Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 56: Đỉnh đầu xanh rờn



Lương Thục lúc này như chỉ gà con vội vàng núp sau lưng gà mẹ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Nhưng vẻ mặt của Lương Chính vẫn không dịu đi bao nhiêu, ông ta ác liệt đem cô kéo ra từ sau lưng Hứa Duệ Hà, mặc cho cô ta hoảng sợ khóc lên mà nắm hai vai cô ta áp bách nói: “Ba nói cho con biết, Lương Thục. Nếu con dám quậy ầm lên, khiến cho Lương gia ta mất mặt thì con cứ đợi mà cuốn gói khỏi Lương gia.”

“Ba!..”

Lương Thục hoảng sợ kinh hô, thế nhưng Lương Chính đã quay lưng đi mất.

Dáng vẻ quyết tuyệt kia của ông khiến cô ta sợ chết khiếp, còn đâu điệu bộ hung hãn như vừa rồi. Cô ta thật sự sợ bị đuổi ra khỏi nhà. Không có Lương gia thì không có cô ta. Lương Thục vẫn ý thức được bản thân nếu không có Lương gia thì không sống được. Ít nhất là không sống được phong quang như vậy, muốn gì được nấy.

“Mẹ ơi, ba…”

Cô ta nước mắt lưng tròng tủi thân nhìn mẹ mình cầu cứu.

“Con ngoan, đừng chọc giận ba con nữa. Ông ấy làm tất cả chỉ vì gia đình ta tốt. Lương gia tốt con mới tốt được con hiểu không Lương Thục.”

Hứa Duệ Hà biết lúc này không phải là lúc mềm lòng, vừa nói vừa kéo cô ta đến bàn trang điểm, giúp cô ta dậm lại phấn.

Cái tát kia của Lương Chính ác vô cùng, đánh cho một bên mặt của Lương Thục sưng to lên như cái bánh bao, cả khuôn mặt nhỏ đều biến dạng.

Hứa Duệ Hà không thể không đổi lại kiểu tóc cho cô ta, dùng mái tóc và khăn voan cố gắng phần nào che đi nó. Cũng may Hứa Duệ Hà có nhan sắc, Lương Thục thừa hưởng nét đẹp của bà ta cho nên có đổi chút kiểu cũng không trở nên quá khó coi.

Lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng của người chủ trì hôn lễ, Hứa Duệ Hà không kịp nói thêm lời nào với Lương Thục, vội vã kéo tay cô ta đứng dậy, đi ra ngoài.

Lương Thục giống như bị đánh sợ, như con chim cút không dám đôi co làm loạn gì nữa.

Cho dù thời điểm đứng trước mặt Cảnh Minh, mặt dù không muốn nhưng cô ta vẫn mím môi phối hợp.

Cảnh Minh nhìn cô ta, trong mắt đều là chán ghét, trong lòng lại lạnh lùng đến cực điểm.

Buổi lễ bắt đầu thì muộn, kết thúc lại nhanh vô cùng. Trong không khí sượng trân giữa hai bên gia đình, khách khứa cũng ý thức được điều gì nên không có tâm trạng, chỉ ngồi một chút liền ra về.

Nhưng ít nhất là bộ mặt hào hoa phong nhã bên ngoài cũng không có bị đánh mất đúng hay không.

Cho dù là chú rễ ngay đêm tân hôn lại không ở bên cạnh cô dâu mới mà đi tìm tình nhân hắn ta sớm thông đồng ở bên ngoài thì cũng không ai biết.

Lương Doanh sau khi đi mua sắm với mẹ chồng xong, vừa về tới nhà liền chạy đi tìm người đàn ông thủ thỉ kể lại chuyện mình gặp được Mục Khả Hân lúc nãy.

