Nhìn thấy Lãnh Kỳ Duệ từ phòng học ra, nhanh chóng chân chó tiến lên đón.
"Thiếu gia, hôm qua ngài ngủ tại tư lệnh nơi đó không có chuyện gì đi?"
"Không có việc gì." Lãnh Kỳ Duệ hứng thú thiếu thiếu đáp lại.
Ánh mắt quản gia một mực rơi vào trêи người Lãnh Kỳ Duệ, lấy sự quan sát trong khoảng cách gần mấy năm này của ông, thiếu gia hiện tại tâm tình không tốt đâu.
"Thiếu gia, vừa rồi tôi ở bên trong sân trường nghe được một cái.. Bát quái nho nhỏ, cũng không biết có phải thật vậy hay không."
Thấy Lãnh Kỳ Duệ không nói lời nào, quản gia tiếp tục cười ha hả hỏi: "Bọn họ nói, cái kia.. Hôm qua thiếu gia ngài thổ lộ cùng bạn học nữ gọi là Chung Noãn Noãn kia?"
Lãnh Kỳ Duệ liếc mắt nhìn ông: "Làm sao, không được? Vẫn là nói hôm qua cô ấy tháo cánh tay của ông, ông muốn tìm cô ấy báo thù?" Quản gia đại khái là tính cách gì anh nên cũng biết.
Quản gia ha ha ha liền cười ha hả: "Làm sao có thể? Tôi là hạng người như vậy sao? Thiếu gia ngài thật sự là quá xem thường tôi! Đây chính là đại thiếu phu nhân tương lai của chúng ta, tôi nịnh bợ cô ta cũng không kịp, làm sao có thể dám tìm cô ta báo thù?"
"Không làm được đại thiếu phu nhân." Lãnh Kỳ Duệ lại cô đơn.
"Ừ.. A?" Quản gia trừng mắt.
"Tôi thổ lộ bị cự tuyệt."
Con mắt của quản gia lại lần nữa trừng một cái, trong nháy mắt liền bất mãn.
"Cô ta là cái gì? Liền thiếu gia ngài thổ lộ cô ta cũng dám cự tuyệt! Thiếu gia, muốn tôi vận dụng thủ đoạn sao?"
Dưới một cái mắt đao uy hϊế͙p͙ của Lãnh Kỳ Duệ, quản gia lập tức đổi giọng: "Khụ khụ, cái kia, ý của tôi là, cần thuộc hạ giúp ngài theo đuổi Chung Noãn Noãn tiểu thư sao?"
"Ông giúp tôi theo đuổi?"
"Đúng, ngài đem chuyện này giao cho thuộc hạ, thuộc hạ nhất định trong ba tháng khiến cô ta cam tâm tình nguyện đi theo ngài."
Lãnh Kỳ Duệ từ chối cho ý kiến nói một câu: "A, vậy ông đi đi. Chẳng qua bây giờ cô ấy đang là bạn gái của anh Xích, báo cáo kết hôn của bọn họ là ba tôi phê chuẩn, chỉ cần Chung Noãn Noãn trưởng thành bọn họ liền kết hôn. Ông muốn thật có biện pháp đem chuyện này giải quyết, tôi nhất định tăng lương cho ông gấp mười."
Quản gia nghe được Xích Dương, trong đầu liền tự động hiện ra một ánh mắt lạnh lùng lăng lệ, ông vẫn cảm thấy ánh mắt kia có thể thẩm thấu da người, soi sáng bên trong con người, tạo cảm giác khiến cho mình ở trước mặt đối phương không chỗ che thân. Cho nên dù là ông đã làm quản gia 3 năm cho nhà họ Lãnh, thế nhưng là Xích Dương, ông lại chỉ gặp qua ba lần.
"Cái gì? Xích.. Xích Dương?" Quản gia mộng bức đến không thể tin được.
"Ừ."
Quản gia: "!"
Nhìn xem quản gia biểu lộ một mặt ăn phân, Lãnh Kỳ Duệ cũng biết đừng nói gấp mười tiền lương, chính là gấp trăm lần tiền lương, quan trọng cũng là không dám giúp anh theo đuổi người.
Thế là vỗ vỗ bả vai quản gia, vòng qua ông, rời đi.
Quản gia sững sờ một lát sau khi hoàn hồn, thiếu gia đã không thấy, thế là ông chỉ có thể trở lại trong xe, phát động xe, rời đi.
Trêи đường đi, ánh mắt quản gia hung ác nham hiểm.
Còn không có ai sau khi đả thương ông liền không cần phụ trách.
Thế nhưng là người phụ nữ này lại là vợ chưa cưới của Xích Dương, vậy ông muốn tìm cô ta báo thù như thế nào?
Chơi chết cô ta hoặc là làm cô ta tàn ngược lại là dễ dàng, thế nhưng là lấy thủ đoạn của Xích Dương, sau khi làm xuống những chuyện này, ông có thể thoát thân sao?
Cho nên cái cánh tay này của ông xem như bạch ai.
"..."
Quản gia đang tức giận, chờ đến lúc vướng vào đến người mới hồi phục tinh thần lại.
Nhanh chóng dừng xe đi thăm dò nhìn tình huống, gặp người bị đụng đã đứng lên, liền biết cô ta khẳng định là không có việc gì.
Đang muốn dạy dỗ cô ta vài câu, để cô ta đi đường mọc ra con mắt, đã thấy bên trong sách giáo khoa tán loạn trêи mặt đất, vừa vặn có một tờ giấy phía trêи vẽ một cái bé gái, bé gái đã bị cô ta dùng bút vẽ đến không còn hình dáng, bên cạnh còn viết một hàng chữ: Chung Noãn Noãn tiện nhân đi chết!