Tuy rằng do dự, nhưng Quỳnh Nương biết nếu lúc này còn trì hoãn, khả năng chuyện kênh đào sẽ thay đổi quỹ đạo tương phản kiếp trước.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại tìm một cái cớ thoả đáng, muốn xem thương thế của Vương gia thế nào, có cần đổi thuốc không.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương mang theo thuốc trị thương quanh quẩn ở hoa viên Hạ Cung, mong có thể thấy mặt Vương gia.
Có thấy Thái Tử và chư vị hoàng tử vài lần, nhưng không thấy bóng dáng Vương gia.
Quỳnh Nương cũng ảo não: Người này! Lúc không muốn gặp thì ngày nào cũng lắc lư trước mắt, lúc muốn gặp sao không thấy bóng dáng?
Trăn trở hỏi thông qua Ung Dương công chúa, hoá ra hắn đưa thị vệ đi săn thú ở ngoại ô phụ cận.
Trời nóng như thiêu, săn cái gì chứ! Quỳnh Nương không tài nào hiểu được.
Thật ra Thường Tiến bị phơi cháy dưới mặt trời cũng cảm thấy Vương gia như vậy có chút tự ngược.
Ít nhất hắn và thị vệ phía sau đã khát khô cổ gần chết rồi.
Bắn được hai đầu hươu, Vương gia liền tìm một chạc cây tương đối cao, ngồi bên trên ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ dã thú đi qua chui đầu vào lưới.
Nhưng phần lớn thời gian Vương gia đều nhíu mày ngây người, mặc cho những thú vật dưới chân đi tới đi lui cũng không làm gì.
Cứ như vậy tiêu phí một ngày. Lúc về, Thường Tiến chỉ cảm thấy da thịt nóng rát, liều mạng trên chiến trường cũng không giống loại tiêu khiển chịu tội này.
Thật vất vả tới buổi tối, lúc đoàn đoàn người bọn hắn quay lại Hạ Cung, vừa qua cửa cung đã thấy một nha hoàn đứng đó thò đầu ra nhìn.
Thường Tiến nhận ra đó là nha hoàn bên người Thôi Quỳnh Nương.
Chắc Vương gia cũng nhìn thấy, nhưng không có ý dừng bước chân lại. Tiểu nha hoàn kia cũng thật đáng thương, vất vả đuổi theo, vất vả đuổi qua Vương gia chân dài, thở phì phò nói: “Tiểu… Tiểu thư nhà ta có thư cho Vương gia……”
Lang Vương không hề có ý dừng chân, nhìn cũng không nhìn: “Nói với tiểu thư nhà ngươi, bổn vương công vụ nặng nề, không kiên nhẫn đọc thư từ, không lại mỏi mắt.”
Tiểu Hỉ Thước nghe thấy lời này không đúng, thư từ lại khó đưa qua, hơi chần chờ, Vương gia đã bước chân dài, đi qua khúc cong, bóng dáng biến mất.
Trở về báo cho Quỳnh Nương nghe, Quỳnh Nương trầm mặc một lúc rồi nói: “Vốn dĩ cũng là lý này, đáng lẽ không nên xin hắn.”
Sau đó xé nát thư thành từng mảnh.
Quỳnh Nương cảm thấy mình vẫn ngây thơ, việc này can hệ trọng đại, dù Vương gia chịu gặp nàng thì dựa vào cái gì mà giúp nàng?
Nàng một là không muốn liên luỵ tới hắn, hai là không có khả năng gả cho hắn, nhưng lúc có việc mới muốn tìm hắn… Bản thân Quỳnh Nương cũng thấy không đáng giá thay Lang Vương.
Cứ như vậy đi, loại vật như tiền bạc không có thì lại kiếm, nhưng tháng sau phải nợ tiền công tiểu nhị đầu bếp trong tiệm, cũng không biết dân trồng rau có chịu cho nợ hay không, mất tình cảm của lão khách hàng này… Tiền xưởng đóng tàu là từng nhóm ứng ra, có lẽ không thể dùng rồi, chỉ có thể bỏ quên thuyền lớn, tránh khỏi cái hang không đáy kế tiếp… mọi thứ trước đó như ném đá trên sông… Sao tầm mắt lại hạn hẹp như vậy! Từ nay về sau sẽ là người lạ sao? Ngay cả một câu cũng khinh thường không thèm nói, có thể thấy được loại trở mặt vô tình này là gương mặt thật của hắn!
Đêm nay, Quỳnh Nương nằm trên giường trằn trọc, nghĩ đến con đường gian nan phía trước, rồi lại nghĩ đến người nọ không niệm tình cũ chút nào.
Cũng không rõ là loại nào khiến người ta chua xót, cuối cùng nửa đêm nàng bật khóc.
Ngày hôm sau, Hỉ Thước rời giường, bưng nước cho Quỳnh Nương tẩy rửa bị hù nhảy dựng.
