Chương 678: Bất công
"Nếu như tôi không phải thứ lang tâm cẩu phế, tôi sẽ không đồng ý dùng cốt tủy của Noãn Noãn cứu Chung Thiên Thiên. Tôi là lang tâm cẩu phế. Tôi thừa nhận!
Nhưng còn các người thì sao? Các người là người tốt sao? Đừng cho là tôi không biết năm đó sau khi ba mẹ tôi chết, các người cùng thôn trưởng xâm chiếm ruộng đồng nhà chúng tôi, làm tôi không có cách nào nuôi sống bản thân. Sau khi các người đoạt lấy ruộng đồng nhà tôi, lấy cớ nuôi dưỡng tôi, nhưng lại làm Giang Hàn Lâm đi đọc sách, để cho tôi tới làm việc nặng cho nhà các người. Ruộng đồng của tôi cho các người, cuối cùng cái mà tôi có được chỉ dừng lại ở mức ấm no mà thôi. Nếu như tôi không cưới Giang Xu Uyển, các người sẽ đồng ý để cho tôi tham gia quân ngũ? Sẽ để cho tôi thoát khỏi kiếp sống trồng trọt đáng chết kia?"
Bị Chung Khuê Quân nói như vậy, trên mặt người nhà họ Giang đều lộ ra chút chột dạ.
Dù sao lời nói của Chung Khuê Quân đều là lời nói thật.
"Nhưng hiện tại chúng ta sớm đã là người một nhà, tại sao ông có thể nói ra lời nói đả thương người như vậy?"
"Nhưng tôi cũng không quên tôi từng là chồng Bồ Ngọc, càng không quên Noãn Noãn là con gái của tôi. Lúc tôi còn tồn tại, bởi vì muốn sinh hoạt, tôi không thể không lựa chọn làm bạn cùng các người, mà thua thiệt hai mẹ con bọn họ. Nhưng tôi đều đã tiến vào, tôi đều phải đối mặt tử hình muốn rời khỏi cõi đời này, làm một người ba, dù sao tôi vẫn muốn lựa chọn Noãn Noãn một lần.
Cho nên mặc kệ các người nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ các người khuyên như thế nào, đều không có tác dụng. Tôi đã quyết định, một khi tôi bị bắt vào đi, các người chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, làm Chung Thiên Thiên không tiếc bất cứ giá nào cứu tôi ra. Thứ hai, tôi nói ra chuyện năm đó các người hại chết Bồ Ngọc cùng với chuyện các người lấy cốt tủy của Noãn Noãn cấy ghép cho Chung Thiên Thiên. Đến lúc đó chẳng những các người phải xuống địa ngục cùng tôi, ngay cả Chung Thiên Thiên cũng phải trả lại thân phận cho Noãn Noãn."
Giang Xu Uyển không dám tin nhìn Chung Khuê Quân: "Ông.. Ông quả thực quá đáng! Chung Khuê Quân, tôi vẫn luôn cảm thấy ông bất công, nhưng sao ông có thể bất công đến mức này? Ông nói lời này còn là người sao?"
"Cái này gọi là bất công? Nếu như tôi thật sự bất công, lúc trước nên cùng Bồ Ngọc chơi chết người uy hϊếp tôi là bà, đồng thời cũng làm chết đứa bé trong bụng bà, xong hết mọi chuyện. Hoặc là chờ bà sinh nó ra, tôi lại đưa đứa bé này cho người khác. Đây mới gọi là bất công."
Nói đến đây, Chung Khuê Quân nhớ tới cái gì, còn nói thêm: "A, còn có chuyện năm đó Noãn Noãn bị lạc mất. Bà vẫn luôn nói bà không phải cố ý, nhưng tôi biết, bà chính là cố ý. Bởi vì bọn buôn người đã từng tiếp xúc với bà, tôi đã từng nhìn thấy ở trang web truy nã của cục cảnh sát. Lúc ấy tôi nghĩ Bồ Ngọc mất, Noãn Noãn cũng mất, bà lại biết nhiều quá khứ không chịu nổi của tôi như vậy, cho nên tôi không thể không kết nhóm sinh hoạt cùng các người. Thế nhưng bà cũng không cần giả làm thánh mẫu bạch liên trước mặt tôi. Người phụ nữ ác độc như bà không có tư cách làm bạch liên."
Giang Xu Uyển bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh băng.
Ngay cả Giang lão thái thái cùng Giang Hàn Lâm, Tạ Từ Dung đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Xu Uyển.
Năm đó sau khi Noãn Noãn bị lạc mất, mặc dù bọn họ cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, nhưng Noãn Noãn lạc mất, đối người nhà họ Giang mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện tốt.
Thế nhưng mà..
Bản thân làm mất cùng bán đứa trẻ này cho bọn buôn người..
Hoàn toàn là hai khái niệm!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người nhà họ Giang cùng sự uy hϊếp hoàn toàn không màng thân tình của Chung Khuê Quân, Giang Xu Uyển hoàn toàn hỏng mất, cũng mặc kệ vết thương trên người còn không thể có động tác mạnh, trực tiếp ngồi xuống mặt đất, vỗ chân khóc: "Cuộc sống này không thể tiếp tục đi xuống, không có cách nào tiếp tục đi xuống! Ô ô ô.. Chung Khuê Quân, ông.."