Vẻ mặt Lương Doanh không biểu cảm, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt sớm chiều như một. Mục Khả Hân hớn hở bao nhiêu trong lòng cũng ẩn ẩn tức giận vì không được quan tâm.
Từ nãy đến giờ đều là cô ta một mình nói, đổi lại là ai cũng sẽ thấy mất mặt chứ chẳng nói chi là Mục Khả Hân luôn rất tự ti.
“Cậu vẫn đáng ghét giống như ngày nào vậy Lương Doanh.”
“Tôi tưởng cậu biết.”
“Cái gì?”
Mục Khả Hân không nghĩ Lương Doanh sẽ bỗng nhiên nói chuyện. Cô ta không kịp phản ứng mà vô thức hỏi lại.
Nhưng nếu cô ta biết những lời sau của Lương Doanh thì cô ta nhất định sẽ không muốn hỏi đâu.
“Bởi vì cậu luôn nói những lời vô nghĩa, cho nên tôi mới lười không muốn trả lời.”
“!”
Phụt!
Đặng Lệ Nguyệt mém thì cười phun ra vì lời lẽ sắc bén, tức chết người không đền mạng của con dâu. Ha hả, thú vị thật.
“Cậu…”
Mục Khả Hân suýt thì tức đến sảy thai, ánh mắt nhìn Lương Doanh như muốn cắn chết cô.
“Cậu nói nhiều như vậy nhưng chắc gì trong lòng cậu thoải mái, Khả Hân?”
“Tôi…”
“Cho dù Lương Thục có hơi vô tri một chút nhưng ít nhất nó vẫn biết tự tin mà sống. Hiện tại nó còn có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà người ta. Còn cậu thì sao? Cậu đề cao mình như vậy, không phải vẫn đứng ở đây không dám lộ mặt ra hay sao? Cậu còn chẳng bằng Lương Thục.”
Nói xong cô quay qua kéo tay mẹ Mục: “Đi thôi mẹ.”
Hai người rất nhanh đã biến mất trong dòng người nơi khu thương mại, để lại Mục Khả Hân tức đến đỏ cả mắt, phừng phừng oán hận nhìn theo bóng lưng của họ.
Cô ta không bằng Lương Thục??? Đừng có đùa chứ!!!
Lương Doanh không muốn thấy Mục Khả Hân phát điên cái gì, nhưng sau khi rời đi cô lại bắt đầu chìm vào suy tư.
“Doanh Doanh, đi đường không cần nghĩ lung tung.”
“Dạ? Vâng, con xin lỗi.”
Lương Doanh giật mình, sau đó thật ngoan ngoãn nhận sai.
“Ngồi xuống đây chút đi.”
Đặng Lệ Nguyệt kéo tay cô ngồi xuống một đoạn ghế công cộng thường có bên trong khu thương mại.
“Lúc nãy thấy con có vẻ rất lạ, lời cô gái kia nói có gì không đúng?”
Lương Doanh không nghĩ sẽ nghe bà hỏi như vậy, cô liền ngước mắt lên nhìn bà. Nhìn thấy ánh mắt khích lệ của bà, cô không nghĩ có gì giấu giếm cũng liền nói ra: “Lần trước chúng ta đi khám thai mẹ nhớ không?”
“Nhớ chứ. Đó là lần đầu mẹ được thấy cháu nội trai mà.”
Đặng Lệ Nguyệt cường điệu nói.
Lương Doanh gật gù: “Lần đó Mục Thanh nói có nhìn thấy một người, người kia chính là cô gái hồi nãy, Mục Khả Hân.”
“Vài ngày sau đó Mục Thanh có nói với con, Mục Khả Hân đúng là đi khám thai, trùng hợp cùng một thời gian với con, cái thai đó đã được ba tháng.”
“Ủa? Ban nãy cô ta nói mới gần hai tháng thôi?”
Tính từ thời điểm đó đến nay thì theo lý phải gần bốn tháng rồi chứ.
“Cho nên con mới bất ngờ.”
Lương Doanh vô tư nói.
Đặng Lệ Nguyệt lại muốn cười vì con dâu nói bất ngờ nhưng từ đầu chí cuối vẻ mặt nó chẳng thay đổi mấy. À không, người quen cô lâu một chút sẽ có thể từ chút biểu hiện nhỏ trong cử chỉ của cô mà nhìn ra được những cảm xúc đó. Đơn giản là họ có nhìn ra được không thôi.
“Cho nên cô ta nói sai tháng tuổi của đứa nhỏ nhất định là có mục đích. Con đang suy nghĩ đó là cái gì phải không.”
Lương Doanh gật đầu.
“Vậy con phải biết cái thai đó là của ai thì vấn đề này sẽ được giải đáp thôi.”
Hai mắt Lương Doanh sáng lên.
Đặng Lệ Nguyệt buồn cười.
“Hiểu rồi chứ?”
Lương cô nương gật đầu thật mạnh, cực kỳ chân thành.
Mẹ Mục cười: “Vậy đi tiếp thôi. Hôm nay mẹ còn chưa kịp mua gì cho cháu trai mẹ đó.”
…
Lúc này tại nhà hàng tiệc cưới đang diễn ra hôn lễ long trọng của hai nhà Lương Cảnh.
Khách khứa đến tham gia ai cũng khách sáo chúc mừng, không khí náo nhiệt, cho dù không có mấy phần thật lòng thì vẫn cố làm ra vẻ cho phù hợp với không khí nên có của một buổi tiệc.
Nhưng ở trong phòng thay đồ cưới của cô dâu lúc này lại không có không khí giống vậy.
“Không cưới! Con không cưới! Mẹ, con không cưới đâu! Các người đừng ép con nữa! Các người không phải cha mẹ của con sao!??”
“Ba, chẳng lẽ ba muốn con bị người ta chỉ chỏ sống qua ngày sao? Đó là con của tiểu tam, con không muốn theo anh ta cùng bị mắng! Ba!!”
“Im miệng!!”
“Con không im! Các người không thương con! Các người chỉ muốn đẩy con vào hố lửa!!”
Lương Thục toàn thân bọc lên chiếc váy cưới màu trắng xinh đẹp nhưng nét mặt lại vặn vẹo một cách xấu xí: “Con nói cho mấy người biết! Nếu mấy người ép con, muốn con cưới anh ta, lát nữa ở trước bao nhiêu người con để cho các người mất hết mặt mũi…”
Chát!
Lương Thục còn chưa nói xong cứ thế bị một cái tát như trời giáng của Lương Chính đánh cho cả mặt đều lệch qua một bên, lời điên cuồng cũng im bặt.
Cô ta không dám tin, rưng rưng mắt nhìn Lương Chính.
Nhưng lúc nhìn đến sắc mặt khó coi của ông, cô ta mặc dù kiêu căng nhưng nhát gan, vẫn bị dọa sợ.
Hứa Duệ Hà mãi một lúc mới hoàn hồn từ trong biến cố vừa rồi. Bà ta hoảng sợ lại đau lòng kinh hô một tiếng, chạy đến bên người Lương Thục, nhìn Lương Chính nói đỡ cho cô ta: “Ông à, con nó chỉ là nói chuyện không biết suy nghĩ. Có gì từ từ nói, đừng đấy. Đánh đến khó coi làm sao nó ra ngoài gặp người được!”