Cô gái của anh, liền nên sống vui vẻ tùy ý phách lối như vậy.
Mặc kệ cô lợi hại bao nhiêu, trên thế giới này tất cả âm u đều không nên thuộc về cô.
"Noãn Noãn, vậy em còn muốn ở thành phố Giang bao lâu? Nếu em không trở lại, thật sự chỉ có thể nhặt xác cho chị cùng anh cả."
"Hù em sao! Đừng nói chỉ có chị cùng anh cả, cho dù anh cả bỏ gánh không làm, chỉ bằng một mình chị, một cái tay, chị cũng có thể thu xếp những sản nghiệp này của em thật tốt. Chị Nguyệt, em rất có lòng tin với hai người! Chẳng qua hai người nếu thật sự mệt mỏi, có thể dừng hết khối địa sản này, hoặc là chuyển một chút đến nước Z. Chúng ta cũng không thiếu tiền, mấy đời đều dùng không hết, hai người mở rộng phạm vi làm ăn hoàn toàn là làm mệt mỏi chính mình."
"Cho nên nói tới nói đi, em chính là không muốn trở về! Chị nghe Selina nói nhà họ Chung không có ý tốt!"
"Chị Nguyệt, em có mục tiêu cuộc sống của em."
Bách Lý Nguyệt biết tính tình Chung Noãn Noãn, cho nên sau khi cô nói câu này, thái độ lập tức mềm nhũn ra.
"Được, biết em mong muốn nhiều năm như vậy chính là vì về nhà tiếp tục hưởng thụ một chút tình thân kia, chị liền không miễn cưỡng em. Chẳng qua em cũng đừng quên bọn chị. Có rảnh rỗi, vẫn là phải trở lại thăm bọn chị một chút. Chỗ em bên kia lúc nào thuận tiện, bọn chị cũng có thể tới thăm em. Còn có, nếu là nghiên cứu ra thuốc dạ dày tốt, đừng quên anh cả."
"Thuốc của anh cả liền bao ở trên người em. Về phần các người đến xem em.. Địa vị các người hiện tại quá lớn, tạm thời vẫn là đừng tới đi. Chờ em đi thủ đô, đến lúc đó an định lại sẽ gọi các người."
Nghe Chung Noãn Noãn nói, trong nháy mắt một đôi mắt mị hoặc mê người của Phượng Thánh Hiên mờ đi.
"Được rồi không nói, chuông vào học vang lên, em muốn vào lớp. Chị nhớ kỹ giám sát anh cả uống thuốc. Nếu là anh ấy không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, chị liền nói với em."
"Được."
Bách Lý Nguyệt cúp điện thoại, Phượng Thánh Hiên từ dưới đất đứng lên. Gương mặt lạnh lùng ra lệnh với một đám cấp dưới cùng Bách Lý Nguyệt: "Họp."
Dứt lời, chính mình liền dẫn đầu nện bước đôi chân dài vênh vang đắc ý đi ra ngoài.
"Anh cả, chờ một chút."
Phượng Thánh Hiên không kiên nhẫn xoay người: "Thế nào?"
"Vừa rồi quản gia nói, hôm nay bữa sáng, cơm trưa cùng cơm tối ngài đều chưa ăn. Mời anh ăn xong lại đi họp."
Phượng Thánh Hiên phát điên: "Bách Lý Nguyệt, cô có phiền hay không?"
"Nếu là anh không ăn, tôi liền nói cho Noãn Noãn."
Phượng Thánh Hiên hít thở sâu nhiều lần, rốt cuộc vẫn là thua trận. Một chân trực tiếp đem bình hoa cổ giá trị ngàn vạn ở cửa ra vào từ tầng ba đạp xuống tầng một, dọa đến mấy người giúp việc đang đi lại ở tầng một không cầm được thét lên.
Mãi đến lúc nghe được thanh âm bình hoa vỡ nát, lúc này mới quát lên một tiếng: "Ăn cơm!"
Lúc xuống tầng, điện thoại di động của Phượng Thánh Hiên vang lên, ánh mắt Bách Lý Nguyệt có chút ngưng lại.
Phượng Thánh Hiên bình thường không thích nghe nhất, cho nên cơ hồ tất cả điện thoại đều là cô tiếp. Thế nhưng là giờ phút này, lại có người gọi điện thoại cá nhân của anh, mà anh, còn tiếp. Đồng thời rất hiển nhiên, đối phương không phải Noãn Noãn.
"Alo." Phượng Thánh Hiên sau khi nhận điện thoại, vẫn luôn là đối phương đang nói chuyện, cũng không biết đối phương nói cái gì, trên khuôn mặt hoàn mỹ đến yêu nghiệt của Phượng Thánh Hiên lộ ra một nét cười khát máu, cuối cùng chỉ nói sáu chữ --
"Để hắn có đến không có về."
Dứt lời, liền cúp điện thoại.
Nhà ăn nhà họ Phượng vô cùng lớn, thế nhưng là người ăn cơm cũng chỉ có một người là Phượng Thánh Hiên.