Choang!
Những tiếng đổ vỡ của đồ đạc liên tục vang lên, kèm theo đấy như có tiếng cãi vã và chửi bới nhau liên tục cất lên.
“Mộ Hàn, một người ngu như cậu tốt hơn hết là nên chết đi cho rồi.”
“Im mồm! Chuyện này liên quan tới cậu sao?”
Phó Nhất Thiếu tức giận nhảy vào đùn đẩy Mộ Hàn, như chưa thể hết cơn tức mà còn vung tay đấm lên mặt anh.
Anh cũng nào chịu thua? Dồn hết sức mình mà đánh trả lại. Cả hai cùng lao vào nhau, đánh đánh đấm đấm đến ngươi chết ta sống.
“Á! Sao hai người lại đánh nhau? Jane Tống, tại sao anh không can ngăn họ?”
Cuộc hẹn nhau giữ bốn người để bàn tính cách giải cứu và tìm kiếm Bối Hi được mở ra. Mới đầu cô ta cũng khá bất ngờ về việc tại sao mình cũng được gọi tới nhưng sau đấy nghĩ lại thì cũng thấy bình thường.
Đây chính là thứ mà cô ta đáng có. Những con người giàu có giới thượng lưu này trước nay là bạn thân quen của cô ta. Mọi chuyện chẳng có gì lạ khi Bối Hi con ả đấy chen chân vào làm cô ta bị mọi người quên lãng.
Dù mục đích gọi cô tới là gì thì chỉ cần họ còn nhớ tới cô ta là được.
Tưởng tới nơi sẽ bắt gặp cuộc gặp gỡ tình thân hay nghe lén được gì đó. Nhưng ai mà người tới nơi nghe thì chẳng nghe được gì có ích mà chỉ nghe được tiếng chửi nhau loạng xạ. Đã vậy họ lại còn chẳng nói rõ đầu đuôi, cứ thế mà lại vào đánh nhau.
Chạy vào trong thì chỉ thấy hai người kia đánh nhau đến quên trời quên đất, còn Jane Tống lại chỉ đứng một bên nhìn mà không có bất kỳ thái độ gì.
Nghĩ tới người tình trong lòng chưa có được mà bị đánh đến bầm dập, cô ta không nghĩ nhiều mà lao thẳng vào can ngăn.
“Kệ họ đi.”
Rít một hơi dài thuốc trong tay, anh nhả ra một ngụm khói sau đấy mới nhàn nhạt lên tiếng đáp trả cô ta. Thái độ hết sức bình tĩnh, như thể hai người đang đánh nhau kia không hề có quen biết gì với anh ta.
Shit! Thầm chửi thề một câu trong lòng, cô ta lại tiếp tục yếu đuối mà ngăn cản hai con người đang hùng hổ sức chiến đấu kia.
“Thôi đi mà, chúng ta đến là để tìm cách giải cứu Bối Hi đấy.”
Một câu nói của cô ta như đánh thức hai con người đang lạc lối kia. Cả hai cùng dừng lại và nhìn nhau với ánh mắt đầy sự ghét bỏ và căm thù.
“Nói đi. Tại sao lại đánh nhau?”
Đứng giặc hai người đàn ông, cô ta như người lãnh đạo mà bắt đầu lên tiếng truy hỏi.
“Cậu ta đúng là thằng khờ, chỉ vì cứu một người phụ nữ mà đòi bỏ hết 50 phần trăm cổ phần của mình tại công ty. Lại còn… lại còn 100 tỷ...”
“Cậu có thôi đi không hả?”
Thấy Nhất Thiếu lại nhắc tới vấn đề này, anh tức giận mà lớn tiếng gào lên.
Trái ngược lại với họ, cô ta như đứng đơ ra tại chỗ. Khó khăn lắm mới có thể cất lên thành tiếng.
“Khoan đã… chuyện này là sao? Tiền? Cổ phần? Cứu?”
Chuyện quái gì thế này? Đừng nói là cái thứ đấy là cái thứ suy nghĩ đang le lói hiện lên trong đầu cô ta nha?
