Vì sự việc bởi Diệp Thanh gây ra mà khiến cho bộ điều tra vụ án đã gây nên một hồi sóng to gió lớn.
Ai ai cũng phải chạy khắp nơi không ngừng nghỉ chỉ vì manh mối ở hiện trường là quá ít, không đủ để tìm ra thủ phạm sau vụ việc lần này.
Việc này Diệp Thanh hắn cũng chẳng quan tâm, không một ai đủ khả năng để tìm ra được manh mối khi mà hắn đã xóa hết sạch tất cả mọi dấu vết ở hiện trường.
Một ngày này, Diệp Thanh vẫn đi trên con đường đi học, bước chân vẫn đều nhau, hắn vẫn vừa đi vừa suy nghĩ.
'Chỉ còn lại 3 ngày nữa là đến ngày đại kiếp, không biết có thể tìm ra được hắc thủ sau màn hay không.'
Tâm tư của hắn chỉ hướng về kẻ đã hại chết hắn, dù cho Diệp Thanh biết trong đó cũng có một phần của Chu Vũ Nhiên nhưng hắn cũng sẽ không tha cho bất kì một ai cả.
Đột nhiên, một sinh vật lạ lướt qua Diệp Thanh, sinh vật này dài 1 mét, hình dạng như rắn, thân thể đen như than, trên đầu có một cái sừng nho nhỏ màu đỏ, cặp mắt của nó sắc bén, ai nhìn vào cũng đủ chấn nhiếp nhân tâm.
Sự xuất hiện của con rắn này khiến Diệp Thanh lùi lại một bước, chân khí trong cơ thể đã đẩy lên tối đa để tránh sự xuất hiện bất ngờ.
'Xuất hiện sớm vậy sao, không lẽ sự trọng sinh của mình đã thay đổi dòng thời gian ở đây, gây nên nhiễu loạn thời gian.'
Nhưng đợi một lúc lâu cũng chẳng có kẻ nào xuất hiện cả, Diệp Thanh mới thả lỏng ra một tí rồi lại gần con rắn màu đen kia.
Vừa nhìn thấy con hắc xà này, Diệp Thanh nhận ra bản thân nó đang bị thương, khắp người nó đầy vết máu, thân thể nó run rẩy không ngừng.
Không đợi hắc xà kia tấn công Diệp Thanh, hắn đã tóm lấy đầu của nó trong chớp mắt, ngăn chặn sự tấn công của nó.
Hắn cũng chẳng đứng lại làm gì mà trực tiếp thoát ly khỏi khu vực này để tránh kẻ đang truy sát con rắn này đến đây.
Nhưng đã quá trễ, đột nhiên có một con trùng bay đến nhằm tấn công vào Diệp Thanh.
Hắn cũng không quan tâm con công trùng này ra sao mà trực tiếp một quyền phá toái con trùng kia khiến nó nát tại chỗ.
Hắn dùng cảm tri quét xung quanh phát hiện có người đang đến gần, thực lực cũng chỉ đến Dẫn Khí Cảnh nhất tầng.
'Quá yếu', đây là suy nghĩ trong đầu của Diệp Thanh khi dò xét đến thực lực của đối phương.
Khi người kia vừa đến chỗ của Diệp Thanh, hắn phát hiện ra một thiếu niên đang cầm con hắc xà mà mình đã theo đuôi cả mấy ngày nay.
"Tiểu tử, đưa con hắc xà đây cho bổn đại gia, bổn đại gia tha chết cho ngươi, nếu không đưa thì ta tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền làm bạn với quỷ vật."
Lời vừa nói ra của người mặc đồ đen kia khiến Diệp Thanh cảm thấy hắn thật ngạo mạn, một kẻ yếu cũng dám vênh váo trước mặt mình.
Bản thân Diệp Thanh là một tiên tôn, là kẻ mà khiến cho bậc tiền bối phải thán phục trước thời gian tu hành của mình.
Hắn cũng mặc kệ lời nói của người áo đen kia mà trực tiếp rời đi mà không nói lời nào.
Thấy thái độ của Diệp Thanh, người áo đen kia tức đến tím mặt, hắn cảm thấy bị xúc phạm, một thằng nhóc cũng dám ngó lơ hắn khiến hắn chỉ muốn diệt thiếu niên ngay trước mặt mình.
