“Vỹ Trác à… anh nhất định phải làm theo như lời em nói. Sau đấy… sau đấy chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc.”
Vỹ Trác ở đầu dây bên kia khoái chí cười ha hả rồi lớn tiếng nói:”Đấy là điều tất nhiên, anh sẽ trừ khử hết tất cả để có một cái kết viên mãn nhất.”
Cắn răng nhăn mặt mà nói ra được hết cái lời yêu thương giả tạo này. Thời cơ chưa tới, cô ta chưa thể xé rách lớp mặt nạ này được. Phải đợi tới khi trừ khử được hết chướng ngại vật cản đường rồi thì cô ta mới có thể đá bay cái tên khốn này.
Đứng sau và điều khiển anh ta như con rối. Một tên ngu ngốc nói gì nghe đó như anh ta làm sao có cửa với cô?
“Anh đang ở chỗ cô ta sao? Cẩn thận một chút, Mộ Hàn chắc chắn đang cho người theo sát từng bước chân của anh đấy.”
Đây là điều mà cô ta lo sợ nhất. Lỡ chẳng may Mộ Hàn phát hiện và giải cứu con ả đấy kịp thời thì sao? Như vậy chẳng phải những gì cô ta mất công bao lâu nay chỉ là công cốc thôi ư?
“Em yên tâm, nó sẽ không bao giờ mà theo kịp anh đâu.”
“Có việc rồi, gặp em sau.”
Đang nói chuyện thì bên ngoài phòng có người gõ cửa, anh ta không nghĩ nhiều mà nói qua loa với cô vài lời rồi nhanh chóng cúp máy. Không thèm để cho Lữ Giao nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
“Vào đi.”
“Gặp mặt Tử tổng đây đúng là ngày một khó khăn mà.”
Một tên đàn ông dáng người thon gọn, cả người hắn đều mặc nguyên một cây đen từ đầu đến chân. Bước vào trong phòng, đóng cửa cẩn thận rồi hắn đưa tay tháo chiếc mũ của mình xuống cầm quay trên tay.
Nhàn nhã mà tự nhiên như nhà của mình, hắn bước tới chiếc ghế sô pha tiếp khách lớn giữa phòng rồi thoải mãi ngồi xuống. Có vẻ như lâu chưa uống nước nên khá khát, hắn đưa tay với lấy bình nước trên bàn mà rót uống liền mấy ly.
“Cậu không ở kia trông cô ta cho kĩ mà chạy tới đây làm gì?”
“Xì! Có gì mà phải gấp. Cô ta đã bị trói chặt thì thôi đi, cả ngày lại còn chỉ cho ăn duy nhất một bữa thì dù có thả ra cũng không thể chạy.”
Hắn đối với sự lo lắng dư thừa này của Vỹ Trác thì có phần khinh thường. Tuy nói thì không có chút vẻ vang gì nhưng nếu đổi lại một người đàn ông bị như vậy cũng không còn sức chứ nói chi là một đứa con gái chân yếu tay mềm?
Trói chặt chân tay, canh gác nghiêm ngặt. Dù có là một con kiến cũng khó lọt thoát.
“Đừng có xem thường cô ta, một mụ điên chính hãng đấy. Tốt hơn hết thì cậu cũng nên trở về và quản lí đàn em của mình canh chừng cho tốt.”
Sau khoảng thời gian đụng độ, anh ta cũng rút ra được rất nhiều bài học.
“Rồi… rồi, tôi đi ngay.”
Rót uống thêm một ly nước lớn rồi hắn ta đứng lên cất bước rời đi. Nhưng chỉ khi chạm tay lên nắm vặn cửa thì như sực nhớ ra gì đó, hắn quay phắt người lại nhìn Vỹ Trác nói:
“Giấy tờ sao rồi? Vẫn như thể lệ đã định đấy.”
“Tôi biết rồi, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần chờ đến thời cơ nữa thôi.”
…
Bối Hi mệt nhọc mà mở đôi mắt của mình ra. Cô thật sự là đã yếu đến không chịu nổi rồi. Cả người tê cứng vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, cơn đói khát từ bụng như cơn sóng thần dồn dập đánh tới.
Cảm giác này thật khó chịu, đây chính là cảm giác mà kiếp trước lẫn kiếp này cô đều chán ghét và khó quên nhất.
Dùng chút sức lực yếu ớt của mình mà từng chút một cứa sợi dây thừng vào vết lõm xước đã hỏng của cái ghế. Cô có gắng mở to mắt mà nhìn ngó rồi quan sát xung quanh. Những ngày qua bị nhốt ở đây cũng khiến cô ít nhiều biết được giờ giấc khoảng thời gian của bọn bắt cóc.
