Diệp Tinh Quang xách hành lý của mình đi tới, ánh mắt thản nhiên lướt qua Lâm Nhã đang đợi trong xe với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Từ đầu đến cuối không hề để ý đến phản ứng của Lâm Nhã, thẳng thừng bỏ qua.
Cô để hành lý lên rồi lên xe phía sau Lâm Nhã.
Chiếc xe này do nhân viên của công ty KM lái, anh ta nhìn thấy Diệp Tinh Quang thản nhiên lên xe của mình, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.
"Lái xe đi, tất cả chúng tôi đều là người mẫu dự bị mới vào công ty, Diệp Tinh Quang và Tô Cẩm."
Tô Cẩm đã theo Diệp Tinh Quang lên xe, lúc ngồi vào chỗ còn chào tài xế một cái.
Vừa rồi anh ta cũng mới nhìn thấy Lâm Nhã, vừa nhìn thấy liền biết không phải thứ tốt đẹp gì, không biết là ai phái tới để kiếm chuyện.
"Xin chào mọi người."
Tô Cẩm vốn là muốn nhắc nhở anh ta chú ý an toàn, nhưng nữ đế trực tiếp bỏ qua Lâm Nhã phía sau, kìm nén không dám cười.
Người nhân viên kia đã bị choáng váng trước khí chất lão đại ổn định vững vàng như núi Thái Sơn của Diệp Tinh Quang, sửng sốt một chút.
Vậy nên cho đến khi xe đi được một đoạn ngắn, anh ta mới nghĩ đến một chuyện rất khó xử.
Anh ta hình như không đợi Lâm Nhã cùng về công ty!
"Không sao đâu, chỉ cần gọi cho cô ta, nói rằng anh đã rước tôi là được rồi."
Nhìn thấy vẻ khó xử trên khuôn mặt của nhân viên công tác, Diệp Tinh Quang dựa một tay vào cửa sổ, thản nhiên đưa ra đề nghị.
Nhân viên công tác: ". . . . . ."
Mười phút sau, xe của Lâm Nhã lo lắng không yên vượt lên từ phía sau, chặn đường từ phía bên trái buộc họ phải dừng xe lại.
Với một tiếng két--
Xe dừng lại, Lâm Nhã tức giận bước ra khỏi xe, tự đóng cửa xe lại trong tích tắc.
Cửa sổ nơi Diệp Tinh Quang đang ngồi bị cô ta đập mạnh, cửa sổ vừa trượt xuống đã nghe thấy Lâm Nhã hùng hổ trách mắng cô : "Mẹ nó cô mù rồi à, xe tôi đậu ở cổng sân bay cô không thấy à?"
"Tôi nhìn thấy mà."
Diệp Tinh Quang cong môi, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng không chút dao động.
"Nhìn thấy rồi còn dám phớt lờ tôi? Cô nên bắt xe của tôi đến công ty mới đúng quy định, cô ... có bị thiểu năng trí tuệ không?"
Lâm Nhã sửng sốt một giây, càng tức giận, lời nói trong miệng của cô ta càng khó nghe.
"Bởi vì cô đang ngồi ở trong xe hưởng thụ điều hòa, mặt mày không kiên nhẫn, tôi còn tưởng rằng cô không phải là tới đón trợ lý, mà là siêu sao quốc tế đang chờ trợ lý."
Lời nói của Diệp Tinh Quang đầy mỉa mai, một trợ lý đến đón người mẫu của mình, cố tình bày ra chuyện không tôn trọng mọi người, thật là ngứa mắt.
Nếu là một tiểu cô nương không biết gì, e rằng sẽ bị cô ta làm cho sợ hãi.
Nhưng nữ đế Diệp thì khác, có người dám hoành hành trước mặt nữ đế sao?
Sợ là người đó mất trí rồi!
Lâm Nhã tim như bị đâm vào, nghênh ngang chỉ vào mũi của Diệp Tinh Quang chửi ầm lên: "Cô có biết tôi là ai không? Từ hôm nay trở đi mấy người đều là do tôi phụ trách! Bây giờ cô còn dám đối xử với tôi như vậy, đắc tội với tôi, tôi có thể cho cô cút khỏi vòng loại người mẫu dự bị! Tôi thấy cô là không muốn vào công ty KM rồi, thật là ngu ngốc! "
Lâm Nhã lần đầu tiên giận đến run lên.
Cô ta coi thường nha đầu có xuất thân thấp kém nhất này, cô ta căn bản không coi cô ra gì.
Nhưng người mà cô ta coi thường nhất lại tát vào mặt cô ta như thế này, làm cho cô ta nổi trận lôi đình nhiều nhất.
Hai chữ ngu ngốc khiến Diệp Tinh Quang cau mày, hất tay người phụ nữ này ra, khiến Lâm Nhã lập tức rụt người lại vì đau.
Nữ đế Diệp đứng dậy xuống xe, từng bước từng bước đi về phía Lâm Nhã: "Cô vừa rồi nói cái gì?"
"Tôi nói cô ngu ngốc!"
Giọng Lâm Nhã đột nhiên trở nên sắc bén hơn vài phần, vẫn có ác ý và khinh thường nghênh ngang kiêu ngạo như trước, rõ ràng khinh bỉ cô.
Nhưng mà một cái tát dữ dội đã được tát thẳng vào mặt cô ta.
___________________