"Thật sự là quá không ra gì. Còn chưa tổ chức hôn lễ, liền lấy danh nghĩa của Xích Dương gây chuyện khắp nơi. Chẳng những để cho người ta bắt chị gái cô, nói xấu nó, để người cả nhà đều mất mặt, lại còn đắc tội phó tư lệnh, nhục mạ phó tư lệnh. Cô nói cô còn chưa kết hôn, cô ở đâu ra sức lực nhảy nhót? Có người làm chuẩn quân tẩu như cô sao?"
Chung Khuê Quân mắng Chung Noãn Noãn, lại đột nhiên thấy được Lãnh Kỳ Duệ đứng ở sau lưng Chung Noãn Noãn, đột nhiên nảy ra ý kiến hay.
Đến lúc đó Chung Noãn Noãn là không có cách nào gả cho Xích Dương, nhưng nếu như có thể gả cho Lãnh Kỳ Duệ, đây chính là tốt hơn nhiều so với gả cho Xích Dương! Mà ông nhìn ra được, kỳ thật Lãnh Kỳ Duệ là thật sự thích Chung Noãn Noãn.
Thế là thanh âm uyển chuyển một chút nói: "Đương nhiên, con là con gái của ba, hôn sự của con ba sẽ không mặc kệ. Đầu tiên, trường học các con vốn dĩ liền có rất nhiều thanh niên tài tuấn, con có thể lựa chọn người con thích. Thứ hai, ba cũng sẽ lưu ý nhân tài ưu tú ở trong bộ đội giúp con. Chẳng qua Xích Dương bên kia, ba hi vọng con có thể làm tốt công tác tư tưởng cho cậu ấy. Nếu là đã tách ra, vậy liền đừng lại dây dưa, khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm, biết sao?"
Chung Noãn Noãn một mực không nói gì, mãi cho đến Chung Khuê Quân nói xong nên nói, quát xong nên quát, lúc này mới hỏi một câu: "Ba thật đem đơn từ hôn đưa đi qua?"
"Đương nhiên."
"Giao cho người nào?"
"Cái này con không cần phải biết. Bộ đội có quy định cùng quá trình của bộ đội, mà ba làm người giám hộ của con là có quyền lợi đưa ra từ hôn. Con chỉ cần biết, hôn sự của con cùng Xích Dương đã hoàn toàn xong là được rồi. Hiểu chưa?"
"..."
Thấy Chung Noãn Noãn gật đầu, lúc này một tảng đá lớn trong trái tim Chung Khuê Quân mới rơi xuống.
Nhóm chủ tịch trường học nghe góc tường xong, đang chuẩn bị rời đi, lúc này Chung Noãn Noãn mới không nhanh không chậm nói một câu: "Ba, ba biết chuyện vị phó tư lệnh Vương kia đã bị bắt chưa?"
Chung Khuê Quân: "!"
Sửng sốt nửa ngày Chung Khuê Quân lấy lại tinh thần, thanh âm đều cất cao, quát lên một tiếng: "Con nói cái gì?"
"Con nói!" Chung Noãn Noãn đề cao thanh âm mấy cái âm lượng: "Phó tư lệnh Vương bị bắt!"
Mẹ nó!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Chung Khuê Quân.
"Chuyện.. Chuyện lúc nào?"
"Vừa chiều hôm qua."
Chung Khuê Quân đi tới đi lui hai bước, một tay kéo Chung Noãn Noãn đến góc tường, nhỏ giọng nói: "Noãn Noãn, loại chuyện này con cũng đừng nói đùa với ba."
"Con đùa cái này làm cái gì?"
"!" Chung Khuê Quân nhìn xem Chung Noãn Noãn nửa ngày, biết con bé chết tiệt này chính là cố ý không nói cho ông trước. Nhưng ông cũng không có cách nào. Xích Dương thích con bé chết tiệt này, mà Xích Dương tuyệt không phải vật trong ao, ngay cả nhóm phó tư lệnh quân đội kia cũng không dám trêu chọc, ông nào dám trêu chọc người mà loại người này thích?
"Ông ta phạm vào chuyện gì mà bị bắt?"
"Tư lệnh biết ông ta lấy hôn nhân của Xích Dương uy hiếp ba, lại lấy được chứng cứ ông ta lấy quyền đè người, lại thêm tối hôm qua con đi bộ tư lệnh, ông ta còn mắng con, tư lệnh dưới cơn nóng giận cũng làm người ta bắt ông ta."
Chung Khuê Quân: "!"
"Chuyện ông ta uy hiếp ba sao tư lệnh lại biết được?"
"Bởi vì con biết ông ta miệng thiếu, cho nên lúc nói chuyện với ông ta liền ghi âm lại. Sau đó lời ông ta uy hiếp con tư lệnh liền đều nghe được."
Chung Khuê Quân cả người đều không tốt.
"Ai bảo con đem ghi âm cho tư lệnh nghe? Con! Con có biết làm như vậy cả nhà chúng ta đều sẽ xong đời hay không?"