Diệp Thanh xuất toàn lực, mỗi một tia chân khí đều di chuyển khắp thân thể của hắn.
Sát ý, sát khí tùy thời đều toát ra từ thân thể của Diệp Thanh khiến cho Trần Hổ cảm thấy khiếp đảm.
Toàn thân Trần Hổ nổi lên từng giọt mồ hôi lạnh.
Hắn lấy lại tinh thần, trực tiếp thôi động chân khí trong cơ thể để toàn lực tránh né Diệp Thanh.
Diệp Thanh trực tiếp lướt đến, tốc độ cực nhanh khiến Trần Hổ không thể kịp thời né tránh.
Một quyền xuất ra của Diệp Thanh bị Trần Hổ chặn lại được, quyền này chính là Diệp Thanh dùng hết toàn lực.
Đỡ lấy một quyền của Diệp Thanh, cánh tay Trần Hổ trực tiếp vặn vẹo, xương tay bị đập gảy từng khúc.
Nhận lấy đau đớn, Trần Hổ ngã về phía sau một cái.
Ầm
Âm thanh vang lên, Trần Hổ lăn lội trên sàn trong khi đang ôm cánh tay bị Diệp Thanh đánh gãy.
"A...a...a...tha...tha...mạng...tha mang..."
Trần Hổ ôm lấy cánh tay, từng chữ thốt ra, vẻ mặt của hắn thể hiện sự đau đớn vô cùng vô tận.
Diệp Thanh vẫn đứng cách Trần Hổ vài bước, khuôn mặt của hắn vẫn không có sự biến hóa, một khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt của hắn nhìn xuống Trần Hổ như đang nhìn xuống một con kiến quằn quại trên mặt đất.
Mà một bên này, người đàn ông đi theo Trần Hổ đang ngồi ở trên ghế kia đã cứng đờ cả người ra, toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn cùng với cổ họng như có thứ gì đó chèn lại vậy.
Diệp Thanh chỉ lườm qua người đàn ông đang ngồi kia, một lườm này của hắn chính là chấn nhiếp người đang ngồi kia để hắn không có chạy đi hay la hét lên.
Hắn đưa ánh mắt lên thân Trần Hổ, một giọng điệu băng lãnh toát ra.
"Cho các ngươi hai lựa chọn, một là tự sát tại chỗ, hai là tự thân ta ra tay tại chỗ, đừng để ta chờ lâu, thời gian có hạn."
Nói xong, Diệp Thanh vẫn đứng tại đó, nhưng sát khí và sát ý vẫn như cũ tỏa ra càng nồng đậm hơn, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó giảm xuống khiến cả hai người đàn ông kia trực tiếp toát ra mồ hôi lạnh.
Trần Hổ cũng không cam lòng, hắn tuy bị đánh ra hình dạng này nhưng sau lưng hắn vẫn có người chống lưng, hắn vẫn không tin không áp chế được sự ngạo nghễ của Diệp Thanh.
"Ngươi...nếu dám giết ta...thì Hồng Gia...cũng sẽ không tha cho ngươi..."
"Đúng...đúng vậy...ngươi nếu là dám...giết hai bọn ta...thì chắc chắn...Hồng Gia sẽ tru sát ngươi..."
Cả hai người phụ họa cho nhau, lời nói run rẩy nhưng vẫn có sự uy hiếp nhất định.
Nghe được hai câu này, lông mày Diệp Thanh bỗng nhếch lên, hắn không khỏi nghĩ đến Hồng Gia Tây Vực ở cái Tây Minh Thành này vì cũng chẳng có ai can đảm dám lấy cái danh Hồng Gia ở Tây Vực này cả.
"Hồng Gia, Hồng Gia Tây Vực có cái lão đầu tên Hồng Nguyên Sinh đúng chứ ?"
"Đúng...đúng vậy..."
