Chương 679: Chân tướng gϊếŧ Bồ Ngọc
"Câm miệng!" Giang Xu Uyển bị dọa đến một bên, trong nháy mắt không dám nói nữa.
"Bà cho rằng bà khóc lóc một chút tôi sẽ không khai các người ra? Hiện tại tôi rất bình tĩnh nói lời cảnh cáo với các người. Các người cũng đã đi theo tôi một đường phú quý lại đây, tôi dẫn theo đầu để các người qua nhiều năm phú quý như vậy, nếu là tôi bị xui xẻo, các người khẳng định sẽ không sống yên ổn được. Cho nên muốn kết quả như thế nào, quyết định là ở các người."
"Cậu quả thực.."
"Được rồi, đừng nói nữa."
Giang lão thái thái còn muốn nói cái gì, cũng đã bị Giang Hàn Lâm đánh gãy.
Tính cách Chung Khuê Quân bá đạo vô sỉ như thế nào, Giang Hàn Lâm là chủ tịch trên danh nghĩa của công ty, chung sống nhiều năm như vậy, ông hiểu rõ Chung Khuê Quân nhất.
Cho nên ông tuyệt không cho rằng mẹ cùng em gái ông nói hai câu tức giận, đáng thương, hay là kể một ít liên quan tới thân tình liền có thể thay đổi ông ta.
Đã không thể thay đổi, vậy cũng chỉ có thể giúp đỡ Chung Khuê Quân giải quyết vấn đề. Nếu như vấn đề này không giải quyết được, vậy cũng chỉ có thể hai bên cùng chết.
"Chúng tôi đều hiểu ý của ông. Nếu ông tiến vào, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Hiện tại chúng tôi cần biết là, ông bị theo dõi, là bởi vì chuyện tập đoàn Vân Thượng rửa tiền, hay là chuyện khác. Nếu có, hiện tại ông nhất định phải nói với chúng tôi, nếu không chờ ông tiến vào, ngay cả ông gặp được chuyện gì chúng tôi cũng không biết, sao có thể tìm được biện pháp cứu ông ra?"
Giang Hàn Lâm vẫn luôn là một người hiểu rõ mọi chuyện nhất trong nhà họ Giang, cho nên qua nhiều năm như vậy, mặc dù Chung Khuê Quân vẫn luôn khống chế tập đoàn Vân Thượng, quan hệ của nhà họ Chung cùng nhà họ Giang vẫn luôn bình yên vô sự.
Bởi vì ông biết, ông không đấu được Chung Khuê Quân.
"Lúc trước đối phương hạ mệnh lệnh cho tôi, để cho tôi dùng nhà kho của tập đoàn Vân Thượng cất giữ hàng hóa cho bọn họ. Trước đó tôi không biết hàng hóa cất giữ trong đó là cái gì, mãi đến về sau đối phương chở đồ vật đi, lại bị quân đội chặn được ở bến tàu tôi mới biết được, đám hàng hóa kia là quân hỏa."
Giang lão thái thái che lại trái tim lảo đảo một cái, chỉ vào Chung Khuê Quân, mặt đều bị tức xanh.
"Cái gì? Cậu.. Cậu vậy mà giúp đỡ người vận chuyển quân hỏa? Chung Khuê Quân, cậu có bệnh đúng không? Loại đồ vật này là cậu có thể đụng vào sao? Cậu thật sự là.. Ôi, tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!"
"Câm miệng! Tôi đi đến một bước này, là ai tạo thành các người không biết sao?" Chung Khuê Quân tức giận nhìn Giang lão thái thái, xem đến mức bà có chút chột dạ.
"Còn không phải bản thân cậu lòng tham không đáy, chẳng lẽ còn có thể là tôi tạo thành?"
"Nói nhảm!"
Nghĩ đến chuyện lúc trước, Chung Khuê Quân vô cùng phẫn nộ.
Chuyện đã đến một bước này, Chung Khuê Quân cảm thấy cũng không có gì để giấu diếm. Nói: "Năm đó nếu như không phải các người cầm ảnh chụp tôi cùng Giang Xu Uyển xử lý tiệc rượu ở nông thôn để uy hϊếp tôi, để tôi cùng các người chơi chết Bồ Ngọc, kế thừa tài sản của bà ấy, tôi cũng sẽ không bị đám ác ma kia để mắt tới.
Các người biết không, ngay ngày thứ hai mà Bồ Ngọc bị chúng ta hoàn toàn chơi chết, liền có người mang một cái băng ghi hình gửi đến bộ đội, bên trong băng ghi hình có tất cả các chứng cứ, từ các người dùng ảnh chụp uy hϊếp tôi, đến chúng ta thương lượng chơi chết Bồ Ngọc như thế nào, lại đến chúng ta áp dụng hành động, chân chính chơi chết Bồ Ngọc bày ra trước mặt tôi. Uy hϊếp tôi, nếu như tôi không làm theo lời của bọn họ, bọn họ sẽ đem những chứng cứ này đưa đến tòa án quân sự!
Các người cho là sau khi tôi kế thừa di sản của Bồ Ngọc không muốn làm người tử tế sao? Nếu như không phải là các người, Chung Khuê Quân tôi căn bản sẽ không đi đến một bước này!"
Người nhà họ Giang: "!"