Lãnh Tấn Bằng lắc đầu: "Cháu dặn dò chú không cần uống thuốc linh tinh, cho nên ngoại trừ thuốc cháu đưa, thuốc giảm đau bọn họ đưa cho chú chú cũng không uống. Cũng không truyền nước."
"Chú Lãnh, chú thật sự là một người bệnh nghe lời. Làm rất tốt."
Đạt được Chung Noãn Noãn khen ngợi, Lãnh Tấn Bằng cười đến ha ha. Ánh mắt Xích Dương nhìn cô vợ nhỏ cũng là dịu dàng đến không được.
Vợ của anh là thầy thuốc lợi hại nhất trêи thế giới.
"Cháu xem những thuốc chú mang về trước đã."
Nói xong, Chung Noãn Noãn liền đặt ʍôиɠ ngồi ở trêи vị trí tư lệnh của Lãnh Tấn Bằng, bỏ đi tất cả sách hướng dẫn của dược phẩm liền bắt đầu nghiên cứu.
Mà Lãnh Tấn Bằng cùng Xích Dương im lặng không lên tiếng ngồi ở trêи ghế sa lon ở một bên, tạo một cái hoàn cảnh an tĩnh cho Chung Noãn Noãn.
"Thùng thùng" Có người gõ cửa.
"Báo cáo tư lệnh, phó tư lệnh Bành tìm."
Lãnh Tấn Bằng nhìn thoáng qua Chung Noãn Noãn chuyên tâm nhìn đơn thuốc, đứng người lên, tự mình đi mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, Lãnh Tấn Bằng đi ra ngoài, lập tức đóng cửa lại.
Bành Diệu Hoa thấy cửa mở ra, lập tức khuôn mặt tươi cười đón lấy. Ai ngờ đã thấy tư lệnh đi ra.
Ngay khi lúc đóng cửa, Bành Diệu Hoa nhìn thấy Chung Noãn Noãn vậy mà ngồi ở trêи vị trí tư lệnh nhìn đồ vật, mà Xích Dương thì ngồi ở trêи ghế sa lon ở một bên.
Vậy.. Vừa rồi tư lệnh là ngồi ở đâu?
Bành Diệu Hoa bị suy đoán trong lòng làm cho kinh đến.
Xem ra Chung Noãn Noãn này cũng không phải là người bình thường!
Vương Cương Nghị bị làm chết thật đúng là không oan uổng.
"Tư lệnh." Bành Diệu Hoa cười tủm tỉm nhìn xem tư lệnh, đem đồ vật xách ở trong tay đưa tới trước mặt Lãnh Tấn Bằng.
"Đây là thuốc thay thế có thể tăng cường gan tôi nhờ một người bạn nước M mang về, bạn của tôi là chuyên gia ngoại khoa lâu năm của nước M, ông ấy nói cho tôi, loại thuốc này mặc dù còn không có chính thức đưa vào sử dụng, nhưng là hiệu quả vô cùng tốt, cơ hồ tất cả người bệnh xơ gan thời kỳ cuối uống loại thuốc này đều có chuyển biến tốt đẹp ở trình độ khác nhau, đặc biệt là ở phương diện giảm bớt đau đớn.
Tư lệnh, tôi thấy ngài thường xuyên đau đến mồ hôi đầm đìa, nếu không ngài thử thuốc này một chút? Tôi không biết hiệu quả của thuốc này đối với ngài như thế nào, cho nên không lấy bao nhiêu, nếu như hiệu quả tốt ngài cứ việc nói cho tôi, tôi làm bạn của tôi kê thuốc cho ngài."
Sợ Lãnh Tấn Bằng không nhận, Bành Diệu Hoa nhanh chóng nói bổ sung: "Thuốc này không đắt, nhưng là một phần tấm lòng của tôi."
Lãnh Tấn Bằng cười đến rất nho nhã, khác biệt hoàn toàn với sự thiết huyết lúc đối mặt Vương Cương Nghị vừa rồi.
"Tấm lòng của ông rất đáng ngưỡng mộ, thuốc này tôi nhận, chẳng qua nên bao nhiêu tiền chính là bao nhiêu, ông nhìn thuốc này của ông vừa lấy chính là mười hộp, tôi không thể làm phiền ông, còn để ông tốn kém vì tôi."
Bành Diệu Hoa cười ha ha một tiếng: "Được, vậy tư lệnh ngài liền cho tôi 4700 đi. Thuốc này 470 một hộp."
"Được." Lãnh Tấn Bằng nhìn về phía cảnh vệ Trần Vệ ở bên người phân phó nói: "Đi lấy 4700 cho phó tư lệnh Bành."
"Vâng."
"Tư lệnh, vậy thuốc này ngài đến cầm đi!"
"Được, thuốc tôi liền nhận, cám ơn ông."
"Tư lệnh khách sáo."
Bành Diệu Hoa sau khi xoát một đợt thiện cảm ở chỗ Lãnh Tấn Bằng, vui mừng khấp khởi rời đi.
Hôm nay chẳng những giải quyết chướng ngại vật Vương Cương Nghị kia, còn ở trước mặt tư lệnh xoát một đợt thiện cảm.
Bành Diệu Hoa trở lại phòng làm việc của mình, lập tức cầm điện thoại di động gọi điện cho nước M bên kia.
"Thuốc đã cho tư lệnh chúng tôi, thật có hiệu quả như vậy sao?"
Đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm của một người đàn ông: "Có hiệu quả hay không ông ta chỉ cần uống một lần liền có thể biết. Người bị xơ gan thời kỳ cuối giống nhau đều là bị đau chết, mà loại thuốc này có tác dụng giảm đau mạnh mẽ, ông ta chỉ cần uống một lần liền có thể thích."