"Đúng...đúng vậy...ngươi nếu là thả chúng ta đi thì ta sẽ không tính toán việc này"
Một câu kia càng khiến Diệp Thanh trong nội tâm cười phá lên, hắn không nghĩ hai kẻ này lại nghĩ hắn là đứa trẻ lên ba chắc, như câu nói kia ở Tu Chân Giới thề dưới đạo tâm thì có khi còn có chứng thực chứ ở đây chỉ là phàm giới, nào có đạo chứng thực lời thề.
Nghe được như thế, Diệp Thanh cũng chẳng có biểu tình gì, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Hồng Nguyên Sinh.
Điện thoại vừa được nối đến, đầu máy bên kia cũng có giọng nói vang lên.
Đầu máy bên kia chính là Hồng Nguyên Sinh, người hiện giờ đang đọc sách trong phòng.
"Alo, không biết Diệp tiên sinh có chuyện gì cần nói hay không ?"
Nghe được thanh âm này, Diệp Thanh cũng đỡ phải rắc rối dài dòng, trực tiếp nói ra vấn đề.
"Ừm, không biết trong nội bộ của các ngươi có hay không một người tên là Trần Hổ, danh Hổ ca, hắn đang ở ngay tại đây, nếu ngươi nhận ra hắn thì ta có thể nương tay nhưng tội chết có thể miễn chứ tội sống thì không thể tha, còn nếu không nhận cũng không sao cả, đúng rồi, bỏ luôn cái danh tiên sinh đi, ta không thích cái danh đó tí nào cả."
Hồng Nguyên Sinh nghe được ngữ khí của Diệp Thanh thấy có vấn đề xảy ra, nếu hắn chọn sai chắc chắn sẽ gây bất lợi cho cả hắn và toàn bộ Hồng Gia nên hắn chỉ có thể trọn phương thức thứ hai, chính là phủ nhận.
"Trần Hổ, trong Hồng Gia hoàn toàn không có ai là Trần Hổ cả, mấy người dưới chướng cũng không có ai là Trần Hổ cả."
Diệp Thanh nghe được cũng hiểu Hồng Gia đây là không dám nhận thân nên hắn cũng lười nói thêm với Hồng Nguyên Sinh.
"Được, vậy thì ta đã làm phiền ngươi rồi."
Nói xong, Diệp Thanh trực tiếp cúp máy mà từ nãy đến giờ, điện thoại của hắn vẫn để ở trạng thái loa ngoài, hết thảy lời nói đều lọt vào tai của Trần Hổ cũng với người đàn ông kia.
Nghe được Hồng Nguyên Sinh mà nói khiến cả hai như chết lặng, cả hai người gần như đã hao tổn nửa cái mạng chỉ vì Hồng Gia nhưng nay chỉ vì sợ đắc tội người thiếu niên trước mắt này.
Giờ phút này cả hai oán hận Hồng Gia, cũng oán hận vì cái gì đắc tội thiếu niên thần bí này.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế kia chỉ kịp nói từ "Ta..." thì Diệp Thanh đã dùng kiếm khí trực tiếp xuyên thủng mi tâm của hắn.
Một đạo kiếm khí này không còn nghi ngờ đã lấy đi tính mạng của hắn, Diệp Thanh cũng không quan tâm lời nói cuối cùng của người kia là cái gì, Diệp Thanh hắn cũng chẳng quan tâm nói nhiều với người chết làm gì.
Ngay sau khi xử lí xong một bên, Diệp Thanh hướng người đến gần Trần Hổ, mà Trần Hổ cũng đã chẳng thể làm thêm được gì nữa.
Tâm trạng của Trần Hổ ngay bây giờ chính là bản thân đã cận kề cái chết, làm con chó cho gia tộc nhiều năm như vậy cuối cùng bị vứt bỏ, hắn cũng chẳng còn muốn xin tha mạng hay gì nữa.
"Nếu Hồng Gia đã vứt bỏ ta thì cũng coi như Trần Hổ này cũng chẳng còn giá trị gì nữa, giải quyết đi."
