Khi thấy trong tấm ảnh sau khi Noãn Noãn được anh gắp đồ ăn liền cười vui vẻ như vậy, mặt mày cũng nhiễm lên một vẻ ý cười dịu dàng.
Sau khi Xích Dương nhận được ảnh chụp liền trở về ngồi xuống, Noãn Noãn nhanh chóng đưa tay cầm lấy điện thoại của Xích Dương xem ảnh chụp của bọn họ. Khi thấy lúc Xích Dương gắp thức ăn cho cô, ánh mắt cùng hai đầu lông mày dịu dàng, trong nháy mắt cũng là yêu thích ảnh chụp không buông tay, lập tức gửi ảnh chụp đến điện thoại của cô. Sau đó ấn mở điện thoại, đem hình ảnh này này biến thành hình ảnh đại diện của cô.
Xích Dương cũng không làm như vậy. Dù sao tính chất công việc của anh khác biệt, cho nên anh không muốn để cho kẻ thù thấy được ảnh chụp của Noãn Noãn, sau đó đi tìm Noãn Noãn gây chuyện. Cho nên anh chẳng những không có cài đặt thành hình ảnh đại diện, ngược lại còn bỏ hình ảnh này vào bên trong một folder văn kiện bí mật bảo vệ, lúc anh muốn nhìn, tùy thời đều có thể mở ra xem.
Mà một bàn nữ sinh cho Xích Dương Noãn Noãn ảnh chụp kia thì là trong nháy mắt ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có.
Chỉ là nhìn Xích Dương vừa mới ẩn ẩn phát ra một vòng mỉm cười, bọn họ liền đã no rồi, bị ngược no bụng.
Tốc độ ăn cái gì của Noãn Noãn lại nhiều lại nhanh, ngay khi bọn họ sắp kết thúc chiến đấu, đột nhiên một người từ trên tầng đi xuống.
Người này mới xuất hiện tại đầu bậc thang liền đưa tới sự chú ý của Xích Dương và Noãn Noãn.
Bởi vì người này không phải người khác, chính là một người gọi xe về quân khu, tư lệnh thảm nhất trong lịch sử, Lãnh Tấn Bằng.
"Chậc chậc!"
Lãnh Tấn Bằng nhìn thấy Xích Dương và Noãn Noãn cũng là rất kinh ngạc. Thế nhưng là hai người kia đồng thời hướng ông chậc chậc là có ý gì?
Vì cái gì ông từ trong mắt hai người thấy được sự tiếc hận đối với ông?
Ông cảm giác từ sau khi chôn tuyến, thân thể của ông rất tốt! Căn bản không đau đớn lắm.
Tiếc hận ông làm gì?
"Các người đây là biểu tình gì?"
Lãnh Tấn Bằng không nhịn được, đi đến bên người Xích Dương và Noãn Noãn mở miệng hỏi.
Xích Dương một khuôn mặt nghiêm túc, phối hợp ánh mắt mà ông cảm thấy là thương hại, cũng không nói lời nào.
Ngược lại là Noãn Noãn, không nhịn được mở miệng nói: "Chú Lãnh, chú một người đến ăn lẩu sao?"
"Có cái gì không được sao?" Nồi lẩu ăn ngon, ông lại chỉ có một người, chẳng lẽ một người không thể tới ăn lẩu?
Chung Noãn Noãn lắc đầu: "Cũng không phải không được. Chú Lãnh chú biết trên thế giới này chuyện thảm hại hơn so với một người trải qua lễ tình nhân là cái gì không?"
Lãnh Tấn Bằng: "..."
Không muốn biết.
"Chính là một người đến ăn lẩu! Ăn lẩu đều là thành quần kết đội cùng đi, dù là không cùng người yêu, cũng muốn cùng bạn bè cùng người nhà. Cho nên ngay cả ăn lẩu cũng không tìm được người đi cùng, chú nói có phải bi thảm hơn so với một người trải qua lễ tình nhân hay không?"
"Noãn Noãn, nói bừa lời nói thật làm cái gì? Đừng nói nữa, chú ấy không chịu được." Xích Dương ở một bên, thực suy nghĩ cho Lãnh Tấn Bằng.
Lãnh Tấn Bằng: "!"
"Chú Lãnh, chú đi chỗ nào?"
Thấy Lãnh Tấn Bằng cầm túi xách liền đi, Noãn Noãn không nhịn được mở miệng hỏi. Dù sao cô cảm thấy chí Lãnh một người thật đáng thương.
"Đương nhiên là về quân khu. Chẳng lẽ là ở lại chờ các người tiếp tục nhét cẩu lương sao!" Ông đã cự tuyệt tiếp nhận cẩu lương.
"Chú chờ một chút, cháu đưa chú. Dù sao cháu cũng muốn về quân khu."
"Không cần, cậu vẫn là đưa Noãn Noãn về đi."
Chờ đưa Noãn Noãn trở về, ông lại về quân khu, dọc theo con đường này, ông muốn gặm bao nhiêu cẩu lương? Ông mới không muốn! Tình nguyện gọi xe!
"Chú Lãnh, buổi chiều cháu không lên lớp, cho nên quyết định hôm nay về quân khu ở, chúng cháu cũng gần ăn xong, sau khi tính tiền liền có thể đi."
Thế là dưới tình huống không tình nguyện, Lãnh Tấn Bằng bị sống sờ sờ kéo lên xe.