậu có thể trưởng ban Tổ chức cán bộ Hà Trường Giang cùng chủ tịch Mặt trận tổ quốc Lăng Chí Viễn, tôi sẽ nói chuyện trước với bọn họ.
Cát Vệ Lương mặc dù không nói rõ nhưng Hứa Lập lập tức tựu rõ ràng Hà Trường Giang cùng Lăng Chí Viễn chính là người mà Cát Vệ Lương đã lôi kéo được lúc y còn ở Vọng Giang. Có những lời này của Cát Vệ Lương thì hai người kia hẳn sẽ đứng về phía mình, Hứa Lập qua đó cũng yên tâm hơn không ít. Chẳng qua Hứa Lập nghĩ đến biểu hiện của hai vị này tại hội nghị, hắn không khỏi có chút lo lắng.
Lăng Chí Viễn còn đỡ, vừa nãy trong hội nghị y không nói gì, xem ra thật sự là người trung thành với Cát Vệ Lương, Lăng Chí Viễn chắc cũng biết Cát Vệ Lương và Trịnh Quân Ba không hòa hợp nhưng do tình hình vừa nãy y có tỏ thái độ cũng không tác dụng mấy nên không mở miệng nói.
Nhưng thái độ của Hà Trường Giang lại đáng để suy nghĩ. Y tỏ rõ thái độ ủng hộ Lưu Hồng Đào, chỉ là không biết y vì Lưu Hồng Đào hay là bị Trịnh Quân Ba thu mua rồi. Hứa Lập cảm thấy Hà Trường Giang này không thể tin.
Hứa Lập bỏ máy điện thoại xuống không lâu nó lại vang lên. Người gọi tới làm Hứa Lập không ngờ.
- Alo, thị trưởng Hứa phải không? Tôi là Trương Quảng Quỳnh, chỗ tôi có mấy người bạn nói nghe danh anh đã lâu, không biết thị trưởng Hứa có rảnh tới ăn với chúng tôi không?
- Hả?
Hứa Lập có chút do dự, mình và Trương Quảng Quỳnh này bình thường không có quan hệ gì cả, sao đối phương lại đột nhiên muốn mời mình ăn cơm? Chẳng qua bữa ăn này mình nhất định phải đi. Trương Quảng Quỳnh tuy là thường vụ thị ủy nhưng y thường ở doanh trại ít khi vào nội thành, trừ khi diễn ra hội nghị thường vụ thị ủy cần y có mặt thì y mới lộ diện. Hơn nữa trong các hội nghị mà Trương Quảng Quỳnh tham gia đều không phát biểu ý kiến gì cả. Lúc cần bỏ phiếu quyết định Trương Quảng Quỳnh cũng bỏ phiếu trắng, cho tới bây giờ chưa thấy Trương Quảng Quỳnh nghiêng về phe nào cả. Mình nếu có thể tranh thủ được một phiếu của Trương Quảng Quỳnh thì quá tốt.
- Được, tôi cũng đang muốn tâm sự với chính ủy Trương, không biết mấy giờ và ở đâu?
- Ha ha, đám quân đội chúng tôi nghèo đương nhiên chỉ có thể ăn ở nhà bếp. Thị trưởng Hứa, tôi cũng biết tửu lượng của anh nhưng chỗ chúng tôi có người không phục. Hay là tối anh đừng mang theo xe, chúng ta uống thoải mái rồi tôi phái xe đưa anh về, như vậy được chứ?
Hứa Lập không khỏi động tâm, mình và Trương Quảng Quỳnh trước không có cơ hội nói chuyện, quan hệ sao lại thân thiết đến như thế này? Nhưng đây là việc tốt, Hứa Lập cười nói:
- Được, khách theo chủ. Vậy anh bảo người cứ năm giờ đến trụ sở ủy ban thị xã chờ tôi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.
Bỏ máy Hứa Lập trong lúc nhất thời không đoán ra được tại sao Trương Quảng Quỳnh muốn mời mình ăn cơm. Nếu có thể thuyết phục Trương Quảng Quỳnh đứng về phía mình thì trong 13 thường vụ thị ủy đã mình đã có sáu phiếu gồm mình, Trương Quảng Quỳnh, Triệu Quốc Khánh, Diêu Quế Tĩnh, Hà Trường Giang, Lăng Chí Viễn, vậy cũng là gần được nửa số phiếu, cục diện như hôm nay cũng sẽ không diễn ra. Như hôm nay mình không có cơ hội mở miệng chứ đừng nói là tranh chấp với người.
Rất nhanh tới 4h30, Hứa Lập đứng ở cửa sổ có thể thấy cán bộ các ngành đang lục tục đi ra khỏi trụ sở ủy ban, đồng thời một xe quân sự lại tiến vào trong sân. Đợi người đi gần hết Hứa Lập mới cầm cặp xuống tầng.
Một cậu thanh niên mặc đồng phục sĩ quan chạy tới trước người giơ tay chào Hứa Lập.
- Thị trưởng Hứa, ngài chờ chút, tôi lái xe tới ngay.
- Không cần phiền như vậy, tôi đi ra đó với cậu.
Hứa Lập đi theo cậu thanh niên ra trước xe, cậu ta cũng sớm mở cửa xe, Hứa Lập lên xe cậu thanh niên đóng cửa lại và chạy về vị trí của mình.
Từ trụ sở ủy ban thị xã tới doanh trại quân khu Vọng Giang tuy không xa nhưng bây giờ đang giờ tan tầm nên xe chạy mất nửa tiếng mới tới nơi.
Hứa Lập vừa xuống xe đã thấy một đám người từ nhà ăn đi ra, trong đó có cả Trương Quảng Quỳnh.
Thấy Hứa Lập, Trương Quảng Quỳnh lập tức đi nhanh tới thân thiết bắt tay Hứa Lập.
- Hoan nghênh thị trưởng Hứa tới kiểm tra công việc của quân khu.
Người khác lúc này mặc dù cũng đi lên nhưng những người này đều mặc quân phục, mặt mày nghiêm túc. Hứa Lập không nhận ra bọn họ.
Hứa Lập cười nói:
- Chính ủy Trương, anh đây là không được, rõ ràng gọi tôi tới ăn cơm sao giờ lại thành kiểm tra công việc. Chẳng lẽ anh nói xong không giữ lời?
- Ôi, anh xem tôi đó, vừa thấy lãnh đạo là nói ngay ra câu này.
Hai người nói như vậy khiến mấy người xung quanh đều nở nụ cười, không khí cũng dễ dàng hơn nhiều.
Một người phía sau Trương Quảng Quỳnh đi ra, người này trông khoảng trên dưới 30. Y đưa tay tới nói:
- Từ lâu đã nghe tên của thị trưởng Hứa, hôm nay rốt cuộc có thể ngồi uống vài chén với anh. Chúng ta phải nói trước, lát không say không về.
Trương Quảng Quỳnh ở bên vội vàng giới thiệu:
- Đây là đội trưởng Trịnh Lôi của chúng tôi.
Hứa Lập mặc dù chưa từng gặp Trịnh Lôi nhưng từ vài câu đã biết Trịnh Lôi này là người hào sảng.