Chung Thiên Thiên bị Cố Minh Triết làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, nhanh chóng đồng ý lời cầu hôn của anh.
Mà nhóm chủ tịch trường học vì nịnh bợ nhà họ Cố, cũng lập tức vỗ tay.
Các bạn học thấy nhóm chủ tịch trường học đều vỗ tay, cũng đều nhao nhao vỗ tay chúc mừng.
Giờ phút này, Chung Thiên Thiên đã rúc vào trong ngực Cố Minh Triết, khóc thành một người nước mắt.
Mà giờ phút này Cố Minh Triết ngầm đâm đâm định ra công chúa nhỏ nhà họ Nam Cung cũng là rạng rỡ.
"Các vị chủ tịch trường học cùng các bạn học đều là người vô cùng quan trọng bên người Thiên Thiên, đến lúc đó, người nhà họ Cố sẽ phát thiếp mời cho mọi người, nếu như không chê, đến lúc đó đều có thể đến Lệ Cảnh Hào Đình uống chén rượu mừng."
Chủ tịch lập tức cười nói: "Nhất định, nhất định, nhất định!"
Dứt lời, chủ tịch trường học lại quay đầu đi chúc mừng Chung Khuê Quân, nói ông nuôi hai đứa con gái tốt làm vẻ vang cho gia tộc.
Chung Khuê Quân nghĩ đến muốn thành lập quan hệ cùng thủ đô, trong lòng cũng rất vui vẻ, thế nhưng là nghĩ đến tranh chấp giữa Chung Noãn Noãn cùng phó tư lệnh, ông lại cảm thấy nổi nóng.
"Chung Noãn Noãn, ra một chút."
Nói chuyện xong, Chung Khuê Quân thật sự là không nhịn được. Ông tuyệt không muốn con gái lợi hại, mà ông lại bởi vì phó tư lệnh mà xuống dốc.
Nếu không thông qua Xích Dương, ông cũng nhất định có thể đạt tới mục đích của mình trở thành trưởng phòng trang bị của quân đội, vậy ông cần gì phải đi đắc tội phó tư lệnh?
Cho nên hôn sự của Chung Noãn Noãn cùng Xích Dương, không kết cũng được.
Chung Khuê Quân gương mặt lạnh lùng quay người ra ngoài, các bạn học đều cho rằng Chung ba là muốn mắng Chung Noãn Noãn giúp Chung Thiên Thiên. Bởi vì ăn đồ vật của Chung Noãn Noãn, hiện tại ấn tượng của mọi người đối với Chung Noãn Noãn đều rất tốt, nhao nhao biểu thị lo lắng.
Chung Noãn Noãn thì giống như người không việc gì, thoải mái nhàn nhã đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, liền thấy Chung Khuê Quân đứng ở trong lối đi nhỏ.
Nhìn thấy Chung Noãn Noãn ra, ông lớn giọng trách móc một tiếng: "Tôi cho cô đi từ hôn cùng Xích Dương cô đến cùng đã từ hôn chưa?"
Nhóm chủ tịch trường học vừa mới chuẩn bị đi ra, liền nghe được Chung Khuê Quân nói như vậy. Lần này, nhóm chủ tịch trường học cũng không biết đến cùng nên đi ra ngoài vẫn là lui về tới, mọi người nhao nhao đứng tại chỗ ông nhìn tôi tôi nhìn ông. Đều không rõ một sĩ quan có tiền đồ như Xích Dương, vì sao Chung Khuê Quân lại để con gái ông từ hôn cùng Xích Dương.
Kỳ thật Chung Khuê Quân chính là chuyên môn nói lớn để cho những chủ tịch trường học này cùng học sinh trong trường học nghe được.
Dù sao bằng sức một mình ông, nếu là Xích Dương không muốn từ hôn ông thật đúng là không thể thế nào. Nhưng nếu như tất cả mọi người trong trường học biết là bởi vì Chung Noãn Noãn không đúng chọc người không nên dây vào, mà ông bức Chung Noãn Noãn từ hôn, vậy ông chính là đang thực hiện trách nhiệm của người đứng đầu gia đình.
"Tại sao con phải từ hôn cùng Xích Dương? Tư lệnh cùng chính ủy đều đã thẩm tra chính trị qua báo cáo kết hôn của con cùng Xích Dương, vậy hôn nhân này của con chính là chịu sự bảo hộ của quân đội."
"Tính tình xúc động thích đắc tội người của cô, đừng nói là quân đội bảo vệ, chính là toàn bộ quân đội quốc gia bảo hộ cô, làm không tốt cô cũng có thể gây ra chuyện!" Chung Khuê Quân gầm thét.
"..."
Chung Noãn Noãn kinh ngạc, Chung Khuê Quân nói thật đúng là đúng.
"Tôi mặc kệ cô chịu bảo hộ gì hay không, tóm lại sáng sớm hôm nay tôi đã lấy thân phận người giám hộ của cô đưa ra đơn xin từ hôn với quân đội. Chuyện của cô cùng Xích Dương, liền coi như thôi.
Chờ đến Xích Dương tới tìm cô, không cho phép cô gặp lại cậu ta có nghe hay không? Còn có, khoảng thời gian này ngoại trừ tư lệnh bên kia bảo cô, cô nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ đưa cô đi bên ngoài, thời gian khác cô về nhà ở cho tôi."