Xích Dương cũng bị Noãn Noãn liêu đến.
Chủ đề của hai người kỳ thật toàn bộ hành trình đều vô cùng ngây thơ.
Thế nhưng là làm sao bây giờ? Mặc kệ là Xích Dương vẫn là Noãn Noãn, đều cảm thấy bọn họ giống như là tìm được chủ đề chung cả đời đều không trò chuyện hết, nói đến thật vui vẻ.
Đồ ăn lên, Chung Noãn Noãn trên cơ bản đều không thế nào động đũa. Bởi vì căn bản là không đến lượt cô động đũa.
Trước tiên đảo nấu lâu vào trong nồi, chờ sau khi nồi mở, Chung Noãn Noãn đang muốn kẹp một mảnh mao đỗ vừa lớn màu sắc lại đẹp mắt đến trong nồi, ai ngờ Xích Dương bên này đã hâm tốt, đem mao đỗ bỏ vào trong bát của cô.
Mao đỗ tươi non phối thêm tương ớt, lại chấm vào đĩa dầu vừng một chút, Noãn Noãn ăn được cay, thế là lại đi chấm một chút vào đĩa có bột ớt, bột hoa tiêu, bột hồ tiêu, bột đậu phộng cùng hạt vừng, đặt ở trong miệng.
Mao đỗ tươi non phối hợp nồi lẩu cay độc thuần hương, lại phối hợp hương vị đĩa chấm, ăn ngon đến Noãn Noãn phát ra một tiếng cảm thán.
"Ăn thật ngon!"
Thấy cô vợ nhỏ ăn đến thỏa mãn như vậy, Xích Dương lại đem đồ ăn đã hâm tốt thả vào trong bát của cô.
"Anh Xích Dương, anh đừng luôn kẹp cho em, chính anh cũng ăn." Dứt lời, liền đặt phần mao đỗ đã hâm tốt của cô vào trong bát của Xích Dương.
Thế là hai người cứ như vậy anh gắp đồ ăn cho tôi, tôi gắp thức ăn cho anh, người xem ở một bên thấy vậy đều nhanh không ăn được cơm trưa, đầy miệng đều là cẩu lương mà hai người này tình cảm đưa qua đến.
Lại chát, lại ngấy, lại buồn bực.
Ngay tại lúc hai người ăn cơm, một bàn nữ sinh cách đó không xa thật sự là bị một màn tình cảm này lóe mù mắt, không nhịn được cầm điện thoại di động lên lặng lẽ chụp một tấm ảnh của Xích Dương và Noãn Noãn.
Thanh âm chụp ảnh không lớn, đa số người đều không phát hiện, nhưng là đối với Xích Dương và Noãn Noãn mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương tới nói, ngay khi cô ta cầm điện thoại hướng về phía bọn họ, bọn họ liền biết.
Xích Dương vẫn đang gắp thức ăn cho Noãn Noãn, mãi đến gắp thức ăn xong, lúc này mới đứng dậy, đi về phía cô gái tùy tiện chụp ảnh bọn họ kia.
Cô gái đã thu điện thoại vào, thấy Xích Dương đi về phía cô, bị dọa đến trong nháy mắt mặt liền đỏ lên.
Xích Dương mới vừa đi tới bên người cô, cô liền đứng người lên hành lễ với Xích Dương: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chụp hai người. Thật sự là tôi nhìn hai người đều lớn lên thật tốt, đối với đối phương cũng rất tốt, lúc này mới không nhịn được chụp một bức. Tôi lập tức liền xóa ảnh chụp, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không truyền đến trên mạng."
Xích Dương là quân nhân, cao lớn đẹp trai, thẳng tắp uy vũ, khoảng cách xa xem một thân khí chất, quả thực cảnh đẹp ý vui, thế nhưng là đến gần, lại cho người ta một cảm giác áp bách khó nói lên lời.
Cho nên cô gái một mực xin lỗi, nước mắt đều nhanh bị dọa ra tới.
Nhưng mà --
"Ảnh cô chụp vừa rồi, có thể gửi cho tôi không?"
Cô gái: "..."
Các bạn bè đồng dạng bị hù dọa ở bên người cô gái: "..."
Anh đẹp trai này đang nói cái gì?
Anh vậy mà không phải tới làm bọn họ xóa bỏ ảnh chụp, mà là tìm bọn họ muốn ảnh chụp?
Như thế nào đột nhiên cảm thấy anh quân nhân uy nghiêm có lực áp bách này đáng yêu như vậy đâu?
Thấy cô gái ngơ ngác nhìn xem anh, cũng không có ý muốn cho, Xích Dương phiền muộn.
"Không được sao?"
Lúc này cô gái mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng gật đầu: "Có thể có thể! Hiện tại tôi liền gửi cho anh! Xin hỏi nên gửi cho anh như thế nào?"
"Cô gửi vào trong hộp thư của tôi đi."
"Vậy hòm thư của anh là bao nhiêu?"
Sau khi Xích Dương nói hòm thư cho cô gái, cô gái lập tức liền gửi bức ảnh kia cho Xích Dương.
Xích Dương không kịp chờ đợi ấn mở hòm thư..