Ở đây có lẽ là rừng hoặc gần rừng vì mỗi tối cô đều nghe thấy tiếng gầm rú hoang dã của động vật vọng lại.
Đói quá… khát nữa…
Cô nhớ Mộ Hàn. Lần này sẽ lại kết thúc như trước sao?
Không! Cô không cam lòng. Cô muốn cùng anh sống với nhau tới già. Cô phải mạnh khỏe và nhanh chóng thoát khỏi đây.
Như tiếp thêm ý chí và động lực. Lực tay của cô ngày một nhanh hơn…
Cộp… cộp…
“Triệu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cách cửa lớn mở ra, người từ bên ngoài ấy từng bước tiến vào. Bởi vì lâu không quen và người đi vào ấy ngược sáng nên cô khó chịu mà phải nheo mắt vào. Đợi đến một lúc như thể đã quen với ánh sáng thì người đó đã đi đến trước mặt cô cách tầm khoảng năm bước chân.
“Anh… anh là…”
Quen mắt thật sự. Cô đã từng gặp anh ta rồi thì phải. Nhưng lại không thể nhớ ra. Có vẻ do cơn choáng váng khiến đầu cô mất đi vẻ nhạy bén hơn.
“Quên nhanh vậy sao người đẹp?”
Hắn ta nhìn người con gái trước mặt. Đúng thật lần trước gặp cô rất đẹp, theo một kiểu cuốn hút khiến người ta khó rời mắt. Nhưng lần này hội ngộ thật khiến có phần hơi hụt hẫng.
Tóc tai rối bù, quần áo lượm thượm. Mặt mũi thì lem luốc đã vậy còn trầy xước đầy mình. Nhìn qua thôi cũng có thể thấy mấy chỗ cô bị thương mà thấm máu ra cả quần áo.
Một câu thôi… thảm hại vô cùng.
Người tình của Mộ Hàn đây sao? Nàng bảo bối xinh đẹp của Mộ Hàn đây sao? Bây giờ còn khác gì con chó mặc hắn định đoạt sống chết không?
Tất nhiên hắn không giết cô vội. Hắn còn phải hoàn thành mục đính của mình trước đã. Sau đấy thì sao?
Mộ Hàn hay công ty của thẳng khốn đấy đều không là gì. Ngay cả con ả này nếu hắn thích thì cũng có thể chơi cho đã.
À mà chơi thường thì không vui. Hắn sẽ làm cho Mộ Hàn thân bại danh liệt, trở thành một thằng nghèo kiết xác đứng dưới chân mặc hắn giẫm đạp. Không phải con ả này là thứ thằng khốn ấy nâng niu sao? Hắn sẽ bắt nó đứng đó đau khổ chứng kiến cảnh hắn chơi chết con ả mà nó yêu thương trân trọng ấy.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh đấy thôi là hắn ta đã sướng đến run người rồi. Thật mong ngóng trông chờ vào ngày đấy mà. Tốt nhất là ngày ấy nên tới sớm một chút thì sẽ tuyệt hơn.
“Anh là cái người hôm đấy?”
Giọng cô yếu ớt cất lên giữa một căn nhà hoang rộng lớn. Gió từ ngoài theo những lỗ hổng mà lùa vào tạo nên những âm thanh ù ù bên tai.
Người hôm ấy trong miệng cô chính là kẻ đã gây tai nạn cho cô hôm đi thăm bà Đường. Và cũng vào những ngày sau đấy Mộ Hàn của cô đã biến mất và trở về sau một thời gian mất tích cùng với cơ thể đầy vết thương nặng nhẹ.
“Nhớ rồi nhỉ?”
“Hãy gọi tôi là Diệp Minh. Đừng gọi là người này người kia mà làm cho chúng ta xa lạ.”
Hắn bước từng bước tới, đến gần cô. Đưa tay lên vén những lọn tóc lõa xoã trước mặt rồi nhẹ nhàng từng chút một mà vuốt ve mặt của cô.
“Tên khốn chó chết!”
Cô nhổ một ngụm nước bọt về phía hắn rồi tránh né bàn tay giơ bẩn của hắn đang hướng tới. Hai bàn chân bị trói chặt cũng ra sức vẫy đạp dù biết không có kết quả.
“Mạnh miệng nhỉ? Ha ha haa… đúng là người đẹp thì thường có gai.”
Nhanh tay túm lấy mái tóc dài của cô kéo ngược ra sau giật mạnh, cô có thể cảm tưởng như chúng muốn đứt hết luôn. Hắn gằn giọng mà nhìn cô với ánh mắt đầy thù hận và độc ác nói.
“Nhưng với tôi thì người đẹp hay không đẹp mà chống đối cũng chỉ có một kết quả.”
“An phận và phối hợp một chút thì cô có thể sống lâu và an nhàn hơn đấy.”