Tai nghe?
Đúng, cô ta nhất định có tai nghe?
Tĩnh Bách Xuyên! Đúng là một chàng trai tinh tế đến độ giờ này vẫn ngọt ngào an ủi người ta để làm việc cho mình.
Nếu bây giờ Ngải Tình vào đó thuyết phục đêm Đinh Vy Vy lấy Ba Lỗ, để Tĩnh Bách Xuyên nghe thấy, sau này cô lại khó ăn nói với bên cảnh sát.
Ngải Tình quyết định không đi gặp cô ta nữa, quay về ngủ với chồng yêu của cô vẫn tốt hơn.
Khoan đã, ngủ?
Trong đôi mắt to sáng ngời của cô hiện lên vài tia ranh mãnh, nếu Ba Lỗ đã thích sớm muộn gì cô ta cũng phải ngủ với hắn mà thôi. Nếu Tĩnh Bách Xuyên mà nghe thấy những âm thanh ái tình kia thì chắc sẽ thú vị lắm.
"Cạch"
Cửa phòng mở ra, một thân hình cao lớn để trần nằm trên giường đập vào mắt cô.
Anh ngủ rất không yên, cô mở cửa nhẹ, chút động tỉnh này cũng làm anh thức giấc.
Anh mở to đôi mắt còn mơ mơ màng màng mà ngắm nhìn cô, bổng nở một nụ cười.
Cảnh Thiên chống người ngồi dậy tựa vào đầu giường, giang hai tay ra với cô.
Ngải Tình trong đầu xuất hiện chút ảo giác, anh giống như một đứa trẻ mới ngủ dậy mè nheo đòi ôm vậy.
Nhưng mà một người đàn ông cao lớn chỉ mặt một cái quần tây và thắt lưng trên người, gương mặt yêu nghiệt kia nháy nháy với cô nghĩ đi nghĩ nghĩ lại vẫn tình thú tràn lan.
Ngải Tình ngoan ngoãn đi tới nhào và lòng anh, bên ngoài trời lạnh như vậy một lòng ngực ấm áp rộng lớn như vậy chờ cô, ngu gì mà không tới chứ.
Ngải Tình sà vào lòng anh, nhụi nhụi vào lòng ngực ấm áp, xòe hai bàn tay ra với anh.
Cảnh Thiên hiểu ý bật cười, tự giác nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của cô, đặt lên bụng anh.
Cảnh Thiên có một ưu điểm làm Ngải Tình rất mê, cả người anh lúc nào cũng nóng. Bất kể trời lạnh hay trời nắng, nhiệt độ trên cơ thể Cảnh Thiên luôn luôn rất ấm, dù cho có mùi hôi nhễ nhại đi chăng nữa.
Thời tiết ở đây rất hiếm khi nóng, lúc nào cũng lạnh lạnh người, Cảnh Thiên liền bị Ngải Tình xem thành máy sưởi, cô rất thích nhét tay hoặc chân vào trong áo anh.
Vợ chồng với nhau thân thiết có gì mà không dám làm, huống hồ những hành động này anh có mơ cũng muốn.
Ngải Tình tự nhiên ngồi trên hai đùi anh, nằm trên cơ thể rắn chắc ấm áp, hai tay vòng lấy cổ anh kéo xuống, mổ mổ lên mặt anh.
Cảnh Thiên để yên cho cô tùy ý hôn, hai tay vẫn tập trung ủ ấm hai bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô.
Bàn tay nhỏ bé không chừng chỉ bằng nửa tay anh, trắng nõn nà, Cảnh Thiên ngứa răng đưa lên miệng cắn một ngụm.
"Ưm, xấu quá đi~" Ngãi Tình cũng không chịu thiệt há miệng cắn lấy ngón tay anh.
Cảnh Thiên không rụt tay lại, để yên cho cô cắn, ánh mắt nhìn cô không chút tốt lành, lưỡi đánh một vòng trong miệng, khoé môi nhếch lên một độ cong rất nhẹ.
Ngón tay anh trong miệng cô không ngừng nguậy nguậy, chơi đùa với lưỡi của cô, càng ngày lại đưa vào sâu một chút.
Ngải Tình bị anh đùa giỡn cũng có hứng thú chơi cùng anh, lưỡi liếm quanh ngón tay anh còn mút mút quanh nó, cô ngửa đầu ra sau nhả ra tay anh một chút lại khòm đầu ra trước ngậm vào sâu hơn.
"Ngải Tình!"
Cảnh Thiên nghiêm mặt la cô, Ngải Tình hoảng sợ liền lập tức lui về sau.
