Bên vợ chồng Lưu Chí Viễn còn chưa lấy lại tinh thần từ thái độ của Diệp Tinh Quang. Một đôi nam nữ trung niên khác thì không yên lặng nổi nữa.
Người phụ nữ nhìn Diệp Tinh Quang với ánh mắt mang theo vài phần dữ tợn, trên gương mặt cao quý hiện lên một tia chán ghét, khinh thường.
“Diệp Tinh Quang, xét về vai vế, cô còn phải gọi Diệc Khả là chị. Ai cho cô lá gan dám đẩy con gái tôi xuống lầu?”
Mẹ của Lưu Diệc Khả, Kiều Lệ, bảo dưỡng rất tốt, trông rất trẻ, cả người bà ta mang theo sự kiêu ngạo và đắc ý của một bà chủ giàu có.
Tất nhiên là bà ta miệt thị người không có thân phận địa vị như Diệp Tinh Quang.
Lưu Chí Viễn chỉ là bà con nghèo của nhà bà ta, luôn bám lấy nhà bà ta mới có thể sống.
Họ đương nhiên không đắc tội nổi với loại phụ nữ có tiền có thế như Kiều Lệ. Lưu Chí Viễn không nhịn được, lại lôi uy phong gia trưởng của mình ra, quát cô: “Diệp Tinh Quang, còn không mau xin lỗi bác gái?”
Mấy đứa học sinh còn nhỏ tuổi bị một người đàn ông lớn tuổi nổi trận lôi đình dọa cho nhảy dựng.
Nhưng là một đứa trẻ 17 tuổi thật sự coi mình là nhỏ không địch lại lớn?
Mặt Diệp Tinh Quang không đổi sắc, ánh mắt nhìn ông ta lạnh lùng và cao ngạo.
“Đồ tạp chủng.”
Nhìn khuôn mặt đẹp quá mức của Diệp Tinh Quang, Kiều Lệ căm giận cắn môi, tự chửi thề một câu.
Con ngươi của Đường Mỹ Lăng vừa động đậy liền tiếp lời nói: “Dì Kiều, vừa rồi dì không nghe Diệp Tinh Quang nói sao? Ngay cả cha mẹ ruột cậu ta cũng không nhận, dì còn trông cậy vào loại người như cậu ta có tính người sao?”
Đường Mỹ Lăng vừa nói xong, bang một tiếng, Kiều Lệ đập tay lên bàn, sắc mặt bà ta vô cùng âm trầm: “Sự thật cha mẹ ruột bày ở kia, cô có tư cách nói không nhận liền không nhận sao? Nhà họ Lưu chúng tôi cũng sẽ không cho phép con cái nhà mình buông thả tự do ở bên ngoài! Cô xem hiện tại cô đã buông thả thành cái dạng gì rồi!”
Nhìn dáng điệu này, Kiều Lệ phải làm chủ cho nhà bà con nghèo này rồi.
“Tinh Quang, em cần phải suy xét rõ ràng chuyện này. Dù sao cũng là cha mẹ ruột của em.” Sắc mặt chủ nhiệm lớp ngưng trọng, khuyên bảo một câu.
Đứa trẻ mới 17 tuổi, chưa đầy 18 tuổi, cha mẹ là người giám hộ được chỉ định.
Diệp Tinh Quang liếc nhìn những người có mặt ở đây, giọng nói lạnh lùng, không nhanh không chậm vang lên trong văn phòng: “Dù sao thì lời của tôi cũng đã nói ra ở đây rồi. Nhà họ Lưu các người không xứng có chút quan hệ gì với tôi.”
Chuyện này, Lưu Chí Viễn và Lý Tuyết Hoa nóng nảy.
Nếu con khốn này không nhận mình, nhỡ may sau này nó muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình thì làm sao đây?
“Mày lại nói hươu nói vượn như vậy, tao đánh chết mày!” Lưu Chí Viễn đã giơ tay lên, rõ ràng đe dọa.
“Ông thử xem, tôi không tránh.”
Lời nói vô cùng bình tĩnh, vô hình khiến lông tơ ông ta dựng ngược.
Bị ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo như vậy nhìn chằm chằm, Lưu Chí Viễn bỗng nhiên cảm thấy cả người rét run!
Những người khác đều đang xem trò hay, chỉ coi Diệp Tinh Quang đang mạnh miệng, đến lúc đó cha ruột cô mới không đánh chết cô!
“Được rồi, hôm nay chỉ là tới nhận con gái, các người xem đã dọa con gái thành dạng gì? Chí Viễn, giáo dục con cái cũng không thể động tý là đánh.”
Kiều Lệ và chồng liếc nhau, lại bắt đầu tiến lên giảng hòa.
“Đều là người một nhà. Cách nhiều năm như vậy, Tinh Quang mới trở lại bên cha mẹ, hiện tại các người nên chú trọng bồi dưỡng tình cảm mới đúng.” Kiều Lệ làm người hòa giải, “Nếu mọi người đã là người thân thì chuyện Tinh Quang đẩy con gái tôi xuống lầu, tôi cũng sẽ không quá so đo. Như vậy để Tinh Quang nói lời xin lỗi là xong. Vợ chồng hai người cũng làm việc ở xưởng nhà tôi, để Tinh Quang cũng qua đó giúp một tay, vừa hay các người có nhiều thời gian ở chung hơn.”
“Chị dâu nói có lý.” Lý Tuyết Hoa vội vàng phụ họa, cũng sợ Diệp Tinh Quang thi đậu đại học rồi thì không khống chế được nữa.
“Vậy cảm ơn chị dâu quan tâm.”