“Tiểu thư, đây là sao, mắt sưng như đào vậy?”
Quỳnh Nương uể oải nhìn bóng dáng phản chiếu trong chậu đồng, quả nhiên vừa đỏ vừa sưng. Đắp khăn lạnh lên cũng không thấy hiệu quả, nàng dứt khoát cáo ốm, tránh bị người ta hỏi rồi nghi kỵ.
Quỳnh Nương cáo ốm tránh trong sân không ra ngoài, nhưng lại khiến người có tâm muốn nhìn thấy nàng có chút buồn bực.
Lại nói đến Sở Tà, hôm qua lúc từ chối thư, hắn thật sự đã hạ ý chí kiên định quyết tâm của nam nhi. Nếu tiểu nương kia khinh thường hắn, ngay cả vị trí chính thê cũng khinh thường không nhìn đến, nếu hắn cứ dây dưa nữa cứ như là Giang Đông Vương hắn không cưới được mỹ quyến như hoa vậy!
Phàm là ân cần một chút đều bị tiểu nương kia coi thường!
Phải biết từ trước đến nay nữ tử chạy theo hắn như vịt, từ khi nào hắn lại cẩn thận ân cần đối với một nữ tử như vậy? Tấm lòng thành khẩn lại thành tự mình đa tình.
Tự tôn của Sở Tà không cho phép hắn lại nghĩ về tiểu nương kia nữa.
Nhưng đêm qua từ chối sảng khoái. Lúc về tới chỗ ở, không nhịn được mà nghĩ, đến tột cùng là tiểu nương kia viết cái gì trên thư? Là bày tỏ ý xin lỗi vì đã cắn hắn? Hay là hối hận không nên từ chối lời cầu hôn của hắn, muốn hòa giải quay lại?
Mạch suy nghĩ tuôn trào không ngừng, cho nên cuối cùng Lang Vương lại hối hận vì bản thân từ chối quá nhanh, nếu nhìn một cái rồi mới nói lời cứng rắn lạnh lùng chẳng phải có thể chu toàn thể diện, tránh cho lúc này ruột gan cồn cào sao?
Vì thế sáng ngày hôm sau, Lang Vương thức dậy cực sớm, vừa thất thần rửa mặt vừa muốn ngây ngốc tại Hạ Cung hôm nay, thuận tiện nhìn xem có thể gặp được Quỳnh Nương hay không, cho nàng cơ hội trần tình, xem rốt cuộc nàng muốn nói gì với hắn.
Quyết định xong, tâm trạng bỗng tốt lên nhiều.
Lang Vương rửa mặt xong liền triệu thái giám trong cung đến hỏi lịch trình hôm nay.
Tiểu thái giám đáp, hôm nay quý nữ sẽ ngâm suối nước nóng rồi dùng cơm cá lát bên dòng suối lững lờ trong cung cùng Hoàng Hậu và chư vị hoàng tử.
Lang Vương gật đầu, cũng theo mọi người, ngâm suối nước nóng cùng hoàng đế và chư vị hoàng tử xong, thay đổi thường phục, tốp năm tốp ba đi tới bên suối.
Mà tâm tư của nhóm quý nữ cũng không đặt trên suối nước nóng, ai nấy đã ngâm xong rồi, trang điểm kiều mị động lòng người ngồi ngay ngắn bên bàn cạnh dòng suối.
Hai đầu dòng suối có cung nhân, xếp chồng các loại cá lát lên đĩa nhỏ rồi đặt lên mâm trúc phủ vụn băng, sau đó đặt lên thuyền gỗ nhỏ, theo dòng suối mà xuống, đến bên cạnh các vị quý nhân dùng cơm, lấy thịt cá mà mình thích.
Cứ như vậy, mang theo chút thú vị hoang dã, như con cá kia đang đung đưa đuôi bơi đến cho mọi người hưởng thụ.
Cá đều là cá lớn trong biển, cũng có cá sạo sống ngon nhất, mỏng như cánh ve, cánh như tuyết tan, ăn với rượu đúng là mỹ vị.
Nhưng Lang Vương lại ăn đến thất thần, quét mắt nhìn các quý nữ nũng nịu bên dòng suối, mập ốm cao thấp, mỹ diễm các loại, chỉ thiếu duy nhất thân ảnh thanh lệ thoát tục kia…
Lúc này, cá sạo tươi ngon vào trong miệng cũng giảm hương vị.
Ung Dương công chúa thấy Lang Vương cũng ở đây, tức khắc tới niềm nở, cũng không cần thị nữ, liên tục tới bên suối tự lấy món, rảnh rỗi đáp lời Lang Vương cách nàng ấy một dòng suối.
Trước nay Lang Vương lười quan tâm đến nha đầu ân cần này, nhưng hôm nay hắn lại nhẫn nại trả lời vài câu, sau đó lơ đãng hỏi: “Sao không thấy Thiều Dung công chúa tới ăn?”