Hai mắt cô lúng liếng e dè quan sát nét mặt anh. Cảnh Thiên gương mặt hầm hầm nhìn cô, kể cả khi cô nở một nụ cười khuynh sắc khuynh thành lấy lòng anh Cảnh Thiên cũng không nguôi giận.
Ngải Tình cũng không biết làm gì bây giờ, cái tình huống này...
Trong lúc anh và cô đang si mê trong ái tình đột nhiên Cảnh Thiên không cẩn thận quơ tay một cái. Chiếc đèn ngủ bên cạnh bị anh làm ngã, tấm ảnh bên dưới đế đèn hiện rõ trước mắt anh.
Ngải Tình chưa về Cảnh Thiên không có tắt đèn trần, cho dù đèn ngủ có ngã thì hình ảnh hai người một nam một nữ thân thiết đứng cạnh nhau trong ảnh vẫn rất rõ ràng.
Ngải Tình thầm rủa một tiếng, thật sự không xong rồi.
Tấm hình này cô nhớ không lầm chính là ảnh chụp chung với Tĩnh Bách Xuyên vào ngày sinh nhật năm mười tám tuổi.
Trước khi đi đến đây Tĩnh Bách Xuyên có nói rằng đem theo ảnh của anh có thể chứng minh với cảnh sát khi gặp rắc rối. Ngải Tình làm việc sợ nhất là rắc rối, nên luôn đặt ảnh chụp chung của cô và Tĩnh Bách Xuyên trong vali hành lí.
Bây giờ sao nó lại ở đây? Thật sự là cô không nhớ gì hết nha, chắc...chắc là lúc trước cô vô tình đặt đại ở đây hoặc...hoặc là cố tình đặt ở đây chọc tức anh.
Nhưng là trước kia Cảnh Thiên bị cô không cho vào phòng nên luôn ra ngoài, chỉ có giờ tắm rửa của cô mới về, chuyện lâu như vậy cũng không phát hiện nó, lâu đến độ cô quên luôn cũng có khả năng lắm chứ.
Cảnh Thiên ánh mắt ngày càng đỏ lên, chỉ ngồi yên một chỗ nhưng Ngải Tình có thể cảm nhận được Cảnh Thiên thật sự tức giận rồi.
Hay bàn tay anh nắm chặt, gân xanh đã nổi cả lên, chỉ ngồi yên một chỗ nhìn cô không nói gì.
Cô biết, anh là đang kìm chế mình không được làm tổn thương cô.
Cảnh Thiên rất ít khi tức giận, tính tình anh luôn thờ ơ với mọi thứ.
Kể từ khi Ngải Tình đến đây, chuyện làm anh tức giận chỉ có hai lần, một là Ba Lỗ, hai là đêm đầu tiên với cô.
Sẽ cảm giác thế nào khi đang cùng vợ ân ái mà phát hiện vợ giấu ảnh chụp chung với người đàn ông khác chứ.
Ngải Tình cô xin thề, kể từ khi cô sống lại đến nay cô không hề nhớ được một chút ký ức gì về nó. Cứu cô đi!
"Cảnh Thiên, anh nghe em nói có được không?" Ngải Tình nhẹ giọng chủ động giải thích với anh, đối với cô lúc này ở cạnh anh còn lạnh hơn cả bên ngoài nữa, bất giác nhíu nhíu tấm chăn đắp lên chân cho đỡ lạnh.
Tắm chăn đang đắp trên người anh, Cảnh Thiên thấy được động tác đó, dù giận nhưng vẫn thương, rút tấm chăn ra quăng hết lên người cô.
Ngải Tình thật sự rất muốn khóc, cái tên chết bầm Tĩnh Bách Xuyên kia lại hại cô nữa rồi.
"Tấm ảnh này ở hôm sinh nhật em mọi người đều sẽ chụp chung một tấm, hắn ta là cảnh sát, trước khi em đến đây hắn nói là chỉ cần đem theo ảnh của hắn gặp chuyện gì cảnh sát sẽ hết lòng giúp đỡ. Em lần đầu đến đây...cũng có chút sợ."
Giải thích vậy được chưa, có cần nói thêm không chứ ai nói ra cho cô biết đi mà.
Cảnh Thiên với tay cầm lấy cái áo thun chồng lên người, không biết có nghe cô nói hay không. Một lát sau anh mới thở dài một tiếng.
"Là vị hôn phu trước kia của em đúng không?"
...
Anh đừng có thông minh vào lúc này được không chứ.
"Là lúc nhỏ hai gia đình bàn tính thôi, em bây giờ không có đồng ý!" Nếu anh mà biết mấy ngày trước, cô còn nhớ thương đến hắn thì chắc chắn anh đã đập nát căn phòng này rồi.
Cảnh Thiên không nói gì nữa, núi không tới dựa ta thì ta đành dựa núi vậy.