Lần đầu tiên Mục Thanh nhìn thấy cô vợ sẽ nhiều chuyện, anh bị sự đáng yêu của cô nổ mạnh, vừa buồn cười vừa cưng chiều nghe cô nói, vừa lén lút cầm tay nhỏ ăn đậu hũ. Một thời gian gần đây anh thấy cô đã hoạt bát hơn rồi. Nhưng đương nhiên chỉ là với người cô không phòng bị, có thể vô tư bộc lộ nội tâm.

“Anh nói xem cái thai đó có phải của Trương Hàng không?”

“Cũng có thể.”

Xét về thời gian thì nên là của Trương Hàng.

Nhưng không loại trừ sau khi quan hệ với Trương Hàng xong Mục Khả Hân lại quan hệ với Cảnh Minh nữa. Chuyện này cũng chỉ có đương sự mới có thể chứng thực được.

“Theo cách nói của Khả Hân cậu ta đã cho rằng đứa nhỏ là của Cảnh Minh. Nhưng mà cậu ta lại nói là hai tháng mà không phải bốn tháng, không phải có vẻ mâu thuẫn?”

“Em nói đúng.”

Mục Thanh cười hùa theo: “Chỉ dựa vào điều này là đủ để thấy đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải của Cảnh Minh.”

“Cô ta đã không chút giấu giếm mà khoe khoang ra ngoài như vậy thì không lý nào lại nói dối tháng tuổi của đứa nhỏ. Trừ khi nó không phải của Cảnh Minh mà là của người khác. Cái lời nói dối kia là cô ta định dành cho Cảnh Minh và người ngoài.”

“Cậu ta muốn bắt Cảnh Minh đổ vỏ giùm cậu ta!”

Đầu óc Lương Doanh như được khai sáng.

Mục Thanh bị đôi mắt sáng rực kia chọc cho nội tâm mềm nhũn, cưng chiều vô hạn nhìn cô.

“Có vẻ thú vị.”

Người con gái ít khi bộc lộ cảm xúc lúc này lại không khỏi hé ra nụ cười lanh lợi.

Cho nên đừng thấy cô không có lòng báo thù mà không phải không oán hận đối với những gì bản thân đã trải qua. Khi nhìn thấy những kẻ đã hại mình sắp không có kết cục tốt, càng thảm hại cô càng sẽ thỏa mãn tâm lý trả thù, đồng thời an ủi tâm linh đã từng bị tổn thương.

Nhất là khi cô chẳng cần làm gì xấu xa lại có thể nhìn thấy kết cục giống như là trời phạt dành cho những kẻ lòng muông dạ thú đó. Ác giả thì ác báo. Nhân quả chỉ đến muộn chứ không phải không đến. Nghĩ đến họ sẽ phải nhận lấy kết cục thê thảm cho nội tâm xấu xí của mình, Lương Doanh chết rồi sống lại mới triệt để quên đi quá khứ mà tiếp tục dùng thiện tâm đi can đảm cảm nhận thế giới này.



“Anh Minh, em có thai rồi!”

Mục Khả Hân đêm hôm đi gặp chồng mới cưới của người ta, vừa nhìn thấy Cảnh Minh liền nắm lấy tay hắn kích động nói: “Anh Minh, em thật sự vui lắm!”

“Còn anh thì sao? Anh Minh!”

Trước ánh mắt trông mong của cô ta, Cảnh Minh sững người một đỗi, sau đó đã thật vui mừng cầm lại tay cô ta, gặng hỏi: “Em nói thật ư??”

“Là thật đó anh!”

Mục Khả Hân cười ngọt ngào: “Đã được hai tháng rồi… Em vốn muốn nói sớm với anh nhưng mà thấy anh quá bận cho đám cưới…”

“Em nói gì vậy Khả Hân!”

Cảnh Minh có vẻ thật sự vui thì điều này mà ôm cô ta vào lòng, hoan hỉ nói: “Nếu anh biết em đã mang thai thì anh dù có phải bỏ kế hoạch tương lai cũng sẽ không cưới Lương Thục!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv