Tưởng rằng ăn tối xong Mạc Phong Thần sẽ rời đi nhưng không anh cứ ngồi lì ở phòng khách, chẳng còn cách nào khác cô đành đi lên phòng vì đây là nhà anh ta mà cô lấy quyền gì mà đuổi anh ta chứ. Thế là tối đó Mạc Phong Thần ở lại thật.
Cô nằm trong phòng cài đặt điện thoại, suy nghĩ một hồi mới dám gọi cho Hạ Tiểu Yên.
-“ Tưởng quên mình rồi chứ?”
-“ Đâu có, mình nhớ cậu thật mà.”
-“ Mình trêu cậu thôi, nhưng mà mình có thứ hay ho muốn cho cậu biết đây với lại mình lấy được ví của cậu rồi.”
-“ Hửm?”
-“ Mình đặt camera ở nhà cậu đó, con khốn Mộc Như Ý ngày ngày đi qua đi lại, hình như cô ta chuyển hẳn qua Mộc Gia luôn thì phải, Mình còn thấy thông báo tuyển giúp việc nữa.”
-“ Vậy sao? cảm ơn cậu nha.”
-“ Cảm ơn gì chứ! cậu chính là người bạn tốt nhất của mình mà, một chút chuyện này nhằm nhò gì.”
-“ Nhưng cậu phải cẩn thận đó nhé!”
-“ Mình biết rồi!!! mà này cậu có nhớ Hác Kiến Vũ không? hôm nay cậu ta đột nhiên gọi cho mình hỏi thăm về cậu đó.”
-“ Vậy sao???”
-“ Ừm! nhưng mình nói là không biết cậu ở đâu cả.”
-“ Trước mắt cậu giữ kín giúp mình nhé.”
-“ Biết rồi cô nương, nhưng mà cậu nhớ giữ sức khoẻ đấy nhé!”
-“ Ừm, biết rồi! gọi cho cậu sau!”
Cô định xuống giường uống nước nhưng trong bình lại không còn giọt nước nào cả, bất đắc dĩ cô đành xuống phòng bếp để lấy, cô cố rón rén để bước đi nhẹ nhàng hơn.
-“ Bộ dạng của cô giống trộm thật đó!”
-“Lại nữa??? anh thích hù người khác lắm hả?”
-“ Chính cô bảo tôi phải lên tiếng trước còn gì, không ngủ đi sao còn lọ mọ trong bếp?”
-“ Tôi lấy nước! thế còn anh? khuya vậy rồi còn ở đây làm gì?”
-“ Bây giờ mới rảnh để điều tra một chút!”
-“ Ý anh là anh đang điều tra giúp tôi hả?”
-“ Ừm! vụ tai nạn của ba mẹ cô, chiếc xe gây tại nạn trốn khỏi hiện trường, trước mắt phải tìm ra chiếc xe đó. Người của tôi đang hack những camera ở gần khu vực xảy ra tai nạn, khả nghi nhất là chiếc container chở hàng nhưng vì trời mưa lớn nên không thấy rõ được biển số.”
-“ Thật sự cảm ơn anh.”
-“ Đừng nói những lời vô bổ đó nữa, đây cũng là giao dịch trong hợp đồng mà thôi.”
-“ À phải rồi Mộc Như Ý hình như cô ta chuyển qua Mộc Gia. Nghe bạn tôi nói cô ta còn đang tuyển giúp việc nữa.”
-“ Tôi đã cài người vào làm giúp việc rồi.”
-“ Đúng là Mộc Tổng có khác, hành động nhanh gọn thật.”
-“ Còn phải nói! Ngày mai Trợ lí Giang sẽ cho người đem đồ mới đến cho cô.”
-“ Đồ gì???”
-“ Còn đồ gì nữa, cô định mặc đi mặc lại mấy bộ đồ rẻ tiền này sao?”
-“ Đây là Hạ Tiểu Yên mang cho tôi đó!”
-“ Không nhiều lời nữa, cô thích cãi lời tôi nhỉ.”
-“ Ai thèm cãi với anh.”
Cô bĩu môi cầm theo bình nước đi thẳng lên lầu, dáng vẻ giận dỗi của cô cũng thật đáng yêu mà, Mạc Phong Thần nhếch miệng cười nhẹ.Lúc này chuông báo tin nhắn kêu lên, Mạc Phong Thần mở ra xem.
“ Lão đại, tìm thấy biển số xe rồi.”
“ Tốt! tìm chủ nhân chiếc xe đó luôn, cần thiết thì trực tiếp tìm xung quanh những tiệm sửa xe gần đó, chắc chắc sẽ có chút manh mối.”
“ Vâng thư Lão đại!”
...----------------...
Tại Mộc Gia, Mộc Như Ý thật sự đã chuyển về đó, mẹ chồng khi biết tin cô ta là người thừa kế duy nhất của Mộc Thị thì thay đổi thái độ hẳn, Chu Hạo Hiên cũng vì thế mà yêu chiều cô ta hơn, nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Nhưng Mộc Như Ý đâu thèm để ý, hiện tại cô ta đang đắc thắng, cô ta đang tận hưởng thành quả, cô ta ung dung nghĩ rằng giờ đây sẽ chẳng còn ai ngáng đường cô ta nữa.
Tại quán bar, Hạ Tiểu Yên đợi ở đó rất lâu, ngày nào cô cũng đứng bên ngoài chờ đợi bóng dáng ai đó nhưng chẳng thấy Lưu Hàn Thiên xuất hiện. Nghĩ ngợi một hồi cô ấy mới nhớ ra.
-“ Anh ấy còn làm Tổng Giám Đốc của Lưu Thị mà nhỉ, chắc anh ấy ở Lưu Thị cũng nên…Ngày mai mình sẽ đến Lưu Thị vậy.”
dù không gặp được Lưu Hàn Thiên nhưng Hạ Tiểu Yên vẫn có hy vọng rất lớn, từ lần gặp thứ hai dù bị phũ tơi tả nhưng cô ấy vẫn quyết tâm học nấu ăn vì Hạ Tiểu Yên đọc một câu trong bí kíp tán đổ crush “ CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT ĐỂ CHẠM ĐẾN TRÁI TIM LÀ ĐI QUA CHIẾC DẠ DÀY”
kể từ đó ngày nào Hạ Tiểu Yên cũng nhờ bác giúp việc dạy nấu ăn, mấy ngày đầu phòng bếp nhà Hạ Tiểu Yên tanh bành hết cả lên nhưng nhờ sự kiên trì mà cô ấy đã trau dồi được kha khá kinh nghiệm nấu nướng.