Cô ta sợ Diệp Tinh Quang không tin, còn lấy ra một tờ giấy xét nghiệm ADN: " Em nhìn cái này xem."
Mặc dù Lưu Diệc Khả là thiên kim đại tiểu thư nhưng là người thân của cô ta không nhất thiết cũng có thân phận và địa vị, người được gọi là chú thím này thật ra là một người họ hàng nghèo của nhà họ Lưu.
Còn không phải là thứ đồ chơi thấp hèn hay sao!
Người có tiền có quyền trong xã hội là như thế, loại người này có thể tùy tiện chà đạp người khác.
Đường Mỹ Lăng nghĩ vậy.
Vậy mà Diệp Tinh Quang căn bản lại không thèm nhìn tới, xua tay không đếm xỉa đến, biểu hiện mình không kiên nhẫn.
"Không cần đọc đâu, tôi không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa này với mấy người. Tôi là con gái của ai, cha mẹ tôi là ai, đối với tôi không có ý nghĩa gì hết."
Cô còn chẳng thèm đi chứng thực lại, vì nó không hề có giá trị.
". . . . . ."
Mọi người thật sự không ngờ sự việc lại chuyển biến như thế này, đáng lẽ ra phải là người thân gặp lại nhau khóc lóc, tâm sự nỗi lòng sau một thời gian dài xa cách chứ?
Lưu Diệc Khả ngạc nhiên ngay tại chỗ!
Cô ta đã từng suy nghĩ đến chuyện Diệp Tinh Quang có thể không tin vào giấy xét nghiệm ADN này, cũng có thể nghi ngờ về thân thế của chính mình, nhưng cô ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến cục diện lại như thế này!
Dandelion cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra một màn như thế này!
Lúc này lại có kẻ tìm người giả làm cha mẹ ruột của chủ nhân, bộ họ không muốn chủ nhân biết thân thế của chính mình sao?
Lần tính kế này của người đó có thể đã được như ý, một khi chủ nhân tin rằng cha mẹ của mình là hai người trước mặt, xác suất trở lại nhà họ Diệp trong tương lai của chủ nhân sẽ càng thấp.
Rất nhiều lúc nó không thể nói trước cho chủ nhân tất cả mọi điều được.
Không được tiết lộ ý trời, nó rất nhiều lúc chỉ có thể dẫn dắt và gợi ý cho chủ nhân một số thứ thôi, nếu không sẽ bị vận mệnh phản phệ lại.
"Chủ nhân, trước đây người đàn ông này quả thật có bị lạc mất một đứa con, nhưng đó chỉ là đứa con gái ngoài giá thú do tên này lén lút sau lưng vợ sinh con với một người phụ nữ khác. Sau khi bị phát hiện, hắn ta đã bán nó cho một kẻ buôn người."
Người đó cũng thật sự độc ác, ông ta lại dám gán cho chủ nhân là đứa con gái ngoài giá thú.
Những người là hạng người gì đây!
Sau khi nghe Dandelion giải thích cặn kẽ, tâm trạng Diệp Tinh Quang không có bất kì thay đổi nào.
Đó có phải là cô hay không, đều không quan trọng.
"Nếu không còn chuyện gì thì tôi về lớp đây."
Giọng điệu của Diệp Tinh Quang có chút lười biếng không hề hấn gì, như thể việc này căn bản không thể khơi dậy một nửa giọt nước trong lòng cô.
Hóa ra là như vậy.
"Đồ ... đồ súc sinh, ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không nhận!"
Người đàn ông trung niên là người phản ứng đầu tiên, giống như ông ta đã bị xúc phạm tới uy nghiêm của mình, lớn tiếng gào lên với Diệp Tinh Quang.
Vị trí của ông ta ở nhà là độc nhất vô nhị, vì vậy ông ta làm điều này với Diệp Tinh Quang cũng là chuyện đương nhiên.
Dù sao, Diệp Tinh Quang từ nay sẽ là con gái của ông ta.
“Súc sinh?” Diệp Tinh Quang giật giật khóe miệng, cười giễu cợt.
"Ông lén lút sau lưng vợ làm loạn đẻ ra một đứa con gái ngoài giá thú, còn bán nó cho mấy kẻ buôn người, nói ông là cực phẩm quả thật đúng là một sự sỉ nhục đối với cực phẩm. Nói ông là một tên cặn bã sẽ khiến cho những kẻ cặn bã không chịu đựng nổi, nói ông là súc sinh thì mấy con súc sinh không còn mặt mũi nào để đi gặp người! Ông còn không biết xấu hổ nói người khác là súc sinh sao? Đừng có gán cho tôi cái danh con gái ruột, ông không xứng! "
Vừa nói dứt câu, đột nhiên bầu không khí trong văn phòng liền trở nên kỳ quái.
Người đàn ông trung niên không ngờ rằng ngọn nguồn của mình sẽ bị Diệp Tinh Quang vạch trần trước mặt mọi người như thế này, ngay tức khắc khuôn mặt già của ông ta xấu hổ vô cùng, mất mặt thấy bà nội luôn.
Làm sao Diệp Tinh Quang có thể biết chuyện của ông ta?
Sau khi bị đâm chọt một trận như vậy, Lưu Diệc Khả rất lo lắng, phát hiện khí chất của Diệp Tinh Quang hoàn toàn áp chế được mọi người, không còn biện pháp nào có thể đối phó với cô!