Làm sao? Làm sao có thể chứ? Không thể nào!
“Vỹ Trác yêu cầu 50 phần trăm cổ phần của công ty Bạch Thiên. Tiền mặt là 100 tỷ và còn tất cả số cổ phần mà cậu ta có trong tập đoàn lớn của Tần gia.”
Jane Tống đứng nãy giờ mới lên tiếng giải đáp thắc mặc cho cô ta. Anh ta nói thì hết sức nhẹ nhàng nhưng từ ngữ trong lời nói lại làm cho người khác sốc tới há hốc mồm mà không thể nói lên lời.
“Anh đồng ý?”
Mộ Hàn không trốn tránh, gật đầu thừa nhận:“Phải.”
Lữ Giao mắt chữ A miệng chữ O, ngạc nhiên nghe hết lời anh ta nói.
Vậy chẳng phải là đã lấy hết những gì mà hiện tại và tương lai những gì Mộ Hàn có sao? Đấy là toàn bộ, toàn bộ những thứ mà anh có và gầy dựng cả đời đấy.
“Vỹ Trác anh ta thật sự nói chỉ cần những thứ đó là sẽ thả Bối Hi sao? Có chắc chắn không?”
“Tất nhiên. Một tay giao người một tay giao tiền.”
Đây đâu có trong kế hoạch mà cô ta đã bàn tính cùng Vỹ Trác? Rõ ràng là nói sẽ giết chết con ả Bối Hi kia cơ mà? Tại sao lại chuyển qua bắt cóc tống tiền chuộc bình thường rồi?
Hắn muốn làm phản sao?
Không được! Cô ta phải tự mình ra tay thôi. Không thể để giao dịch của họ thành công, không thể để con khốn đấy quay về bên Mộ Hàn được. Càng không thể để Mộ Hàn anh mất một xu nào cho tên khốn khiếp kia.
Cô ta thật lòng yêu Mộ Hàn. Nhưng cũng thật lòng yêu anh của giàu có. Làm sao cô có thể chấp nhận nửa kia của mình nghèo kiết xác, một xu không dính túi?
Giết chết Bối Hi. Như vậy cô ta sẽ vừa diệt trừ được kẻ cản đường, vừa làm cho Mộ Hàn không mất tiền.
Phải nhanh hành động thôi.
“Ha ha haaa… vậy là sắp cứu được Bối Hi rồi.”
Cô gắng vui mừng cười chúc mừng. Miệng thì nói lời ngon ngọt nhưng trong tâm cô ta đang cay độc muôn phần.
Hỏi qua loa vài câu rồi cô ta viện cớ rời đi. Để lại ba người đàn ông vẫn đang nhìn theo bước chân phía sau.
“Aizz! Đau người ta muốn chết rồi.”
Nhất Thiếu ngồi bệt xuống chiếc ghế gần đấy, vừa uể oải vừa đau đớn mà xem xét vết thương của mình.
Càng nhìn càng thương tâm, ra tay thật tàn độc.
“Cậu có cần ra tay mạnh vậy không hả Mộ Hàn?”
Thấy hết vết thương của mình, lại còn trên mặt nữa. Cậu ta chịu không nổi mà lên tiếng cáo trạng.
“Cậu cũng đâu có kém.”
Đưa tay lên quẹt đi vệt máu trên khoé miệng, anh ngồi xuống lấy chiếc lap top của mình ra bắt đầu mở lên. Bàn tay trên bàn phím bắt đầu điêu luyện mà múa may.
Dập tắt điếu thuốc trên tay, Jane Tống cũng đi tới ngồi xuống:“Cậu chắc chắn đúng chứ?”
“Nếu Nhất Thiếu đúng thì kế hoạch của tôi sẽ đúng.”
Vừa gõ bàn phím vừa trả lời lại câu hỏi của bạn mình. Anh bây giờ hiện tại rất bạn rộn với những kế hoạch của mình.
Việc Vỹ Trác liên lạc nói trao đổi là thật. Đúng hơn thì tất cả đều là thật, chỉ có việc mấy người bọn anh đánh đấm nãy giờ là giả.
