Bách Lý Nguyệt xác định tất cả thuốc đều bị uống hết, lúc này mới nói với Chung Noãn Noãn: "Kỳ thật anh ấy cũng không có việc gì, đều là vấn đề cũ. Lúc chị vào cửa vừa lúc nhìn thấy anh ấy tắt điện thoại của em, mới biết được em gọi điện thoại đến, nghĩ đến chỗ em hẳn là có rảnh, cho nên liền gọi điện thoại cho em, nói chuyện với em. Tình huống nhà em bên kia thế nào?"
Bách Lý Nguyệt giải thích một đống, sau đó lập tức đổi một đề tài, lúc này một trái tim lo lắng của Phượng Thánh Hiên mới bình tĩnh trở lại. Sau đó vì nghe rõ ràng Noãn Noãn ở bên kia nói cái gì, Phượng Thánh Hiên trực tiếp ngồi xổm bên cạnh Bách Lý Nguyệt, lỗ tai liền bám vào điện thoại di động của Bách Lý Nguyệt, sợ bỏ lỡ thanh âm Noãn Noãn.
"Nhà em cứ như vậy. Chị không cần bao che cho anh ấy, có phải là anh ấy lại không nghe lời chị ngoan ngoãn uống thuốc hay không?"
Lời nói của Chung Noãn Noãn dọa đến Phượng Thánh Hiên, trong nháy mắt một đôi mắt phượng hẹp dài đều biến lớn một chút, một mặt cảnh cáo nhìn xem Bách Lý Nguyệt.
Bách Lý Nguyệt tuyệt không nghi ngờ, nếu như cô nói lung tung, người đàn ông tâm ngoan thủ lạt trước mắt thật sẽ một tay bóp chết cô.
Bách Lý Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, dù là giờ phút này Chung Noãn Noãn cơ bản không nhìn thấy.
"Không có không có, mặc dù tính tình anh ấy không tốt, nhưng cũng may chuyện em bảo anh ấy làm anh ấy đều sẽ làm thật tốt. Cho nên em yên tâm đi, anh ấy có uống thuốc. Có chị giám sát giúp em."
"Vâng. Dù sao nếu như anh ấy không ngoan ngoãn uống thuốc chị liền nói cho em."
"Được. Khẳng định. Cũng chỉ có em có thể trị anh ấy!"
Thanh âm của Bách Lý Nguyệt vừa dứt, liền cảm giác được một ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào cô, giống như muốn chọc một cái lỗ thủng vào thân thể của cô.
"Mọi người bên kia thế nào? Có phải rất bận hay không?" Chung Noãn Noãn quan tâm nói.
"Đương nhiên." Bách Lý Nguyệt nhanh chóng gật đầu.
Phượng Thánh Hiên ở một bên đột nhiên đưa tay nắm chặt tay Bách Lý Nguyệt, Bách Lý Nguyệt biết anh đây là đang căng thẳng.
"Bọn chị bên này đều nhanh bận chết, anh cả cũng sắp mệt chết. Em nếu là thật không trở lại, đoán chừng cũng chỉ có thể nhặt xác cho chị cùng anh cả."
Lời nói của Bách Lý Nguyệt rất hợp với tâm ý của Phượng Thánh Hiên, nắm vuốt tay của cô cũng nhẹ mấy phần.
"Nơi nào sẽ khoa trương như vậy? Chỉ có chị cùng anh cả bận rộn? Đan Kỳ đâu?"
"Nó? Em cảm thấy nó đáng tin sao?"
"Selina không phải nói với em anh cả đem Đan Kỳ lưu lại giúp mọi người sao?"
"Thằng nhãi Đan Kỳ tính cách trạch em cũng không phải không biết. Ngoại trừ làm nhiệm vụ, tất cả thời gian của nó đều dùng để xem phim. Trước đó chị có nửa tháng đều không thấy nó, cũng không nhận được bất kỳ điện thoại gì của nó, còn sợ nó xảy ra chuyện. Kết quả chạy tới trong nhà nó xem xét, em biết chị thấy được cái gì không?"
"Cái gì?" Chung Noãn Noãn mặc dù không đoán ra được, nhưng cũng cười.
"Chị nhìn thấy một người đàn ông như nó, vậy mà đang xem《 Tân Bạch nương tử truyền kỳ 》được quay chụp rất nhiều năm trước của nước Z, quan trọng là hôm chị đến, bạch xà vừa lúc bị bắt, nó vậy mà khóc bù lu bù loa."
"Ha ha ha ha ha ha ha.."
Chung Noãn Noãn cười đến vô cùng không tử tế.
Cô liền biết câu nói tự nguyện ở lại của Đan Kỳ có hố.
Loại trạch kia, ngoại trừ có nhiệm vụ, dưới tình huống bình thường trừ khi là xem phim, nếu không tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài một bước.
Nghe được Chung Noãn Noãn cười vui vẻ như vậy, trong nháy mắt ánh mắt hung ác nham hiểm của Phượng Thánh Hiên liền trở nên mềm mại.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Người đàn ông vốn dĩ còn âm trầm kinh khủng giống như quỷ hút máu, trong nháy mắt trở nên ôn nhuận như ngọc, cử thế vô song.
Nghe được tiếng cười vui vẻ như vậy của Chung Noãn Noãn, trong nháy mắt tất cả oán niệm, phiền muộn cùng không cam lòng đều tan thành mây khói.
Cô gái của anh!
Cô gái anh nuôi lớn!