Trêи mặt Bành Diệu Hoa lộ ra một nét cười: "Vậy là tốt rồi. Tôi ở bệnh viện quân khu có người quen, bọn họ nói với tôi bệnh xơ gan của ông ta đã vô cùng nghiêm trọng, thậm chí lá gan đã bị trướng nước thẩm thấu. Nếu cứ để phát triển tiếp như vậy, không cần chuyển thành ung thư gan, chính ông ta liền có thể đau chết. Tôi đem thuốc kia cho ông ta, lại thêm bệnh viện quân khu phụ trợ trị liệu.. Ông ta có thể tốt lên hay không?"
Nếu thật chuyển biến tốt, vậy ông sẽ phải gặp trở ngại.
"Yên tâm. Đừng nói là trường hợp xơ gan thời kỳ cuối lại thêm lá gan bị trướng nước, cho dù là xơ gan thời kỳ cuối bình thường, thuốc này đều không có tác dụng gì. Nó chỉ có tác dụng giảm đau, mà lại dùng lâu sẽ nghiện."
Bành Diệu Hoa khẽ giật mình, lập tức tức giận nói: "Ông mẹ nó hại tôi? Thuốc này đưa cho tư lệnh ông ta có thể lập tức liền sỉ dụng sao? Nếu ông ta tìm người xét nghiệm phát hiện dùng nhiều thuốc giảm đau là sẽ nghiện, tôi còn muốn sống hay không?"
"Yên tâm đi, đây chính là quốc gia chúng tôi vừa nghiên cứu ra, mà lại là vị dược tề sư thiên tài thần bí nhất của quốc gia chúng tôi nghiên cứu ra. Phàm là đồ vật vị đó nghiên cứu ra, ai có thể phân tích ra tất cả thành phần? Thứ này cũng bởi vì sẽ bị nghiện, cho nên vị dược tề sư thiên tài kia mới chuẩn bị đem nó tiêu hủy, nhưng là bị nhân viên nghiên cứu khoa học khác trộm lại đây.
Cho nên thành phần gì đó, ông liền cứ yên tâm đi, nước Z các người còn không có loại kỹ thuật y học tiên tiến đến mức có thể đem thành phần gây nghiện ở bên trong phân tích ra. Cho dù phân tích ra được, ông ta cũng đã sớm không còn. Thuốc này nói trắng ra là, mặc dù sẽ gây nghiện, nhưng cũng có thể kiềm chế đau đớn của ông ta ở mức độ lớn nhất. Ông ta sẽ cảm ơn ông."
Sau khi xác định thuốc này sẽ không chữa hết Lãnh Tấn Bằng, lại sẽ giảm bớt nỗi đau của ông ta, Bành Diệu Hoa lúc này mới yên lòng lại, cúp điện thoại.
Ông đã không kịp chờ đợi chờ đến lúc Lãnh Tấn Bằng cười đến nói lời cảm ơn ông.
Đối với ân nhân cứu mạng như ông, ông không tin trước khi chết Lãnh Tấn Bằng sẽ không dìu dắt ông một chút.
Về phần Xích Dương cùng Chung Noãn Noãn đang ở trong văn phòng của Lãnh Tấn Bằng, Bành Diệu Hoa cơ bản là không để ở trong lòng.
Xích Dương cho dù lợi hại hơn nữa, cũng chẳng qua chỉ là một đại tá, ở phương diện thăng chức, cơ bản là sẽ không trở thành chướng ngại vật của ông. Không những không phải chướng ngại vật, chờ ông làm tốt quan hệ cùng Lãnh Tấn Bằng, nói không chừng Xích Dương còn có thể trở thành sự giúp đỡ lớn trêи con đường lập công của ông..
Nghĩ tới đây, Bành Diệu Hoa đã cảm thấy hôm nay thật là một ngày khiến người phấn chấn vui vẻ.
Ông giống như có thể nhìn thấy không lâu về sau ngày ông ngồi lên vị trí tư lệnh.
Ông hỏi qua, nhiều nhất là đợi thêm một năm.
Nếu như lần này bệnh lá gan bị trướng nước của ông ta có thể kềm chế, không đến nửa năm, nhất định sẽ phát triển thành ung thư gan.
Nếu như không ức chế nổi, đến lúc đó bệnh trướng nước phát triển, chạy nát nội tạng, ông ta ngay cả một năm đều không kiên trì nổi.
Bành Diệu Hoa một người ngồi ở văn phòng hồi lâu, lặng lẽ meo meo vui vẻ.
Mà bên này Lãnh Tấn Bằng sau khi cầm tới thuốc, về tới văn phòng.
"Noãn Noãn, vừa rồi phó tư lệnh Bành lấy một ít thuốc cho chú, nói là nghiên cứu chế tạo mới nhất của nước M bên kia, còn không có đưa ra thị trường, nhưng trải qua rất nhiều người bệnh xơ gan dùng thử, hiệu quả rất tốt."
Đôi mắt Chung Noãn Noãn sáng lên, từ mấy chục tờ đơn kê thuốc ngẩng đầu lên: "Cháu xem một chút."
"Được."
Lãnh Tấn Bằng nhanh chóng đem cái túi bỏ vào trước mặt Chung Noãn Noãn.
Sau khi lấy ra thuốc, phá hủy đóng gói, thành phần là khắc ở bên trêи cái bình, chữ rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Chung Noãn Noãn thấy rõ ràng.
Thế nhưng là sau khi nhìn rõ nội dung ở bên trêи thân bình, ánh mắt Chung Noãn Noãn liền trở nên lạnh. Trực tiếp mở ra cái bình, từ bên trong đổ ra một viên thuốc --