Ung Dương công chúa vừa đưa tôm ướp sống cho Lang Vương vừa đáp: “Nói là bị bệnh, hôm nay không thể ngắm cảnh vườn với Hoàng Hậu.”
Lang Vương nghe xong lời này, trong lòng trầm xuống.
Nhị hoàng tử Lưu Diệm tán dóc với hắn cũng hoàn toàn thất thần.
Cuối cùng hắn chỉ ăn một nửa rồi tìm cớ rời tiệc. Lúc trở về, hắn nghĩ có lẽ là dạ dày nàng không thoải mái, không thể ăn sống, bèn đến phòng ăn lấy một nồi cháo cá lát nhỏ, thêm vài món khai vị giải nhiệt, cho hết vào hộp đồ ăn.
Nhưng làm hộp đồ ăn xong lại do dự, cuối cùng hắn sai thị nữ nghe kém trong vườn của mình đưa đến sân của Quỳnh Nương.
Đây là hắn cho tiểu nương kia một bậc thang, nếu có thư từ sám hối gì đó thì thông qua hộp đồ ăn để tạ ơn, cho vào để thị nữ kia mang về.
Như vậy thoả đáng mà không mất thể diện.
Một lát sau, thị nữ kia mang hộp đồ ăn không về báo cáo kết quả. Lang Vương lơ đãng hỏi nàng ta, Thiều Dung công chúa có tiện thể nhắn gì không?
Thị nữ lắc đầu nói, nàng ta không gặp công chúa, chỉ có nha hoàn bên người công chúa nhận hộp đồ ăn rồi tạ ơn.
Lang Vương không tin, duỗi tay đoạt lấy hộp đồ ăn trong tay thị nữ, dưới ánh mắt kinh ngạc không biết làm sao của thị nữ, hắn mở nắp ra tìm từ trên xuống dưới một lần cũng không thấy nửa cái bóng của thư từ.
Cuối cùng Lang Vương ném nắp hộp đồ ăn đi, xác định lại một lần nữa, tiểu nương làm bộ làm tịch này cũng thật không phải thứ tốt gì!
Thật ra đúng là không phải Quỳnh Nương làm bộ làm tịch.
Ngân lượng hoàn toàn biến mất trở thành sự đả kích cực lớn, nàng sống lại tự tay làm lấy khắp mọi nơi, đứng trên chảo dầu kiên trì hàng ngày, kết quả tất cả gian khổ hoàn toàn không có hồi báo, làm Quỳnh Nương nản lòng thoái chí, không gượng dậy nổi.
Nhưng nàng biết, những ngày suy sụp tinh thần cũng chỉ có mấy ngày, sau khi trở về, chuyện bó lớn vò đầu chờ nàng xử lý, đâu còn có thể uể oải như vậy?
Ruộng đồng hoàng đế ban thưởng không thể bán lấy tiền mặt nhưng có thể thế chấp, phải mượn tiền lãi quay vòng vốn… Chuyện này cũng dạy nàng, không thể dựa vào chuyện sống lại rồi cho rằng nhìn được tiên cơ có thể thận trọng từng bước.
Sau này làm việc phải chu đáo chặt chẽ hơn, tránh rơi vào kết cục sai lầm này, thua hết cả bàn cờ.
Lúc Lang Vương phái người đưa đồ ăn đến, Quỳnh Nương cũng không cho bản thân nghĩ nhiều.
Nếu không thể cho, hay là mở miệng đi xin người ta đi! Lang Vương không so đo hiềm khích trước đây, đưa thức ăn đến lúc nàng bệnh, cũng coi như là chú ý đến tình nghĩa trước đây, nàng không thể đánh rắn bằng gậy, không biết tốt xấu dây dưa như vậy?
Nghĩ vậy nàng cũng hết muốn ăn, tóc dài rối tung, uể oải nằm trên giường, chuẩn bị nằm tiêu phí một ngày nhàm chán như vậy.
Nào ngờ, đang vô tri vô thức nửa mộng nửa tỉnh, đột nhiên có một bàn tay to áp lên trán nàng.
Quỳnh Nương tưởng là Hỉ Thước, nhưng ngưng thần lại thấy không đúng, tay Hỉ Thước đâu có lớn như vậy?
Mở mắt ra nhìn, Lang Vương đang ngồi ở mép giường, nhíu mày cúi đầu nhìn nàng: “Chỉ một ngày không gặp nàng thôi, sao lại thành thế này rồi?”
Vương gia giỏi chui phòng như vậy, nếu sau này tạo phản thất bại, bị bắt ở lại dân gian, hẳn là cũng không lo nghề nghiệp sống tạm…
Nằm lâu rồi, suy nghĩ cũng chết lặng, Quỳnh Nương lười chất vấn vì sao hắn không mời tự đến, trộm vào khuê phòng nàng, mắt sưng đỏ, cứ ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt tủi thân không thể hiểu được mà chảy ra.