"Thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô. Tôi còn tưởng là cô đang hắc tôi, cho nên tôi mới nói cô. Nếu không phải cô, vậy quên đi."
Nói xong, vừa chuẩn bị đi.
Thế nhưng lại lại bị Chung Noãn Noãn chặn lần nữa.
"Cứ như vậy?"
"Chung Noãn Noãn, cô không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!" Chung Thiên Thiên đều sắp bị tức khóc.
"Tôi liền phải tiến thêm một thước thì thế nào? Có bản lĩnh cô liền vượt qua trước mặt tôi! Nhìn tôi có đánh tàn cô hay không."
Chung Thiên Thiên: "..."
Đồ nhà quê ăn rau chân vịt lớn lên rất ghê gớm sao?
Cảnh sát: "..."
Chúng tôi còn ở nơi này đâu!
Chung Thiên Thiên là sợ.
Trước kia lúc Chung Noãn Noãn đối tốt với cô, cô các loại làm, nhưng mà bây giờ Chung Noãn Noãn không đối tốt với cô, cô ngược lại không dám làm loạn.
"Vậy cô muốn thế nào?"
"Cúi đầu 3 lần với tôi, chuyện này coi như xong."
Chung Thiên Thiên: "..."
Mặc dù yêu cầu của Chung Noãn Noãn làm Chung Thiên Thiên cảm thấy rất mất mặt, nhưng mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, Diệp Mộng Khê đã hoảng hoảng trương trương đeo bọc sách đi ra ngoài, Chung Thiên Thiên cũng không lo được cái gì, sau khi cúi đầu ba lần với Chung Noãn Noãn, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Diệp Mộng Khê còn tưởng rằng cô đào thoát, ai ngờ vừa mới chạy đến sân thể dục liền bị Chung Thiên Thiên đuổi tới.
"Cô tiện nhân này! Tôi làm cô chạy! Làm cô chạy!"
Mặc dù Chung Thiên Thiên không đánh lại Chung Noãn Noãn, thế nhưng là đối phó loại bạch liên yếu đuối dễ đẩy ngã như Diệp Mộng Khê, cô vẫn là dễ như trở bàn tay.
Diệp Mộng Khê bị Chung Thiên Thiên đẩy mạnh từ phía sau một cái, sau khi phát ra một tiếng rít lên liền té xuống, sau đó Chung Thiên Thiên liền dứt khoát quỳ một gối xuống lưng Diệp Mộng Khê, gắt gao đè cô ở trên mặt đất, một cái tay kéo lấy tóc của cô, quay người cô lại rồi dùng sức kéo lên.
Tóc Diệp Mộng Khê bị gắt gao nắm chặt, cả người thét chói tai ngửa về phía sau, cùng với tiếng thét chói tai chính là thanh âm liên tiếp đánh mặt "ba ba".
"Chung Thiên Thiên, cô quá mức! Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
"Tôi quá phận? Cô đăng kí một tài khoản khác chạy tới trên mạng hắc tôi, làm cho tôi còn không có vào cửa liền mất hết mặt mũi, tôi như vậy liền quá phận? Diệp Mộng Khê, cô thật đúng là tiện nhân, bạch liên! Tôi đánh chết cô cũng là đáng đời cô!"
Diệp Mộng Khê vốn là nhỏ gầy mảnh mai, bị Chung Thiên Thiên đánh như vậy, rất nhanh liền người đầy thương tích, thoi thóp.
"Làm cái gì? Các người đang làm cái gì? Mau buông ra Khê Nhi!"
Diệp Bác Diên sau khi nghe được tin tức liền chạy đến, một tay kéo ra Chung Thiên Thiên.
Vừa rồi Chung Thiên Thiên đã đánh đỏ mắt, bây giờ bị Diệp Bác Diên kéo ra mới đột nhiên phát hiện, mặt của Diệp Mộng Khê đã bị cô cào đến đẫm máu.
"Ông quát cái gì? Diệp Mộng Khê tiện nhân kia đăng kí một cái tài khoản hắc tôi ở trên internet, nói khó nghe như vậy, chẳng lẽ cô ta không nên bị đánh? Diệp Bác Diên, tôi đã kết hôn với Cố Minh Triết, nếu là hôm nay ông dám đụng đến tôi, ông có tin ngày mai tôi liền làm nhà họ Cố diệt nhà họ Diệp các người hay không?"
Dù sao hiện tại có nhà họ Cố làm chỗ dựa, đối với loại người nịnh bợ như nhà họ Diệp, Chung Thiên Thiên vẫn có chút lực lượng.
Diệp Bác Diên nhìn con gái che lấy khuôn mặt chảy máu khóc thút thít, trong lòng vô cùng phiền muộn. Dù sao ông vẫn muốn Diệp Mộng Khê học tập Chung Thiên Thiên cùng Chung Noãn Noãn, gả cho người đàn ông có tiền hoặc là có thế hơn nhà họ Diệp. Bây giờ mặt bị cào thành như vậy, cũng không biết tương lai có thể để lại sẹo hay không..
Nhưng là bây giờ Chung Thiên Thiên, mặc dù vẫn là học sinh Giai Vĩnh, cũng đã không phải là người mà ông có thể trêu chọc.
Bình ổn sự tức giận trong lòng một chút, thanh âm Diệp Bác Diên cũng trở lên bình thản rất nhiều.
"Cô đã cào mặt nó thành như vậy, hẳn là đủ đi?"