"Tiểu tử, bổn đại gia rất không ưa thái độ của ngươi, quỳ xuống cầu xin tha mạng thì ta tha chết, còn không thì chết không được toàn thây."
Nghe được lời trào phúng này, Diệp Thanh cũng quay lại, một quyền đánh vào trong không khí.
Lực kích mà Diệp Thanh đánh vào trong không khí chỉ là 1/3 thực lực của hắn nhưng quyền vừa ra, không khí bị đánh thành tiếng nổ vang, xung kích đánh về phía người áo đen kia.
Cảm nhận được xung kích kia, người áo đen khuôn mặt trắng bệch tại chỗ, hắn cũng chuẩn bị chạy đi nhưng khi quay người ra đăng sau đã thấy Diệp Thanh đứng sau lưng mình.
Sát khí, sát ý từ Diệp Thanh toát ra, chấn nhiếp người áo đen kia khiến hắn không dám di chuyển dù chỉ một bước.
"Tiền...tiền bối...thứ cho vãn bối vô lễ...có...có...có thể...tha cho...vãn..."
"Thế nào, nãy ngươi hống hách lắm mà, bổn tọa vốn không muốn quan tâm ngươi là ai nhưng dám kêu bổn tọa quỳ xuống thì cũng có gan đấy."
Nghe được lời nói hùng vĩ của Diệp Thanh, người áo đen quỳ thẳng xuống đất, trực tiếp quỳ lại tại chỗ.
"Tiên bối...tha vãn bối một mạng, vãn bối biết sai rồi..."
"Không cần, bổn tọa không cần cái sự kính lạy của ngươi, ngươi đã có thói hống hách như vậy thì bổn tọa cũng tiễn ngươi đi Hoàng Tuyền, dưới đó hỏi thăm những kẻ kia giùm bổn tọa một tí."
Nói xong, Diệp Thanh trực tiếp tạo kiếm chỉ, một chỉ xuyên thẳng mi tâm của người áo đen kia.
Vì người áo đen vừa chết, thân thể của hắn tỏa ra từng chùm hắc khí, trùng trong cơ thể hắn đã không chịu sự không chế nữa mà trực tiếp ngấu nghiến thân thể của hắn.
Một màn này đập vào mắt Diệp Thanh khiến hắn cảm thấy ghê tởm những luyện cổ sư.
Hắn quay sang con hắc xà đang cầm trên tay mình, nói:
"Nếu ngươi chịu thuần phục, bản tọa tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi cũng theo hắn đi."
Lời vừa nói ra, con hắc xà cũng ý thức được bản thân vừa thoát khỏi hang sói thì lại lọt vào hang cọp.
Nó cũng ngừng run rẩy mà thả lỏng thân thể, trực tiếp chấp nhận Diệp Thanh như một người chủ nhân.
"Rất tốt, rất biết điều, không như những con yêu thú linh thú trước kia, không thuần phục bổn tọa bên bọn chúng cũng đi xuống Hoàng Tuyền chơi hết rồi."
Chợt, Diệp Thanh cắn ngón tay, chảy ra một giọt máu, giọt máu này vừa rơi vào cái sừng trên con hắc xà thì cũng là lúc Diệp Thanh hắn thi triển thú ấn.
Thú ấn khắc sâu vào trong thể nội của con hắc xà khiến nó cũng không thể phản kháng lại Diệp Thanh.
Khắc xong thú ấn, con hắc xà quấn quanh cơ thể Diệp Thanh.
Vừa nhìn thấy hành động của hắc xà, tâm tình của Diệp Thanh cũng thoải mái hơn nhiều, một màn kia khiến tâm tình của hắn dâng cao đến cực điểm.
Nhìn thấy luyện cổ sư, hắn chỉ muốn diệt sát tên kia mà không quan tâm kẻ đó đến từ đâu, từ thế nào chạy ra ngoài.
'Binh đến tướng chặn, quan tâm làm gì.'
Giải quyết xong mọi việc ở đây, hắn cũng tiếp tục đi đến trường.
Vì sự xuất hiện của người áo đen kia mà hắn lỡ mất mấy phút thời gian, điều này có thể ánh hưởng đến thời gian tu luyện của hắn vì dù sao hắn cũng là vừa đi vừa hấp thu thiên địa nguyên khí để tăng cao thực lực của bản thân.