“Yên tâm, tôi chắc chắn là đúng. Có cả Bối Hi… làm chứng, không tin mấy nữa các câu hỏi cô ấy mà xem.”
Càng nói Nhất Thiếu lại càng lí nhí hơn. Thấy biểu cảm của bạn mình khi nghe nói tới tên của người yêu thật đáng sợ quá nên anh ta không dám nói tiếp nữa.
Hôm đấy, sau khi tất cả cùng ngồi lại và bàn tính. Nói đến khúc mắc có kẻ tay trong thì anh ta lại nhớ tới hôm đấy gặp Vỹ Trác và Lữ Giao. Cũng thật may rằng ghép tên Lữ Giao và suy luận lại mọi thứ thì đã có kết quả khả quan hơn.
Chính vì vậy mà bọn anh đã xác định việc Lữ Giao quan hệ với Vỹ Trác và còn có khả năng rất cao trong việc bắt cóc Bối Hi lần này.
Màn diễn kịch khi nãy là để dành riêng cho cô ta xem. Với cái biểu hiện khi nãy thì chắc chắn cô ta sẽ nhanh chóng mò tới chỗ Vỹ Trác hay Bối Hi. Việc của họ tiếp theo là chỉ việc theo bước cô ta để giải cứu mỹ nhân mà thôi.
Tên khốn Vỹ Trác ấy quả thực quá cẩn trọng, dù đã gần ba ngày trôi qua nhưng vẫn không thấy hắn có biểu hiện hay đi tới những nơi lạ.
“Lần này tôi muốn đích thân đi đón Bối Hi.”
“Việc tiếp theo trong kế hoạch đấy là…”
Mộ Hàn lên tiếng, bắt đầu cùng những người bạn của mình phân chia công việc và bàn tính kế hoạch cho những bước tiếp theo.
…
Lữ Giao tức giận mà hùng hổ bỏ ra xe. Cô ta không thèm gọi điện thoại hay gì mà trực tiếp khởi động xe rời đi.
Nhưng có lẽ cô ta đã không biết rằng khi đi một mình nhưng khi về thì đã có một nhóm người theo đuôi trong thầm lặng.
Cô ta một đường lái thẳng tới nhà kho phía nam. Nơi đây đúng là rậm rạp và âm u nhưng điều đáng nói ở đây là lại không hề có ai.
Chạy một mạnh vào trong, xem xét và quan sát xung quanh thì đúng thật không hề có ai. Đừng nói là Bối Hi, dù là một tên lính canh cũng không hề thấy bóng dáng.
“Khốn khiếp.”
Móc điện thoại từ trong túi áo ra, cô ta ấn nút gọi đi.
Vỹ Trác bên kia nhàn nhã tận hưởng cảm giác sảng khoái từ đôi bàn tay mềm mịn của người đẹp mang lại, giọng nói mơ màng mà đáp lại cô ta:
“Alo em yêu.”
“Con mẹ nó! Mày rốt cuộc là đang làm gì vậy hả? Bối Hi, con ả Bối Hi ấy đâu?”
Vẫy tay cho người kia đi ra, anh ta nghiêm túc mà đáp lại cô.
“Thì bị nhốt chứ ở đâu?”
“Không phải nói là ở nhà kho phía nam sao? Tại sao bây giờ lại không thấy? Không phải anh đã nói là sẽ giết chết cô ta cho tôi rồi hay sao hả? Bây giờ thì sao? Tiền chuộc?”
Cô ta tức giận đứng giữa mảnh đất hoang trống mà hét lên qua chiếc điện thoại. Sự tức giận của cô ta như lên tới đỉnh điểm, tay nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó.
“Tôi cần tiền, cần quyền. Tại sao phải ra tay giết người để mang tội nặng? Thứ tôi cần là quyền cao chức trọng, tiền tài vô kể. Chỉ cần như vậy thì có kẻ nào mà tôi không thể giẫm đạp?”
“Cô tính dắt mũi tôi sao Lữ Giao? Dạng người như gái gọi như cô vẫn chưa đủ để qua mặt tôi đâu.”