"Đúng là bởi vì anh ta lợi hại, anh ta không phải loại người vô hại bình phàm, cho nên con mới thích anh ta! Ba, con thật vất vả mới thích một người đàn ông, ba nhẫn tâm làʍ ŧìиɦ yêu của con chết non như vậy sao? Nếu con thật sự có thể cùng Xích Dương ở bên nhau, anh ta cũng sẽ trở thành trợ lực của ba!"
Âu Thành Hòa lắc đầu: "Liền sợ sẽ không trở thành trợ lực, ngược lại sẽ trở thành kịch độc. Minh Tịch, con là một cô gái có chủ kiến, bình thường ba cũng không quản con cái gì, nhưng riêng chuyện này, con cần thiết nghe ba. Về sau cách Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn xa một chút, không cần đi trêu chọc bọn họ, biết không?"
Âu Minh Tịch bĩu môi: "Vậy nếu là Xích Dương chính mình thích con thì sao?"
"Không có khả năng."
"Sao ba biết không có khả năng? Con gái ba có điểm nào kém hơn Chung Noãn Noãn?"
"Con không cần nói với ba nhiều như vậy, dù sao chuyện này chính là không được. Ba không đồng ý con lại đi dây dưa Xích Dương, phá hư cảm tình của Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn, có nghe hay không?" Âu Thành Hòa lạnh giọng hỏi.
"Đã biết đã biết! Phiền muốn chết!"
Âu Minh Tịch chạm vào một cái mũi hôi, nổi giận đùng đùng trở về phòng.
Muốn cô buông tay?
Dựa vào cái gì?
Cô muốn cho Chung Noãn Noãn biết, một cô gái từ nông thôn xa xôi trở về thành thị như cô ta dù sao cũng là có chút bạc mệnh, có chút phúc khí không phải loại người như cô ta có thể hưởng.
Đối với bang Thanh Long, Âu Minh Tịch là một trăm cái yên tâm.
Dù sao cũng là xã hội đen, mỗi năm bang phái này phạm phải án mạng không ngừng trăm cái.
* * *
Chung Noãn Noãn lái xe đi vào bệnh viện tư nhân mà Giang Xu Uyển đang nằm viện kia, bác sĩ chết sống phải làm kiểm tra cho Xích Dương xong mới truyền dịch.
Kết quả làm kiểm tra, bên trong hình ảnh CT biểu hiện não bộ cơ bản không có máu trầm tích, nói là cơ bản không cần truyền.
Nhưng mà dưới sự kiên trì của Chung Noãn Noãn, thêm chi Chung Noãn Noãn yêu cầu truyền chính là dịch dinh dưỡng não bộ, cho nên bác sĩ vẫn là dựa theo yêu cầu của người nhà người bệnh truyền dịch dinh dưỡng cho Xích Dương.
Chờ truyền dịch xong, ăn bữa sáng xong, đã là 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Giờ phút này Xích Dương đã hoàn toàn không có việc gì, nhưng vì làm anh củng cố một chút, Chung Noãn Noãn vẫn là nâng anh đi đường.
Mới vừa đi tới cửa, liền gặp Chung Khuê Quân cùng Chung Thiên Thiên mặt mày hồng hào, thần thái sáng láng tiến vào.
Sở dĩ nói bọn họ mặt mày hồng hào, thần thái sáng láng, là bởi vì bên người bọn họ còn đi theo Cố Minh Triết.
Rốt cuộc Cố Minh Triết còn đang tính toán thu phục đại tiểu thư nhà họ Nam Cung, cho nên thừa dịp Giang Xu Uyển nằm viện chạy nhanh tới xoát mặt. Đối với chuyện của Giang Xu Uyển, Cố Minh Triết so với Xích Dương, quả thực liền thành con rể quốc dân.
Nhìn thấy Chung Noãn Noãn cùng Xích Dương nghênh diện mà đến, Chung Khuê Quân biến sắc: "Xích Dương? Noãn Noãn, sao các người lại ở đây?"
Sắc mặt Chung Khuê Quân kinh biến là ở ngay lúc nhìn đến Xích Dương xuất hiện, tuy rằng ông lập tức liền thay đổi thành gương mặt tươi cười, nhưng mà sự kinh ngạc trong nháy mắt kia vẫn là làm ánh mắt Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn hơi hơi thâm lại.
"Tối hôm qua đầu của Xích Dương có chút đau, cho nên con liền bồi anh ấy tới truyền dịch."
Vừa nghe Xích Dương đau đầu, Chung Khuê Quân quan tâm nói: "Đau đầu? Như thế nào sẽ đau đầu? Xích Dương cậu không sao chứ?"
"Không ngại. Gần đây quân khu nhiều việc, có thể là không nghỉ ngơi tốt."
Lúc này Chung Khuê Quân mới cười ha hả nói: "Vậy liền nghỉ ngơi ở nhà thật tốt một chút đi, dù sao diễn tập kết thúc, bộ đội đặc chủng cũng không có chuyện gì đặc biệt lớn."
"Hai ngày nay sao không thấy chú Chung đi bộ đội?"
"Khoảng thời gian trước chú tích lũy mấy ngày kỳ nghỉ, bởi vì mẹ Noãn Noãn không ai quản, cho nên chiều hôm trước chú liền xin nghỉ ba ngày, nghĩ thầm vẫn là lại đây chăm sóc một chút."