Diệp Thanh nghe được cũng ngạc nhiên, hắn tưởng sẽ cầu mạng, cầu làm cẩu, liếm chó cho bằng được để được sống, hắn cũng không có quá nhiều lời, trực tiếp một kiếm chỉ vào mi tâm Trần Hổ.
"Nhàm chán, cứ tưởng chơi đùa nhân tâm thêm một chút, không nghĩ tới lại chán như vậy."
Nói xong, Diệp Thanh trực tiếp rời đi, vẫn như cũ hắn vẫn lách qua máy quay giám sát, mọi dấu vết ở đó hắn cũng đã xóa sạch nhằm thể hiện bản thân không hiện diện ngay tại đó.
...
Diệp Thanh trãi qua một đường về nhà, vẫn quá trình sinh hoạt như cũ, vẫn dùng bữa cơm như cũ, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đến tối.
Diệp Thanh không chọn đi ngủ để hồi lại tinh thần mà trực tiếp phục dụng hết toàn bộ tiểu Bồi Nguyên Đan trước đó lưu lại, cả một đêm này hắn ngồi luyện hóa dược lược vừa tu luyện.
Trãi qua một đêm này, hắn nâng cảnh giới hiện tại lên Dẫn Khí Cảnh tứ tầng viên mãn, bốn cánh sen đã được ngưng thực ra, như ẩn như hiện cũng có thể nhìn ra được ảo ảnh của cánh sen thứ năm cũng sắp được tạo thành.
Trời sáng.
Diệp Thanh trong tu luyện mở mắt ra, bốn cánh sen hiện ra trong mắt hắn rồi vụt tắt, hắn thở ra một ngụm trọc khí.
Ngân quang của luyện thể cũng đã nhạt dần đi rất nhiều.
Hắn cũng không quá chú trọng vào luyện thể, Diệp Thanh cũng không hi vọng luyện thể có thể cứu vớt một mạng, dựa theo cảnh giới võ đạo tại cái đại lục này thì hắn cũng hiểu sẽ không tồn tại Tiên Thiên Cảnh viên mãn, tuyệt đối sẽ không có Kết Đan Cảnh ở giới này.
Diệp Thanh ngồi dậy, vặn vẹo thân thể của mình, thả lỏng cơ thể hết sức có thể.
Trãi qua việc thử lực ngày hôm qua, hắn cũng minh bạch thực lực của võ đạo trong đại lục này có thể thấp hơn những gì hắn nghĩ.
Dựa vào thể nội trong cơ thể Trần Hổ mà Diệp Thanh nhìn ra tối qua, hắn cũng hiểu cách mà võ giả ở đây hấp thu thiên địa linh khí ra sao, chân thực là quá nhiều trọc khí, bao gồm của Hồng Nguyên Sinh dù tuổi già nhưng cũng chỉ có thể có một tia linh khí thuần trong thể nội chứ cũng thực quá yếu.
...
Hồng Gia trạch viện.
Hồng Nguyên Sinh ngồi trên ghế nhận được tin Trần Hổ cũng với đàn em bị diệt sạch sau đó, hắn cũng minh bạch lời nói của Diệp Thanh mang theo hàm ý gì.
Hắn cũng hiểu được nếu làm trái ý Diệp Thanh thì Hồng Gia có thể giống như Trần Hổ, trực tiếp biến mất khỏi Tây Minh Thành này.
Hồng Nguyên Sinh nói với Hưng Mạc sau lưng, giao phó vài chuyện.
"Nói với bên kia, chuyện này không cần bên đó nhúng tay vào, đây là chuyện nội bộ Hồng Gia, không cần họ xử lí. Đúng, những ai dưới trướng Trần Hổ cũng giải quyết đi, miễn cho làm phiền đến Diệp Thanh."
"Vâng."
Hưng Mạc lĩnh lệnh xong lền trực tiếp bước ra trạch viện, khẩn tốc liên hệ với bên kia.
Mà ở đây, Hồng Nguyên Sinh nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm nói:
"Không biết Tây Minh Thành sẽ nổi lên sóng gió như thế nào đây, thời thế cũng nên thay đổi rồi."